- Quốc Đống, không phải tôi không ủng hộ công việc của Ninh Lăng. Tôi cũng biết năm nay là rất quan trọng đối với Ninh Lăng, năm ngoái không ít hạng mục tiến vào làm tài chính Ninh Lăng dư dả, nhưng nếu như việc xây dựng cơ sở vật chất không theo kịp thì ưu thế và khả năng cạnh tranh của Ninh Lăng sẽ bị ảnh hưởng. Điểm này tôi hiểu. Chẳng qua bây giờ tôi không thể tỏ rõ thái độ gì với cậu. Lão Vu và Đạo Thành cũng biết đó, đầu năm Ủy ban đã tổ chức hội nghị thường trực yêu cầu đối với tất cả các hạng mục xây dựng cần phải được phê duyệt một cách cẩn thận, quy mô lớn một chút thì còn cần đưa ra hội nghị thường trực Ủy ban nghiên cứu, quyết định. Cậu cũng biết khó khăn trong đó đó.
Nhâm Vi Phong nhấp ngụm rượu và nói.
- Theo ý kiến cá nhân của tôi thì hạng mục xây dựng hệ thống xử lý nước thải trung tâm thị xã Ninh Lăng không vấn đề gì. Năm nay Ủy ban rõ ràng nghiêng về các hạng mục dân sinh. Ngoài việc Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh sẽ có chính sách ủng hộ ở mức lớn nhất, bên tài chính cũng có thể cổ vũ các hạng mục kiểu này, ngành thuế cũng có ưu đãi. Điểm này cậu cần suy nghĩ nhiều để lợi dụng tốt chính sách.
Nhâm Vi Phong cũng không đi vòng vo mà chỉ rõ từng hạng mục một của Ninh Lăng:
- Còn hạng mục cải tạo hệ thống giao thông nối các quận, huyện thì có chút vấn đề. Thứ nhất tập trung làm một hạng mục là không thích hợp, nó rõ ràng là chia làm nhiều hạng mục, các cậu hoàn toàn có thể chia ra mà báo cáo lên sẽ thỏa đáng hơn. Thứ hai hạng mục này liên quan nhiều, nhất là năm nay khi Trung ương có chính sách khống chế mà Ninh Lăng còn đưa ra kế hoạch lớn như vậy sẽ không tốt. Vì thế tôi đề nghị Ninh Lăng có thể giảm bớt vài thứ không cần thiết chuyển sang năm tới.
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, nếu ngay cả hạng mục thứ hai cũng không được Nhâm Vi Phong tán thành thì vấn đề đúng là có chút khó giải quyết, hạng mục sân bay Đông Trại càng không cần phải nói.
Trúc Văn Khôi cũng có chút khẩn trương. Như thế này xem ra Nhâm Vi Phong lại là trở ngại lớn nhất. Mà hạng mục sân bay Đông Trại muốn giao lên hội nghị thường trực Ủy ban nghiên cứu thì đầu tiên cũng phải qua cửa của Nhâm Vi Phong.
- Về phần hạng mục sân bay Đông Trại, tôi thật ra không tiện phát biểu ý kiến. Các sân bay của tỉnh An Nguyên vẫn chậm phát triển. Ngoài sân bay Thái Bình – An Đô ra cũng chỉ có sân bay Vinh Sơn cùng với sân bay Kiếm Nam mà thôi. Là một tỉnh lớn, ngành hàng không không phát triển tương xứng với sự phát triển kinh tế của tỉnh ta. Theo quan điểm của tôi là chủ trương phát triển mạnh ngành hàng không, mà xây dựng sân bay chi nhánh là rất quan trọng. Sân bay Đông Trại Ninh Lăng có đủ điều kiện, ngày sau nếu có điều kiện thích hợp hoàn toàn có thể phát triển thành sân bay chính.
Nhâm Vi Phong cười nói:
- Đương nhiên điều kiện chính là muốn thoát được cơn lốc khống chế xây dựng năm nay.
- Chủ tịch, ý ngài là không phải không đồng ý hạng mục sân bay Đông Trại của Ninh Lăng chúng tôi, mà lo rằng nền kinh tế trong nước cùng với chính sách khống chế ảnh hưởng nên hạng mục sẽ bị bác bỏ?
