Tên thanh niên có chút khinh thường nhìn Triệu Quốc Đống. Y lấy một hộp xì gà ra, châm lửa, phả làn khói rồi hỏi Đồng Úc:
- Đây là bạn trai em?
Đồng Úc có chút khó chịu nói:
- Lý Chí Hàng, chuyện của tôi không cần phải báo cáo với ai khác chứ?
- Đương nhiên, chẳng qua cô trước đây đã hứa gả em cho anh, đây có tính là sai lời hứa không?
Tên thanh niên nói:
- Đời này nhà em nợ anh, em càng nợ anh hơn.
Đồng Úc tức giận nói:
- Lý Chí Hàng, chúng ta đã trưởng thành, anh chắc cũng biết cái bây giờ còn nói đến cái kiểu bố mẹ đặt đâu con ngồi đó là không tồn tại. Chẳng lẽ anh cảm thấy cần phải trở lại thời kỳ trước đây sao?
- Ồ, Đồng Úc, đây là phẩm chất của Đồng gia các người sao?
Tên thanh niên có lẽ sớm đoán ra Đồng Úc sẽ nói như vậy:
- Không có gì, anh chưa bao giờ mong em thực hiện điều đó, nhưng thật ra đó chỉ là do mẹ em tình nguyện mà thôi, đừng tưởng rằng mình đi học đại học là giỏi lắm rồi. Thời buổi này sinh viên ra trường không được việc đầy ra đó. Tôi chỉ là muốn xem bạn trai cô là người như thế nào thôi, đáng để cô trốn tôi mấy năm không gặp không? Là hắn ư? Thằng như thế này mà cũng xứng với cô sao?
Triệu Quốc Đống không ngờ đối phương thoáng cái đổ lửa giận sang mình. Nói thật tên này bề ngoài cũng được, ngoài lời nói có chút ngông cuồng ra cũng không có gì quá đáng ghét.
Nhưng tên này nhằm vào mình, hơn nữa nói mình là kẻ không ra gì, từ này rất dễ gây xung đột.
- Người anh em, có thể nói hẳn hoi được không?
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh giống như Đồng gia nợ ân tình người ta vậy. Tên kia có vẻ giúp người rồi đòi người trả ơn vậy.
- Thằng kia, mày xứng gọi anh em với tao sao? Đừng tưởng mày trông to con nên làm gì cũng có thể như ý, mày chơi không nổi đâu?
Tên thanh niên đầy tức tối xoay người nói:
- Chú, đây là con rể chú chọn sao? Không biết tốt ở điểm nào? Ăn cơm nhà nước hay kiếm được nhiều tiền? Trông cũng được đấy, có cả xe Cherokee cơ đó.
- Không, đây là tôi mượn bạn.
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, thằng này hình như chỉ muốn làm nhục mình trước mặt Đồng Úc để phát tiết cơn tức giận trong lòng.
Mấy cô gái đều lộ vẻ tức giận, không ngờ coi Triệu Quốc Đống là kẻ không ra gì? Tên kia đúng là quá kiêu ngạo.
- Ồ, mượn à? Mượn mà dám lái xe đến đây, đến ăn hiếp thị trấn Ô Vưu này chưa từng thấy xe hay là cảm thấy huyện Tây Chương này nghèo?
Tên thanh niên càng thêm đắc ý.
- Tôi không có ý đó. Chỉ là cảm thấy đường không tốt nên mượn xe của bạn đưa Tiểu Úc về đây mà thôi.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói giống như không cảm nhận vẻ gây hấn của đối phương.
Thấy Triệu Quốc Đống mềm yếu nên tên thanh niên cũng có chút hài lòng mà thu lại đôi chút:
- Tiểu Úc, được đó, tìm bạn trai phải là nhân tài, nếu tìm người như thằng này có khác gì hoa nhài …
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười, không ngờ tên này lại dùng thơ văn để châm biếm mình.
- Ha ha, người anh em gặp nhau là có duyên, hay là uống chén.
Triệu Quốc Đống cầm chai lên định rót rượu cho đối phương.
Tên thanh niên có chút khinh thường đẩy tay Triệu Quốc Đống ra, tự cầm chén rót đầy cốc thủy tinh cho mình, giơ đến trước mặt Triệu Quốc Đống:
- Mày uống hết chén này thì mới có tư cách gọi anh em với tao.
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Anh một chén, tôi một chén.
- Mày mặc cả đó à? Ở thị trấn Ô Vưu này ai dám nói điều kiện với tao? Tao để mày uống là để mắt tới mày.
Mặt tên thanh niên hơi nhăn nhó lại. Y định phát tác nhưng thấy người xung quanh đang nhìn nên không tiện.
