Hội chợ thương mại cuối cùng đã khai mạc.
Triệu Quốc Đống đứng xa xa nhìn lãnh đạo tham gia Hội chợ thương mại. Ngoài lãnh đạo chủ yếu của Bộ Thương mại, gần như các tỉnh trong khu vực đều có một Phó chủ tịch tỉnh tới tham gia.
Các Lãnh đạo tỉnh ủy của tỉnh An Nguyên đều tới tham gia khá đông đủ. Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công, phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa, phó bí thư tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy An Đô – Ninh Pháp; Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan; thường vụ tỉnh ủy, Trưởng Ban tuyên giáo Qua Tĩnh; thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên đều tới tham gia.
Cù Vận Bạch thấy Triệu Quốc Đống hơi xuất thần liền trêu chọc:
- Quốc Đống, có tâm sự gì à? Có phải nhìn lãnh đạo bên trên mà hâm mộ không?
- Ừ, làm đến tuổi bọn họ thì cũng nên được đứng trên đó, không chừng tôi tới tuổi đó còn đạt vị trí cao hơn.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.
- Còn có thể đứng cao hơn?
Cù Vận Bạch hơi chấn động trong lòng, người này nói lớn thật đó. Bây giờ mới là một Phó chủ nhiệm trên danh nghĩa của Ban quản lý khu Khai Phát huyện mà còn nói như vậy?
- Đúng thế, chị không thấy nhân viên công tác của sân khấu đều đứng cao hơn bọn họ sao?
Triệu Quốc Đống cười cười trêu chọc người đẹp hơn mình vài tuổi này.
Cù Vận Bạch phì cười rồi nhìn hắn đầy quyến rũ:
- Quốc Đống, nói chuyện chú ý một chút, xung quanh có người của các cơ quan khác đó.
- Ha ha, Chủ nhiệm Cù nói có phải là mọi người đứng đây chờ một đám người nói những câu rất buồn ngủ, sau đó mỗi người bỏ tiền ra mua vài thứ gì đấy, thoáng cái làm giá tăng thêm một chút, đây có phải là quá nhàm chán không?
Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh không có ai chú ý thì cũng thoáng hơn.
- Nhà đầu tư cũng không vì vài câu mạnh miệng của lãnh đạo là có thể vứt loạn tiền của mình. Bọn họ muốn xem tiền bỏ ra thu lại được gì Chị nhìn xem có mấy nhà đầu tư chính thức tham gia chứ? Ngoài quần chúng và nhân viên chính quyền cười cười nịnh bợ, ra vẻ chăm chú lắng nghe mà thôi. Không chừng đều đang nghĩ mình đứng trên đó nói chuyện còn hay hơn bọn họ.
Cù Vận Bạch há hốc mồm nhìn Triệu Quốc Đống đang nói một tràng. Nếu lãnh đạo bên trên nghe thấy hắn nói không biết có bị cao huyết áp không?
- Cù tỷ, đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy? Tôi biết mắt chị rất đẹp, nhưng đừng nhìn tôi với ánh mắt âu yếm ở chỗ đông người như vậy.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười quỷ dị rồi nói:
- Tôi không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng đó đâu. Cù tỷ, tôi chẳng qua chỉ nói vài câu cho chúng ta đỡ chán mà thôi, đừng để ý.
Cù Vận Bạch bị câu nói sau cùng của Triệu Quốc Đống làm không thể phát tác, cuối cùng chỉ có thể bực tức nhìn chằm chằm đối phương, không nói nữa. Cô biết người này biết thuận thế bò lên. Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn sẽ lật trời.
Thấy Cù Vận Bạch không thèm nhìn mình, Triệu Quốc Đống nói tiếp:
- Lão Đỗ nghe nói đã liên lạc thêm vài công ty sản xuất thiết bị Giang Tô và hẹn chúng ta. Cù tỷ, chị xem chúng ta có nên tham gia một chút không?