Trúc Văn Khôi không nhịn được nói.
- Ừ, tôi nghĩ ý của tôi là rất rõ ràng. Với ưu thế về vị trí địa lý và hệ thống giao thông của Ninh Lăng, hơn nữa theo tình hình phát triển kinh tế của Ninh Lăng hiện nay thì xây dựng sân bay Đông Trại là rất thích hợp và cần thiết, chỉ là thời cơ cần phải có sự điều chỉnh.
Nhâm Vi Phong không ngẩng đầu mà tiếp tục nói theo ý mình.
- Vậy thưa chủ tịch, nếu như tôi cảm thấy chúng tôi có thể được Trung ương tán thành, như vậy trong tỉnh có thể thông qua hay không? Hay là làm chúng tôi chết trước ngưỡng cửa của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
- Hừ, vậy cậu đây là muốn nâng tỉnh lên làm tấm bia đỡ đạn sao? Trung ương sẽ không trách thị xã cụ thể, chỉ phê bình, thậm chí xử lý cấp tỉnh mà thôi. Cả tôi, Vu Quân, Đạo Thành đều bị phê bình đó.
Nhâm Vi Phong tức giận nói.
- Nhưng nếu như trên tỉnh không có ý kiến rõ ràng, chúng tôi sao có thể được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đồng ý? Vậy không phải là bị một gậy đánh chết sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Chủ tịch, tôi nói thẳng một chút, trên tỉnh có lẽ là cần phải xem lại chính sách một chút. Cái gì là khống chế, cái gì là áp đặt, cái gì là phát triển? Nó cần phải nhằm vào từng ngành, từng địa phương cụ thể.
- Phát triển quá nóng theo tôi thấy cũng cần chia thành khu vực và hạng mục. Nếu là các ngành truyền thống, kỹ thật lạc hậu, thuần túy chính là hy sinh hoàn cảnh và lợi dụng sức lao động giá rẻ để kiếm tiền thì cần phải khống chế, phải xử lý. Còn các ngành mới, ngành có công nghệ cao thì chẳng những không được áp chế, còn phải cổ vũ phát triển. Các ngành của Ninh Lăng như năng lượng mới, bảo vệ môi trường, vật liệu xây dựng mới và chế tạo thiết bị ô tô, thiết bị điện đều là các ngành nghề mới, cần được cổ vũ phát triển. Vậy mà bây giờ tỉnh lại chuẩn bị khống chế, không cho Ninh Lăng phát triển kinh tế nữa chứ.
- Ninh Lăng chúng tôi không nói đến nhu cầu của dân chúng, bởi vì rất nhiều các hạng mục công nghệ cao lớn đầu tư vào Ninh Lăng, khiến cho số nhân viên lưu thông ở Ninh Lăng tăng nhiều, nhu cầu đi đường hàng không cũng tăng lên. Đã có không dưới công ty hỏi tôi là bao giờ Ninh Lăng xây dựng sân bay? Bọn họ cho rằng việc này đã ảnh hưởng đến hiệu quả sản xuất, vận hành của công ty. Hơn nữa theo kinh tế phát triển thì nhu cầu này sẽ càng lúc càng tăng. Mà vị trí địa lý của Ninh Lăng lại khiến cho việc đi từ sân bay An Đô tới Ninh Lăng quá xa, không tiện. Miên Châu cách sân bay Thái Bình có hơn km còn được xây dựng sân bay, vậy tại sao Ninh Lăng chúng tôi lại không thể?
Vu Quân và Cẩu Đạo Thành đều nhìn Nhâm Vi Phong. Triệu Quốc Đống nói mặc dù không rõ ràng châm chọc chính sách của tỉnh nhưng cũng không phải là nói cho có.
Từ vị trí địa lý mà nói Ninh Lăng ở phía đông tỉnh, đúng là khá xa An Đô. Mặc dù cao tốc An Tương được thông tuyến thì từ Ninh Lăng đến sân bay An Đô cũng mất trên tiếng, nó là sự hạn chế lớn cho Ninh Lăng. Nhất là việc Ninh Lăng muốn thành trung tâm năng lượng mới của toàn Trung Quốc, các ngày bảo vệ môi trường, vật liệu xây dựng mới cũng đang phát triển nhanh khiến cho nhu cầu giao thông của Ninh Lăng tăng mạnh. Hệ thống giao thông truyền thống như đường sắt, quốc lộ, đường thủy đã không thể thỏa mãn nhu cầu càng lúc càng cao của khách hàng. Biện pháp tốt nhất để phá vỡ chướng ngại là xây dựng sân bay. Mà sân bay không phải có thể xây dựng xong ngay được.