- Cháu, Tiểu Triệu uống không được mấy, để chú uống thay.
Đồng phụ sợ có chuyện nên vội vàng đi tới khuyên.
- Chú, không phải cháu không nể mặt chú mà là Đồng gia không suy nghĩ gì sao? Hôm nay thằng này nếu uống hết chén là cháu thấy nó vừa mắt, không chừng tha cho nó. Nếu nó không uống hoặc còn ra vẻ với cháu thì chú đừng trách cháu trở mặt.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ nhìn trò hề này. Đợt tết này có vẻ không tốt đối với mình. Mấy cô gái có mâu thuẫn, bây giờ dừng lại thì lại gặp cái việc này.
Thằng ranh này rõ ràng là tới gây sự, dù mình uống hết chén y cũng sẽ tìm cớ khác chơi mình.
Đồng phụ bị Lý Chí Hàng nói như vậy không khỏi run lên. Y đương nhiên biết sự bá đạo, ngông cuồng của Lý gia. Làm mỏ nếu không có thế lực thì dù muốn kinh doanh bình thường cũng không dễ. Lý Bổn Phúc ở huyện có thể nói là quan hệ rất rộng, mặc dù bản thân y là người biết lý lẽ nhưng con thứ ba của y lại không tốt đẹp gì.
- Thằng kia, mày uống không? Bây giờ mày không uống thì lát tao bắt mày uống cả chai.
Lý Chí Hàng không nhịn được nói.
Y nghe nói Đồng Úc về nên mới tới đây. Bố y ở nhà ăn cơm cùng mấy vị khách, ngoài Phó chủ tịch huyện Giang ra còn có một vị khách rất quan trọng, đó là nhân vật bình thường khó gặp được. Nhân lúc ông bố bận, y mới lấy được con xe của ông bố chạy đến đây ra oai.
- Cháu …
Đồng phụ chưa nói được gì đã bị Lý Chí Hàng gằn giọng cắt ngang:
- Đủ rồi, tôi kính trọng ông mới gọi ông là chú, đừng có mà lên mặt. Hôm nay bố tôi có khách quý nên tôi không muốn làm lớn chuyện. Nó hôm nay nếu không uống rượu mời thì tôi bắt nó uống rượu phạt.
- Đồng lão nhị, ông mau bảo thằng con rể nhát gan kia uống đi, không chừng Chí Hàng ca bỏ qua. Hôm nay chủ tịch Giang cùng với Bổn Phúc thúc đang ở nhà tiếp khách quý nên đừng có chọc giận Chí Hàng ca, nếu không Đồng gia các người không có gì hay đâu.
Một thằng đứng trước cửa nói vọng vào.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương không khỏi ngẩn ra. Thằng này xem ra cũng là một nhân vật xã hội nhưng trên người mặc đồ lao động và có bốn chữ Năng lượng Quốc Toàn khá bắt mắt.
Năng lượng Quốc Toàn?
- Có thể để tôi gọi một cuộc điện không?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng nói.
…
Hứa Vĩ thấy số điện thoại gọi tới không khỏi có chút kinh ngạc. Là đại ca gọi tới, hỏi mình tết có về không ư? Tử Toàn ca phải bảo với đại ca rồi mới đúng, trước tết mình cũng gọi cho hai bác rồi mà.
Hứa Vĩ bây giờ rất bận. Y đi theo Phòng Tử Toàn chạy quanh mấy năm, bắt đầu từ năm trước nghiệp vụ bên Kiềm Nam về cơ bản giao cho y. Năng lượng Quốc Toàn đầu tư vào hai tỉnh Tấn, Mông là chính, bên Kiềm Nam không có địa vị chủ yếu. Nhưng Hứa Vĩ sau khi đến liền thấy cơ hội hiếm có ở Kiềm Nam.
Đó là do Tỉnh ủy, Ủy ban Kiềm Nam đưa ra chính sách bảo vệ sinh thái xanh của Kiềm Nam, yêu cầu đóng cửa các mỏ khai thác than nhỏ, hạn chế mỏ nhỏ, cổ vũ việc thu mua các mỏ than, cũng đưa ra các yêu cầu, tiêu chuẩn cao trong việc khai thác than. Điều đó khiến nhiều mỏ nhỏ rơi vào vực, hoặc bị đóng cửa hoặc bị công ty khổng lồ mua lại.