- Ồ? Giang Tô ư?
Cù Vận Bạch kinh ngạc nói.
- Tô Nam và Chiết Bắc đầu đuôi liền nhau, đây vốn là nơi có kinh tế phát triển, liên hệ cũng không phải chuyện xấu. Đỗ Tử Hoa vốn cũng có quan hệ làm ăn với bọn họ, lần này nghe bọn họ cũng tới liền liên hệ giúp chúng ta.
Triệu Quốc Đống biết nếu nói chuyện công việc thì Cù Vận Bạch sẽ rất chú ý, một phụ nữ điển hình vì công việc. Chẳng qua tính cách của cô không ảnh hưởng tới cách ăn mặc. Cô ăn mặc rất đẹp.
- Chúng ta phải đi gặp chứ. Bây giờ các lãnh đạo đã về nên chỉ có mấy người chúng ta mà thôi.
Cù Vận Bạch thở dài một tiếng rồi nói:
- Đến bây giờ chưa có công ty nào xác thực sẽ xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát, đều chờ kết quả liên doanh. Chúng ta có phải ngồi nhìn trời không?
- Cù tỷ, chúng ta phải làm tốt công tác từ trước, thủ tục liên doanh tôi nghĩ có lẽ sắp xong, chỉ là tranh chấp vài chi tiết mà thôi.
Thực ra tối qua Thái Chánh Dương đã gọi cho Triệu Quốc Đống. Tô Giác Hoa và Ninh Pháp đều ủng hộ Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đưa ra chính sách ưu đãi, cổ vũ Công ty liên doanh có mục tiêu một năm sản xuất hai triệu xe, hơn nữa nghe nói tỷ lệ liên doanh đã được xác định. Có lẽ vấn đề đàm phán tỷ lệ nội địa hóa trong hai ngày nữa sẽ rõ ràng. Điều này có nghĩa Công ty liên doanh An Đô – Daewoo sắp được công bố thành lập.
Cù Vận Bạch thấy lời của Triệu Quốc Đống không bình thường nên khó hiểu hỏi:
- Sao cậu biết liên doanh nhất định thành công? Ngay cả Bí thư Lô cũng không dám xác định mà.
- Ha ha, Cù tỷ tôi có con đường bí mật mà, chị có hứng thú sao?
Lời này của Triệu Quốc Đống có chút mập mờ nhưng Cù Vận Bạch lại không phát hiện ra:
- Con đường bí mật gì chứ? Nói mau.
- Tôi có một người bạn trên tỉnh biết được cuộc đàm phán đã đến gian đoạn cuối, chỉ là còn vài chi tiết chưa xong nhưng không ảnh hưởng tới việc liên doanh. Tôi đoán trong Hội chợ thương mại sẽ công bố.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mắt Cù Vận Bạch sáng lên:
- Quốc Đống, nếu là như vậy thì nhất định phải nắm chặt các nhà đầu tư Chiết Giang lần trước và Giang Tô tối nay, cần phải để bọn họ tới khu Khai Phát chúng ta trước khi có công bố, để bọn họ thấy sức hấp dẫn của khu Khai Phát Giang Khẩu, tốt nhất là ký kết hiệp định với bọn họ.
- Cù tỷ, chị gấp quá thế? Những người này nếu không thấy tin liên doanh thành công thì sao dễ dàng tỏ thái độ. Chẳng qua có thể có thể để bọn họ có ấn tượng tốt, để bọn họ một khi quyết định xây dựng nhà máy ở An Đô thì nghĩ ngay tới khu Khai Phát Giang Khẩu.
- Đúng, Quốc Đống, tin này của cậu từ đâu mà có, có đáng tin không? Sao Bí thư Lô không biết?
Lô Vệ Hồng có quan hệ khá tốt với Phó bí thư Thị ủy Lãnh Thiết Phong, điểm này Cù Vận Bạch thông qua một chuyện ngẫu nhiên mà biết. Nhưng chuyện này Lô Vệ Hồng không rõ mà Triệu Quốc Đống nói chắc chắn như vậy ư?
- Cù tỷ, rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột, mỗi người có đường khác nhau. Sao, không cho tôi có bạn tin tức nhanh nhạy sao? Cù tỷ, tiếp xúc nhiều thì chị sẽ thấy ưu thế của tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười mờ ám.
- Đi đi, đừng ra vẻ này nọ trước mặt tôi.
Cù Vận Bạch tức giận nói:
- Nói một câu, lần này cậu tự chuốc khổ, bây giờ lãnh đạo đều muốn giao trọng trách cho cậu. Nếu lần này chúng ta tay không mà về thì Cù tỷ không tốt, cậu cũng thế.
- Cù tỷ yên tâm, có tôi ở đây sẽ không làm chị thất vọng.
Triệu Quốc Đống tự tin như vậy làm Cù Vận Bạch không nhịn được cười nói:
- Quốc Đống, cậu như vậy sẽ hấp dẫn ánh mắt các cô gái. Cậu nhìn bên kia có mấy cô gái đang nhìn cậu đó.
Triệu Quốc Đống bị câu này của Cù Vận Bạch đả kích không ít, như vậy mình trong mắt phụ nữ chín chắn là không đáng gì ư? Hắn nhìn theo ánh mắt của Cù Vận Bạch thì thấy mấy cô gái đứng đó, ai cũng cao ráo, mặc sườn xám màu đỏ đen, trong đó có một người đang không ngừng nhìn tới hắn.
- Ồ? Tiểu Âu?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc.
- Sao thế, người quen của cậu à? Hay muốn lấy cớ làm quen cô bé đó? Ừ, mấy cô bé này đúng là đẹp, hấp dẫn không ít người nhìn tới, không biết là người mẫu của công ty nào tới tham gia lễ.
Cù Vận Bạch không nghe rõ Triệu Quốc Đống nói gì.
- Cù tỷ, chị đừng nghĩ tôi xấu như vậy chứ. Có người đẹp là Cù tỷ đứng đây thì mấy cô bé kia sao sánh được, đó là táo xanh không thể bán.
Triệu Quốc Đống không mất cơ hội khen Cù Vận Bạch.
- Quốc Đống, Cù tỷ này sắp rồi, người già rồi.
Cù Vận Bạch thấy vui vẻ, dù ai cũng thích đàn ông khen, nhất là người đàn ông mà cô có ấn tượng tốt.
- Tôi còn nghĩ Cù tỷ mới chứ? Chẳng qua trên người Cù tỷ lộ sự nồng nàn mà người bình thường không thể so sánh. Ha ha, đàn ông chính thức đều nhìn về phía này. Trong ấn tượng của tôi chỉ có một người phụ nữ có khí chất này như chị.
Triệu Quốc Đống nói.
- Ai?
Cù Vận Bạch nhướng mày nói.
- Phan Hồng, xem phim của cô ấy đóng thì tôi có cảm giác này.
Triệu Quốc Đống cười cười và vẫy Tiểu Âu.
Lời Triệu Quốc Đống nói làm Cù Vận Bạch thấy ngọt ngào trong lòng. Mặc dù bề ngoài của cô hấp dẫn không ít nhiều người, nhưng làm Cù Vận Bạch càng buồn bực đó là có không ít tên nói này nói kia. Lời này của Triệu Quốc Đống đã nói đúng suy nghĩ trong lòng cô.
- Đừng nói linh tinh, không biết lớn nhỏ gì cả.
Phản ứng của Cù Vận Bạch nằm trong dự đoán của Triệu Quốc Đống. Hắn thấy Cổ Tiểu Âu và mấy cô bé kia đang nhỏ giọng nói gì đấy. Xem ra đang đánh giá mình và Cù Vận Bạch.