Nhâm Vi Phong cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Chính sách của Trung ương thì y cũng biết, phạm vi khá mơ hồ, trên thực tế là để chính quyền địa phương tự quyết định. Đối với Ninh Lăng thì về cơ bản y có thái độ ủng hộ, nhưng chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên lại rất kiên quyết ở vấn đề này. Y cho rằng tỉnh An Nguyên không thể quá nổi trội.
Nguyên tắc này Tần Hạo Nghiên đã nói rõ trong hội nghị thường trực Ủy ban, Nhâm Vi Phong cũng thấy đây là điều khó xử. Nhưng nhu cầu thực tế ngược với quan điểm của lãnh đạo chủ yếu thì bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Tần Hạo Nghiên cũng không nói rõ sẽ áp đặt với tất cả các hạng mục. Nhưng y đã đề cập các hạng mục như Khu khai phát, sân bay, sân golf đều thuộc phạm vi khống chế.
Triệu Quốc Đống không thể không biết diều này. Dù được mình cho phép thì trong hội nghị thường trực Ủy ban vẫn sẽ bị bác bỏ. Người có quan điểm giống Tần Hạo Nghiên còn có Tề Hoa và Tào Ninh, không ai muốn mạo hiểm để bị Trung ương phê bình cả.
Triệu Quốc Đống thấy Nhâm Vi Phong chỉ ăn chứ không trả lời câu hỏi của mình, hắn cũng biết Nhâm Vi Phong có khó xử của y. Nhưng nếu không thuyết phục được Nhâm Vi Phong thì ngay cả cơ hội trình lên hội nghị thường trực Ủy ban nghiên cứu cũng không có.
Chẳng qua bữa ăn này không thích hợp nói quá rõ ràng, có vài lời phải tạo không khí tốt mới có thể nói ra.
Trúc Văn Khôi cũng thấy không khí bữa ăn hơi nên vì thế vội vàng giơ chén lên mời Vu Quân nhằm chuyển đề tài.
Ăn xong, Nhâm Vi Phong còn phải về khách sạn Hồ Thiên Nga, Triệu Quốc Đống cũng không giữ lại mà đưa đối phương ra đến xe.
- Quốc Đống, hạng mục sân bay thì tôi không nói nhiều làm gì, tình hình cậu cũng biết đó. Nếu cậu cảm thấy thật sự có thể thông qua ở hội nghị thường trực Ủy ban, tôi có thể đồng ý để Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh trình hạng mục này lên. Chẳng qua cậu phải chuẩn bị tư tưởng, chủ tịch Tần, chủ tịch Tề và chủ tịch Tào cũng không quá đồng ý. Nhất là cửa ở chủ tịch Tần sợ khó qua nhất, Chung Dược Quân chắc không làm được gì.
Trước khi lên xe, Nhâm Vi Phong dừng lại cười nói:
- Trình hạng mục lên mà biết rõ bị phủ quyết sẽ không tốt cho cả Ninh Lăng và Ủy ban kế hoạch phát triển.
- Cảm ơn chủ tịch, dù như thế nào chúng tôi cũng cố hết sức. Ninh Lăng không chờ nổi.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Bên này còn nhờ ngài giúp đỡ.
- Ồ, nếu cậu muốn thử thì tôi đương nhiên ủng hộ. Cậu cũng nói chuyện với lão Vu và lão Cẩu đi, mời bọn họ nhanh chóng hoàn thành trình tự phê thẩm bên Ủy ban kế hoạch phát triển, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện giục bọn họ.
Triệu Quốc Đống chờ chính là câu nói này của Nhâm Vi Phong. Nhâm Vi Phong không gật đầu, Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh không thể nào trình hạng mục lên trên. Đương nhiên có Nhâm Vi Phong tán thành thì vẫn cần Ủy ban kế hoạch phát triển thẩm tra kỹ mới đưa lên Ủy ban nhân dân tỉnh được.