Mặc dù Tỉnh ủy, Ủy ban Kiềm Nam không rõ ràng yêu cầu do công ty nhà nước tiến hành mua lại các mỏ nhỏ, hưng chính thức đáp ứng được yêu cầu của Tỉnh ủy, Ủy ban Kiềm Nam thì cần tài chính khổng lồ, gần như không có mấy công ty than tư nhân có thể đáp ứng. Vì thế mà việc ép giá các mỏ than nhỏ là rất nhiều, nhất là mấy công ty than nhà nước trong tỉnh đưa điều kiện rất ngặt nghèo.
Năng lượng Quốc Toàn không thể nghi ngờ là cọng cỏ cứu mạng cho các mỏ nhỏ. Bởi vì quy mô của Năng lượng Quốc Toàn ở Kiềm Nam không lớn nhưng có thực lực mạnh, cũng hy vọng mở rộng ở Kiềm Nam và chiếm cả thị trường Tây Nam. Vì thế Hứa Vĩ đến Kiềm Nam và đạt được thành quả nhất định.
Ở tập đoàn Năng lượng Quốc Toàn, Hứa Vĩ có thân phận là trợ lý chủ tịch nhưng y lại phụ trách nghiệp vụ của tập đoàn ở Kiềm Nam. Bởi vì như thế nên y gần như đặt hết tâm trí vào Kiềm Nam. Hôm nay được một ông chủ mỏ than định mua mời mãi, mà người này cũng có chút sức ảnh hưởng ở huyện Tây Chương cho nên y cũng đành phải cùng một người anh em tới đây. Đối phương thậm chí còn mời một vị Phó chủ tịch huyện tới tham gia.
Năng lượng Quốc Toàn mở rộng ở Kiềm Nam không phải là mua toàn bộ mỏ, mà dùng cách mua một số cổ phần, sau đó mời đối phương tham gia cùng. Năng lượng Quốc Toàn sẽ đầu tư cải tiến thiết bị, dây chuyền sản xuất, đồng thời cũng đưa nhân viên của các nhà máy, công ty nhỏ vào hệ thống tập huấn của Năng lượng Quốc Toàn. Dù là nhân viên quản lý hay công nhân đều phải được huấn luyện lại.
Chính quyền địa phương rất ủng hộ cách làm này của Năng lượng Quốc Toàn. Dù sao ngành khai thác than luôn tràn ngập nguy cơ tử vong, sập hầm. Mà nếu như các mỏ tư nhân đóng cửa hết cũng là tổn thất không nhỏ đối với chính quyền địa phương, bọn họ không thể chịu nổi. công ty nhà nước lại quá tham lam, chỉ nhận mỏ than phù hợp điều kiện, mỏ không phù hợp thì bỏ đó. Năng lượng Quốc Toàn xuất hiện chính là lựa chọn tốt nhất.
- Chú ở đâu?
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.
- Em đang ở Kiềm Nam…
Không đợi Hứa Vĩ nói xong, Triệu Quốc Đống đã cắt ngang:
- Anh hỏi vị trí cụ thể của chú ở Kiềm Nam.
Khi Hứa Vĩ kinh hãi vội vàng đứng dậy đi ra cửa, người trong bàn cũng cảm thấy Hứa Vĩ sợ là nhận được điện của nhân vật rất quan trọng.
Hứa Vĩ đến Kiềm Nam chưa đầy hai năm nhưng là người dù đối mặt với đối thủ hoặc gái đẹp đều không đổi sắc. Đây là do Hứa Vĩ đi theo Phòng Tử Toàn mấy năm ở Nội Mông đã luyện được.
Các mỏ than sang tay động tí là mối làm ăn trên chục triệu, đàm phán chênh lệch tầm triệu chỉ sai khác một câu. Các chủ mỏ than đều muốn có giá tốt nên đều dùng hết chiêu số, nhưng chưa ai chiếm được lợi từ Hứa Vĩ.
Hứa Vĩ nói vài câu rồi mặt trở nên rất khó coi. Y vẫy tay, hai tên vệ sĩ đi cùng cũng nhận ra có vấn đề mà vọt tới đứng phía sau Hứa Vĩ. Hứa Vĩ nhìn chằm chằm vào chủ nhà:
- Lão Lý, anh có con trai?
- Tôi có ba con trai, Hứa công tử, ý anh là?
Lý Bổn Phúc có chút khó hiểu nói.
- Giỏi, tôi nói với anh, con anh bây giờ đang làm chuyện ngu nhất trên đời ở Ô Vưu, không ngờ dám uy hiếp đại ca, muốn gây phiền toái cho đại ca tôi. Tôi đề nghị với anh, trong vòng phút tốt nhất bảo nó xin lỗi đại ca tôi, sau đó lập tức cút. Nếu không tôi lo anh và con anh đều có phiền toái lớn. Trong đó có cả anh đó lão Giang.