Lộng Triều

quyển 14 chương 123

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung Quốc mấy ngàn năm trước đều là xã hội phụ hệ, mặc dù Xã hội chủ nghĩa đưa ra đủ loại cách để bình đẳng nam nữ nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy vẫn chưa có bao nhiêu tác dụng.

Một người đàn ông có ai dám nói không nghĩ gì đến một người phụ nữ đẹp. Đâu có ai như Liễu Hạ Huệ có gái đẹp ngồi trong lòng mà không xuất hiện dục vọng. Bây giờ có kẻ đó thì chỉ là kẻ bất lực mà thôi.

Triệu Quốc Đống không hề nói gì mà chỉ đơn giản giang tay ra nâng lên khuôn mặt nóng ấm kia. Trong ánh mắt hỗn loạn mà vui mừng của đối phương, hắn hôn xuống.

Giống như một cơn hồng thủy tràn qua đê, sóng tình mãnh liệt làm Đồng Úc si mê. Giây phút này cô hoàn toàn chìm trong biển tình.

Đồng Úc cảm thấy mình như ngọn cỏ nhỏ trong cơn bão dữ, lúc bay lên đỉnh, lúc rơi xuống vực sâu. Cô hoàn toàn quên mình đang ở đâu, tay run run ôm eo hắn, vô thức túm lấy vạt áo hắn.

Triệu Quốc Đống dễ dàng mở hàm răng của đối phương ra, đây là nụ hôn điển hình. Đồng Úc trong mê loạn không hề có sức chống cự, chỉ có thể để mặc Triệu Quốc Đống muốn làm gì thì làm.

Vành tai cô cũng nóng lên do bị ngón tay hắn vân vê. Mắt cô trở nên mê ly, mặt ửng đỏ mặc dù trong bóng tối vẫn thấy cô bắt đầu có ham muốn. Ngọn lửa hơn hai mươi năm một khi cháy lên đủ để đốt người ta thành tro bụi.

Tay Triệu Quốc Đống đã đưa vào phía sau áo Đồng Úc. Ngón tay hơi lạnh thăm dò sống lưng cô.

Chiếc khóa ngực đã được cởi ra dưới sự phối hợp của Đồng Úc. Triệu Quốc Đống cười cười đã có thể nắm được cặp vú căng tròn mà hắn mong ước.

Tiếng thở hổn hển làm hai người đi giữa thiên đường và địa ngục. Hai tay Triệu Quốc Đống đã cắm sâu vào sâu quần Đồng Úc, chạm vào cặp mông chưa ai chạm tới. Hắn chỉ cần đưa nhẹ xuống dưới là sẽ chạm vào nơi đó.

Cứu bọn họ là tiếng xe Motorized thình thịch phía xa xa. Chiếc xe này khá phổ biến ở nông thôn vì chở được nhiều. Mặc dù ánh đèn từ xa không quá sáng nhưng cũng làm hai người tỉnh lại.

Đồng Úc rất xấu hổ vội vàng cài khóa áo lót, Triệu Quốc Đống cũng nhẹ nhàng kéo áo len của cô xuống. Sau đó khi xe Motorized chạy qua, hắn mới nhẹ nhàng nâng cằm Đồng Úc lên, hôn nhẹ vào môi cô.

Đồng Úc biết mặt mình có chút khác lạ, nhất là dưới ánh mắt của Lam Đại, cô thấy mình như bị cởi hết quần áo. Bị đối phương nhìn với ánh mắt nghi ngờ nhưng cô chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nằm ngủ.

Triệu Quốc Đống không hề trằn trọc như Đồng Úc. Đối với hắn mà nói mỗi một việc trước khi làm đều cân nhắc rõ ràng. Một khi đã quyết định hắn sẽ không hối hận.

Lúc chia tay ở sân bay Kiềm Dương, Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt phức tạp của mấy cô gái. Chẳng qua bây giờ Triệu Quốc Đống đã có thể bình tĩnh đối mặt. Rất nhiều chuyện muốn thoát không thoát được thì phải đối mặt.

Bỏ qua mọi chuyện, Triệu Quốc Đống đã trở lại bình tĩnh. Sau ngày hắn sẽ lên Trường đảng Trung ương học. Ba tháng này mà nói là rất quan trọng đối với hắn. Một phần là cơ hội để rèn luyện đồng thời cũng là sân khấu bồi dưỡng nhân tài, nhưng cũng là giai đoạn quan trọng đối với Ninh Lăng. Ba tháng đầu năm này là để Ninh Lăng tạo trụ cột. Vì thế phải đi ba tháng làm Triệu Quốc Đống có chút lo lắng.

Chung Dược Quân mặc dù có quan điểm khá gần hắn nhưng năng lực khống chế tình hình của y như thế nào là điều làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Hắn không biết có phải do mình là Bí thư thị ủy hay không nên mới làm Ninh Lăng tốt được như vậy. Nếu ai khác làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng có thể làm được như mình không?

Nhưng mình đi ba tháng, Chung Dược Quân có thể theo quỹ đạo mình đặt ra để điều hành Ninh Lăng không?

Triệu Quốc Đống không dám xác định. Không phải bản thân Chung Dược Quân có vấn đề mà hắn lo tính cách của Chung Dược Quân có thể đứng vững trước áp lực từ bên ngoài không?

