Triệu Quốc Đống nếu cho rằng tin của Qua Tĩnh là thật, như vậy mình có ưu thế trong lần đấu tranh này. Đương nhiên hai đối thủ chính của hắn chính là Long Ứng Hoa và Đàm Lập Phong.
Ưu thế của Long Ứng Hoa chính là khuyết điểm của hắn. Nó bao gồm lý lịch và tổng GDP của Vĩnh Lương đang đứng thứ hai toàn tỉnh. Nhưng Long Ứng Hoa cũng có khuyết điểm và Triệu Quốc Đống cũng có ưu thế. Ninh Lăng không bị cơn gió lốc khống chế ảnh hưởng tới tốc độ tăng trưởng, nhưng Vĩnh Lương lại bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Long Ứng Hoa và Miêu Chấn Trung có quan hệ mật thiết, hơn nữa thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa cùng với Đảng ủy chính pháp Bí thư Đinh Sâm cũng có quan hệ khá gần với y, Tần Hạo Nghiên và Long Ứng Hoa vẫn là quan hệ công việc, hiện chưa thấy có gì khác thường. Còn Liêu Vĩnh Đào, Hác Mộng Hiệp có quan hệ như thế nào với Long Ứng Hoa thì Triệu Quốc Đống không rõ.
Mấy Thường vụ tỉnh ủy thì Triệu Quốc Đống còn tính được nhưng nếu có sự tham gia của cấp bộ Trung ương thì không phải hiện tại hắn đoán được. Thậm chí nó có thể liên quan tới Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Trung ương – Lăng Chính Dược, sức ảnh hưởng của nó là không hề nhỏ. Có lẽ chỉ một cuộc điện thoại, một ám chỉ cũng có thể ảnh hưởng đến Tỉnh ủy chọn ai.
Quá rắc rối, Triệu Quốc Đống không khỏi có chút đau đầu.
Triệu Quốc Đống cảm thấy hôm nay mình đến đây ngủ là lựa chọn sai lầm, tốt hơn hết là về trường Đảng, tìm Ngô Nguyên Tể hoặc là Tôn Hiểu Xuyên nói chuyện một lúc cũng hơn là nằm mình suy nghĩ như thế này.
….
Cơn phiền não không vây lấy Triệu Quốc Đống bao lâu, bởi vì hắn thật sự không có bao tâm trí mà suy nghĩ mấy thứ vu vơ đó. Dù sao việc ai tiến vào Thường vụ tỉnh ủy là do Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên quyết định cơ mà, Trung ương cũng chỉ có một phần ảnh hưởng mà thôi.
Việc cần nhất của hắn bây giờ chính là lễ hội văn hóa và Ấn tượng Ninh Lăng diễn ra vào ngày /. Đây có thể nói là lễ hội lớn nhất lịch sử Ninh Lăng. Nó không đơn giản là lễ hội của tỉnh An Nguyên, còn liên quan đến hơn tỉnh thành trong khu vực trung tây. Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu, chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên đã xác định sẽ tới tham gia. Về phần Trung ương có Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo Trung ương, Phó bí thư Đảng ủy Bộ văn hóa, Phó bộ trưởng Bộ văn hóa cũng tới tham gia khiến lễ hội tăng lên về cấp độ.
Vì đảm bảo hội nghị diễn ra thuận lợi, Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên đề nghị Triệu Quốc Đống xin phép trường hai ngày, Triệu Quốc Đống chiều ngày / bay về tỉnh. Như vậy hắn có thể dành hai ngày và / để theo dõi sát tình hình.
Theo Triệu Quốc Đống thấy có thể làm lễ hội văn hóa này diễn ra thành công tốt đẹp hay không chính là một dấu ấn chói mắt nhất để hắn tiến bộ.
Sau hai tháng, Ninh Lăng thay đổi không ít, cầu chính bắc qua Ô Giang đã sắp hoàn thành.
Xây dựng bên khu Giang Đông không ngừng diễn ra, không hề bị chính sách khống chế của Trung ương ảnh hưởng. Sau khi việc xây dựng các cơ sở vật chất chung như đường, điện, nước, giá đất ở khu Giang Đông cũng tăng lên. Chính quyền tiến hành đấu giá từng lô đất với giá lần sau cao hơn lần trước.
- Trưởng ban Hác rất hứng thú với việc Ninh Lăng chúng ta đưa ra quan điểm xây dựng không khí học tập và nhân văn trong toàn thị xã. Lần trước trưởng ban đến khảo sát viện bảo tàng quân sự ở Thổ Thành đã nói chuyện với Thị trưởng Chung về việc này. Một đô thị có thể duy trì sự phát triển liên tục thì không chỉ nằm ở chỗ đô thị đó có cơ sở vật chất hoàn thiện như thế nào, không nằm ở chỗ các ngành nghề phát triển ra sao, mà có một điều quan trọng nhất đó chính là không khí học tập và nhân văn. Bởi vì như vậy mới có thể bồi dưỡng ra nhiều nhân tài có tó chất cao, đây là cơ sở để một đô thị duy trì phát triển liên tục. Tôi thấy quan niệm phát triển nhân tài của trưởng ban Hác và Bí thư Triệu đúng là có điểm giống nhau.
Lỗ Năng nói làm Trúc Văn Khôi cười ha hả nói:
- Lão Lỗ, lời này của anh nhất định Bí thư Triệu thích nghe, câu sau không phải là ý chí anh hùng giống nhau ư?
- Ồ, lão Trúc, có phải là không suy yếu ngành xây dựng cơ sở vật chất là anh không hài lòng phải không? Tôi chẳng qua là chuyển lại nguyên lời của trưởng ban Hác, cũng không có ý gì khác. Theo ý tôi lời trưởng ban nói mặc dù có lý nhưng theo tình hình phát triển của Ninh Lăng chúng ta thì cần đầu tư lớn hơn nữa về việc xây dựng cơ sở vật chất, Ninh Lăng chúng ta không thể so sánh với các thành phố lớn như An Đô, Trùng Khánh có cơ sở vật chất đầy đủ, bồi dưỡng không khí nhân văn và học tập dễ dàng hơn. Tôi cảm thấy lời của trưởng ban Hác là có tính chỉ đạo cho việc Ninh Lăng làm như thế nào xây dựng thành một đô thị duy trì tính phát triển liên tục. Ít nhất tước đây chúng ta cũng làm được vài công việc.
Lỗ Năng giỏi ăn nói, Trúc Văn Khôi cũng vậy. Chẳng qua ở vấn đề này là chuyên môn của Lỗ Năng nên Trúc Văn Khôi đương nhiên kém một chút.
- Hừ, lão Lỗ, lời này của anh còn có lương tâm đó. Các trung tâm văn hóa giải trí bên khu Giang Đông được đầu tư không ít. Ví dụ như cung văn hóa, trung tâm nghệ thuật thanh thiếu niên, còn có quảng trường văn nghệ, thư viện .. anh mà nói thì quy hoạch đều đáp ứng. Tôi thấy đầu tư cho văn hóa bên khu Giang Đông không kém gì so với các thành phố khác. Dù là Thành phố An Đô bây giờ cũng chưa chắc có được trình độ như khu Giang Đông.
Trúc Văn Khôi dừng một chút rồi nói tiếp:
- Trưởng ban Hác đến xem rồi bị anh mang đi giới thiệu khoe khoang, anh nói trưởng ban còn có thể không khen anh vài câu sao? Khen anh là anh mắc câu à? Tôi dám cá hình thành không khí nhân văn, học tập tuyệt đối là công việc trung tâm mà Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy sẽ đẩy mạnh trong năm. Thổi Ninh Lăng chúng ta lên cao chính là hy vọng Ninh Lăng chúng ta có tác dụng tiên phong, làm tấm gương thúc đẩy các thành phố, thị xã khác đi lên.
Trúc Văn Khôi phân tích làm Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Mà Lỗ Năng lại á khẩu không biết nói gì đáp lại.
Trúc Văn Khôi xem ra hiểu rõ ý đồ của tỉnh đến thị xã. Mọi người đều muốn đạt thành tích trong phạm vi công việc của mình, đó là điều bình thường. Hơn nữa theo Triệu Quốc Đống thấy thì Hác Mộng Hiệp xác định Ninh Lăng là nơi thực hiện ý đồ của y, vậy là đánh giá cao Ninh Lăng.
- Lão Trúc, xem anh nói kìa, làm mặt lão Lỗ đỏ bừng lên, nói cũng không thể như vậy, phải cho lão Lỗ chút thể diện chứ. Nếu không suy nghĩ trong lòng cũng bị nhìn thấu hết, lão Lỗ còn làm gì nữa? Lão Lỗ, anh nói đúng không?
Triệu Quốc Đống nói xong liền không nhịn được cười cười nhìn Lỗ Năng.
Trúc Văn Khôi cười phá lên, Lỗ Năng lắc đầu không nói.
Triệu Quốc Đống rất thích không khí nói chuyện như thế này, làm cho mọi người có thể tiếp nhận. Trúc Văn Khôi làm được, hắn làm được, Lỗ Năng cũng vui vẻ.
Trúc Văn Khôi từng bước dựa vào hắn, quan niệm trong công việc trở nên nhất trí hơn, đây là điều làm đối phương vô thức dựa vào hắn. Triệu Quốc Đống thậm chí có chút đắc ý, từ góc độ nào đó cũng thể hiện năng lực của hắn.
Về phần Lỗ Năng thì không cần phải nói, hắn chỉ hơi ám chỉ là đối phương hiểu ngay. Đồng nghiệp có thể phối hợp đến mức như vậy cũng là thành công.