- Không nghiêm trọng như chú nghĩ đâu. Không có chú là thế giới này ngừng quay sao? Ninh Lăng sẽ sụp đổ sao?

Hùng Chính Lâm cười ha hả nhìn cậu em nhìn qua không có gì khác mấy nhưng vị trí đã khác hẳn.

- Trừ khi tên Thị trưởng kia muốn phá đi hết những gì chú đã gây dựng.

- Cái này thì không phải. Chung Dược Quân thì em có thể tin. Hùng ca, anh không biết cảm giác này đâu, trơ mắt nhìn một nơi mình cẩn thận quy hoạch biến một nơi khó khăn thành một thành phố công nghiệp, là nơi phồn hoa, nhưng lại bị người phá hủy. Cảm giác đó đúng là em không thể chịu nổi.

Nghe Triệu Quốc Đống nói, Hùng Chính Lâm không khỏi thầm gật đầu.

- Ừ, lời chú nói cũng đúng. Chẳng qua chú và vị Thị trưởng kia cộng tác hơn năm rưỡi thì chú chắc cũng hiểu rõ y. Ninh Lăng phát triển coi như sự cùng cố gắng của hai bên, chẳng lẽ nói chú lo y làm bậy sao? Ba tháng thoáng cái là qua, chỉ cần không miễn chức Bí thư thị ủy của chú thì mọi việc vẫn tiến hành theo kế hoạch của chú.

Hùng Chính Lâm có thể hiểu được tình cảm của Triệu Quốc Đống với Ninh Lăng. Hai lần tiến vào Ninh Lăng, Ninh Lăng có thể coi là đất lành với Triệu Quốc Đống.

- Chỉ hy vọng như vậy nhưng em có trực giác là Ninh Lăng không thể giống như chúng ta hy vọng, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Bỏ đi, không nói chuyện của em nữa. Hùng ca, công việc bên anh có thuận lợi không?

- Anh? Đối với anh mà nói chỉ cần có đủ việc làm là anh vui vẻ rồi. Nếu để anh nhàn rỗi thì anh lại thấy cả người không vui. Một thời gian dài bên đông bắc đúng là rất vui.

Hùng Chính Lâm cười nói.

- Còn chưa đủ sao? Bên Hắc Hà còn không đủ đáp ứng “nhu cầu biến thái” của anh sao? Hùng ca, anh đừng có tẩu hỏa nhập ma đó.

Triệu Quốc Đống nhìn Hùng Chính Lâm :

- Hắc Hà không phải khu tai nạn sao? Lưu Thác nói bên đó bị anh làm một lưới, anh còn định như thế nào nữa? Em nghe Lưu Thác nói chỉ riêng cán bộ cấp giám đốc sở cũng có mấy chục, anh không sợ mệt chết sao? Anh nghĩ xem nhiều người bị ngã như vậy thì chỉ riêng chọn người thích hợp vào vị trí chắc cũng đủ làm Lưu Thác bạc tóc rồi.

- Cơ hội này không phải làm nhiều người thèm muốn sao? Chờ cũng không có chuyện tốt như vậy đâu.

Hùng Chính Lâm cười nói:

- Làm ngành này của anh chính là vì việc đó. Ông anh vợ của chú làm có hai năm mà đã quen thuộc, lật tay là tạo thành mưa được ngay.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra suy nghĩ ý trong lời nói của Hùng Chính Lâm:

- Ông anh vợ của em có lẽ cũng hiểu rõ một chút nhưng em tin y sẽ không là kẻ mua quan bán chức như người tiền nhiệm.

Hùng Chính Lâm cũng rất thận trọng nói;

- Nếu y như tiền nhiệm thì chức Phó bí thư phụ trách tổ chức còn đến lượt y sao? Chú nói đúng, con người sao có thể không có tư tâm? Có thể khống chế dục vọng của mình trong mức nhất định là hiếm thấy, trừ khi ngăn mình ở bên ngoài thì chỉ có thể dựa vào cơ chế giám sát giúp bọn họ không phạm sai lầm. Lưu Thác coi như làm khá tốt.

- Nghe Lưu Thác nói bên Hắc Hà liên quan quá rộng. Không biết Trung ương tranh luận như thế nào về việc xử lý cán bộ Hắc Hà?

Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.

Hùng Chính Lâm nhíu mày vì thấy vấn đề này không tiện trả lời. Một lúc lâu sau y mới nói:

- Đúng là có tranh luận, chủ yếu là suy nghĩ đến việc triển khai công việc và phát triển kinh tế của Hắc Hà. Nếu liên quan quá rộng thì không ổn, vì thế có người ở Trung ương cho rằng cần phân loại xử lý, đảm bảo ổn định. Chú thấy sao?

- Hừ, việc mua quan bán chức là hành vi làm tha hóa đội ngũ cán bộ, y mua quan chẳng lẽ còn có thể làm việc vì dân chúng? Đối với không khí này dù là mua hay bán em đều cảm thấy cần phải kiên quyết xử lý. Nếu không như vậy hiện tượng này lan tràn sẽ ảnh hưởng đến trụ cột của Đảng.

Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:

- Về phần ổn định thì thời này thứ gì không thiếu nhất? Đó chính là quan chức. Em thấy cần phải quét sạch đám người đó mới là giữ ổn định đội ngũ cán bộ. Đội ngũ cán bộ ổn định thì mọi thứ sẽ ổn định.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio