- Ừ, đích xác là không giống nhau, đứng ở góc độ khác nhau nên hiển nhiên là cái nhìn khác.
Vưu Liên Hương nói khá cảm xúc:
- Làm thị trưởng khác hẳn với làm phó thị trưởng, áp lực phải chịu đựng lớn hơn, Quốc Đống, không cảm thấy hơn một năm nay Vưu tỷ này đã già đi không ít sao?
- Tôi không cho rằng như vậy, mà ngược lại tôi thấy Vưu tỷ có tinh thần phấn chấn, phong thái ung dung hơn trước.
Triệu Quốc Đống mỉm cười nói:
- Từ một góc độ nào đó mà nói thì áp lực sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác lo âu, nhưng mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ mà gây áp lực cho chị thì cái cảm giác thỏa mãn và nhẹ nhõm khi tháo gỡ được áp lực sẽ dễ dàng khiến chị thấy vô cùng sung sướng. Điều này thực chất chỉ là do cảm giác phiền não, lo lắng được triệt tiêu, đối với một người bình thường có năng lực chống đỡ áp lực nhất định thì những điều này có thể trung hòa lẫn nhau, chỉ cần tâm tính đoan chính là được.
- Ừ, Quốc Đống, còn phải đa tạ lời của cậu năm trước, nó đã gợi mở cho tôi rất lớn.
Vưu Liên Hương mỉm cười thần bí:
- Vốn dĩ tôi không thích ứng được với phong cách của bí thư Đại Giang, sau khi được cậu nhắc nhở thì tôi cũng dần dần học được cách thích ứng. Làm thế nào để bảo trì được phong cách của mình đồng thời cân bằng quan hệ. Ừm, phải nói là sau một năm cộng tác với bí thư Đại Giang thì tôi thực sự đã hợp hơn rồi, nếu nói ra năm nay Đường Giang đạt được thành tích thì cũng có một phần công lao của cậu đó.
Phong cách công tác của Kim Đại Giang - bí thư thị ủy Đường Giang rất tinh tế, thận trọng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng thích tham dự vào. Điều này làm cho lúc đầu Vưu Liên Hương rất khó có thể thích ứng, về sau nhờ có sự giảng giải của Triệu Quốc Đống, Vưu Liên Hương áp dụng "kháng cự" lại một cách có lý, có cứ, có lễ, một mặt cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, lợi dụng ưu thế phụ nữ của mình để hóa giải mấy lần mâu thuẫn, mặt khác trong một vài công tác thì lại thể hiện tính cách không chịu thỏa hiệp nếu vượt qua điểm mấu chốt. Do đó sau mấy phen va chạm thì Kim Đại Giang và Vưu Liên Hương cuối cùng cũng xem như là ổn định hợp tác.
Cố gắng tìm được những mặt tốt về tính cách của nhau thì rồi tự nhiên mỗi người đều tự thu liễm lại, bắt tay hợp tác với Vưu Liên Hương để tận lực tiến thủ, chính nhờ khí thế như vậy mà Đường Giang đã chiếm được ngôi á quân tăng trưởng kinh tế toàn tỉnh.
Triệu Quốc Đống liên tục lắc đầu nói rằng không dám nhận công lao này.
- Quốc Đống, bây giờ cậu cũng là thường vụ tỉnh ủy rồi, dựa theo thông lệ thì một cán bộ trưởng thành liên tục ở An Nguyên và tới cấp bậc giống như cậu thì rất có khả năng sẽ điều chỉnh. E là cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng này đi.
Nói ra câu này thì sắc mặt của Vưu Liên Hương rất trịnh trọng, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Nàng cũng từng làm trưởng ban tổ chức cán bộ nhiều năm nên biết rất rõ nguyên tắc chế độ phân công và bồi dưỡng cán bộ cao cấp trưởng thành trong đảng. Từ khi bắt đầu tham gia công tác thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn ở An Nguyên, hơn mười năm trời tuy thuận buồm xuôi gió, liên tiếp thăng chức nhưng lại chỉ có lên bộ năng lượng làm chưa đầy một năm. Kinh nghiệm trưởng thành chủ yếu đều là ở An Nguyên, nhất là Ninh Lăng, nên theo quán lệ, sau khi hắn đảm nhiệm thường vụ tỉnh ủy thì cũng có nghĩa là khả năng điều chỉnh càng lớn.
- Ừm, tôi cũng đã chuẩn bị tư tưởng rồi, vấn đề này thì tôi cũng đã hỏi thăm bí thư Đông Lưu rồi. Ý kiến của bí thư Đông Lưu có lẽ muốn dựa theo điều kiện thực tế của địa phương, cho rằng kinh tế Ninh Lăng đang gặp một cơ hội bay cao, hi vọng có thể giữ được một bộ máy ổn định để kinh tế Ninh Lăng có thể phát triển với tốc độ cao và vững vàng, để kinh tế Ninh Lăng phát triển theo một con đường ổn định rồi sẽ cân nhắc vấn đề này sau. Tôi đoán bí thư Ứng cũng đã trao đổi ý kiến với ban tổ chức cán bộ trung ương rồi, có lẽ tôi sẽ còn ở lại Ninh Lăng đảm nhiệm trọng trách một năm nữa.
Triệu Quốc Đống cũng gật đầu tỏ vẻ biết tình hình này.
Vưu Liên Hương bật cười khúc khích:
- Cậu còn muốn ở lại một năm? Như vậy Chung Dược Quân không phải sẽ oán khí căng bụng ư?
- Vưu tỷ, nhìn chị nói kìa, nghĩ Dược Quân thành cái dạng gì vậy? Như vậy nếu Kim Đại Giang mà kéo dài thêm mấy năm nữa thì chị không phải sẽ đau lòng tới não ruột ư?
Triệu Quốc Đống cũng mỉm cười đáp trả.
- Cậu đừng nói thế, tôi thực sự hi vọng bí thư Đại Giang ở lại thêm hai năm, hiện tại vừa mới hợp tác tốt, mỗi người đều hiểu rõ tính cách của nhau rồi, có công việc gì thì mọi người đều có thể thương lượng với nhau. Tôi mới tới được một năm, không có dã tâm gì mà thực sự muốn dắt tay nhau làm được một chút thành tích trong hai năm này, đây mới là điều tôi muốn bây giờ. Nhưng Chung Dược Quân thì lại khác, hắn đến Ninh Lăng còn trước cậu nửa năm, bây giờ Ninh Lăng giống như một chiếc cối xay gió, cậu thì cũng là thường vụ tỉnh ủy rồi, rời đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thời gian không đợi người, cậu sớm đi được ngày nào thì hắn cũng sớm tiến lên được ngày đó mà.
- Theo như lời chị thì tôi đã cản đường người khác sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu, mỉm cười, ra vẻ không tin.
- Ha ha, cũng phải nhìn xem lý giải của mỗi người là như thế nào, Tiêu Phượng Minh thì chắc chắn là hi vọng cậu có thể ở lại lâu thêm nửa năm, một năm, những người khác thì lại có ý nghĩ khác, đều không giống nhau, khó mà nói được.
Vưu Liên Hương chuyển đề tài:
- Nghe nói sang năm chủ tịch Tần có khả năng sẽ chuyển phải không?
- Ừm, có tin đồn này, nhưng chuyện này phải xem xét từ góc độ trung ương, không tới phiên chúng ta quan tâm.
Triệu Quốc Đống không muốn phát biểu ý kiến nhiều về mấy vấn đề này, kể cả là khi nói chuyện riêng với Vưu Liên Hương thì hắn cũng không muốn nhiều lời.
Đại hội đại biểu nhân dân toàn tỉnh diễn ra rất thuận lợi, các đoàn chia nhóm thảo luận báo cáo công tác chính phủ cũng rất nhiệt liệt, trong đó không thể không nhắc đến việc kinh tế Ninh Lăng đoạt ngôi quán quân toàn quốc liên tục hai năm liền và việc Chung Dược Quân cùng với Mã Hóa Đằng được bầu chọn làm nhân vật kinh tế của năm của đài CCTV. Điều này cũng làm cho đoàn đại biểu Ninh Lăng cảm thấy rất tự hào.
Đại hội đại biểu nhân dân toàn tỉnh kỳ thật cũng là một nơi để kéo gần quan hệ khắp nơi, nhóm lãnh đạo tỉnh đều đến các đoàn tham gia thảo luận, tuy nhiên phần nhiều đều trình tự thủ tục. Hết ý tưởng quy hoạch năm tới rồi lại tới triển vọng tương lai nhưng dẫu sao anh cũng có thể gần gũi được với các đại biểu, tăng thêm cảm tình.
Trong ba ngày diễn ra đại hội thì biểu hiện của Triệu Quốc Đống cũng hết sức vững vàng, đàng hoàng thảo luận báo cáo công tác chính quyền tỉnh cùng với các đại biểu. Rồi sau khi hắn còn kéo riêng người phụ trách chủ chốt các ngành chức năng hành chính như giám đốc sở giáo dục, sở giao thông, sở lâm nghiệp, sở thủy lợi tới đoàn Ninh Lăng, cùng với các đại biểu mọi ngành nghề ngồi lại với nhau để tiến hành nghiên cứu, thảo luận sự phát triển của Ninh Lăng trong một năm qua.
Bị Triệu Quốc Đống kéo tới hội trường thảo luận, đương trường toàn đại biểu đủ các ngành nghề nên anh dù thế nào cũng phải bày tỏ thái độ, nói sáo rỗng là không được. Lấy lời của Triệu Quốc Đống mà nói thì nếu đã kéo anh tới đây thì chính là muốn các anh vỗ ngực hứa hẹn với các đại biểu cơ sở bên dưới.
Đám quan chức này đều là tuyển chọn rồi mới đặc biệt mời tới, cũng phải xem mặt mũi của anh có đủ lớn hay không, quan hệ nhân duyên có đủ tốt không, làm thường vụ tỉnh ủy nên thân phận đương nhiên đủ rồi. Kế đến là kéo mấy người quen từ Ninh Lăng đi ra như Mục Cương, những người như này hiển nhiên không thể tránh được phải bỏ ra ít thịt, xương rồi.
- Được rồi, Quốc Đống. Bí thư Triệu, thường vụ Triệu, tôi gọi cậu thế được chưa? Cậu thực sự là định đem lão Mục tôi lên giá treo cổ hay là thế nào?
Mục Cương xem như là bị Triệu Quốc Đống giày vò đến khổ, sở giao thông sắp trở thành cửa hàng do Ninh Lăng mở mất rồi, đầu thừa đuôi thẹo hắn không thèm nhìn mà cứ muốn moi gan móc ruột. Nếu còn tiếp tục như vậy thì sợ rằng một giám đốc sở giao thông như hắn không cần chờ tới tỉnh ủy điều chỉnh mà sẽ bị đại biểu đại hội nhân dân toàn tỉnh vạch tội, bãi miễn mất.
- Hắc hắc, Mục ca, sao lại nói thảm thương đến mức ấy. Năm nay là năm kiến thiết giao thông toàn tỉnh mà, sở giao thông xuất ra bao nhiêu, Ninh Lăng chúng tôi có chiếm được mấy chứ, chẳng lẽ cái này cũng khiến ngài bận tâm sao? Tôi nghe nói có một số nơi không có kết quả tốt, lẽ nào chỉ tiêu này không thể cấp cho chúng tôi à? Cái này không tính cho ai thì không yên tâm được. Người bỏ thì ta lấy, điều này lẽ nào có gì sai?
Triệu Quốc Đống bám lấy bả vai gầy gò của Mục Cương, cười tủm tỉm nói, hai người đi bên cạnh nhau, một người thì cao lớn uy mãnh, một người thì gầy còm, gù gù tạo nên một bức tranh tương phản rõ nét.
- Bí thư Quốc Đống, cậu là thường vụ, mấy nguyên tắc này cậu còn không biết sao? Có thể chuyển giao cái gì chứ? Tài chính tạm thời còn khó khăn, tỉnh trước tiên còn phải bù vào, cậu không phải không biết chủ tịch Tần và chủ tịch Nhâm đều nhìn chằm chằm vào tình hình quy hoạch kiến thiết giao thông năm nay, ngay từ đầu năm đã không dễ dàng rồi, cậu cũng đừng làm khó dễ tôi, được không?
Mục Cương thở dài thườn thượt, khuôn mặt gầy rộc thực sự phù hợp với hình tượng nông dân mất mùa.
- Vậy được, Mục ca, tôi cũng không làm khó anh, nhưng khi tài chính quốc lộ Nam Ninh được cấp thì anh phải cấp đúng hạn cho Ninh Lăng chúng tôi, tôi định đầu năm sẽ khởi động toàn diện, cố gắng xây dựng xong trước thời hạn. Ý nghĩa trọng yếu của con đường quốc lộ này thì anh cũng rõ đó, thậm chí so với hai con đường cao tốc Ninh Thông, Ninh Đường thì càng có ý nghĩa thực tế hơn.
Triệu Quốc Đống cũng thu lại vẻ mặt cười đùa mà nghiêm mặt nói.
- Tôi có nợ ai chứ không dám nợ Ninh Lăng các cậu? Cậu cứ yên tâm đi, chuyện thứ nhất phải làm đầu năm chính là giải quyết chuyện quốc lộ Nam Ninh các cậu, có điều việc này còn phải phối hợp với bên sở tài chính tỉnh mới được. Bên đó thì cậu tự qua đối phó đi, bên này thì tôi chắc chắn sẽ hết sức ủng hộ.
Mục Cương nói với vẻ cam chịu.
- Được, một lời đã định, bên kia thì tôi sẽ đi đối phó.
Triệu Quốc Đống lại khôi phục lại vẻ cợt nhả:
- Được rồi, chuyện chính đã nói xong, giờ xem tối nay bố trí như thế nào, một hai năm nay Mục ca đã ủng hộ Ninh Lăng chúng tôi không ít, đêm nay tôi sẽ làm chủ, thế nào, nể mặt chứ?
- Bí thư Quốc Đống, không phải tôi không nể mặt, tối nay chủ tịch Vi Phong kéo tôi cùng đến bên đoàn đại biểu Thông Thành rồi, tôi không dám chối từ đâu.
Mục Cương lắc lắc đầu:
- Chỉ cần cậu có thể giúp tôi trì hoãn bên chủ tịch Vi Phong thì cậu bảo tôi đến chỗ nào tôi sẽ tới chỗ đó.
- Được, đây là anh cố ý khích tôi, chủ tịch Vi Phong gọi anh thì tôi cũng không dám kéo lại, như vậy để ngày khác vậy, nếu không cuối năm anh bố trí thời gian về quê một chút, hai chúng ta ngồi một mình với nhau được không?
Triệu Quốc Đống nói khá thành khẩn:
- Nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói một tiếng, chỉ cần có thể là tôi sẽ làm ngay.
Mục Cương hơi do dự một chút nhưng rồi lập tức nói rất thản nhiên:
- Quốc Đống, bây giờ thì chưa cần hỗ trợ gì, có điều cậu chỉ cần nhớ kỹ lúc lão ca cần cậu ủng hộ thì cậu nói tốt mấy câu cho tôi là được.
Sau khi Mục Cương rời đi, Triệu Quốc Đống không khỏi thở dài một tiếng. Vị này khi mình là Phó chủ tịch huyện thì đối phương đã là lão lãnh đạo Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy nhưng bây giờ không thể không tôn trọng gọi mình một tiếng lãnh đạo, cảm xúc này chỉ sợ rất nhiều người sẽ có bao suy nghĩ.
Con đường làm quan của Mục Cương thực ra không quá gập ghềnh. Y tới Thiên Châu làm Thị trưởng, sau đó lên làm bí thư, theo lý thuyết cũng là đứng đầu một nơi. Nhưng y ở vị trí bí thư lại khó tiến thêm được bước nữa. Trụ cột của Thiên Châu rất kém, theo lý đây là cơ hội nhưng đó lại là chướng ngại. Ba năm trời Thiên Châu vẫn như cũ nên y không thể lên chức được nữa.
Biểu hiện của Mục Cương ở vị trí Bí thư thị ủy Thiên Châu chỉ có thể dùng hai từ bình thường để hình dung. Quan hệ giữa y và Vương Phủ Mỹ không xử lý tốt, y tới làm giám đốc Sở Giao thông chỉ coi như điều ngang hàng, thậm chí có thể nói là giáng chức. Dù sao ở Thiên Châu vẫn là vua một cõi, Sở Giao thông mặc dù là sở quan trọng nhưng chỉ coi như là lãnh đạo về một mảng.
Đây là vận mệnh, anh không thể nắm bắt cơ hội thì có lẽ cả đời anh không thể đi lên. Tuổi Mục Cương không lớn không nhỏ, đang đứng ở một thời điểm rất quan trọng nhưng khả năng xuống địa phương lần nữa là không lớn.
Vương Phủ Mỹ rất cố gắng thể hiện khi làm Bí thư thị ủy Thiên Châu nhưng có lẽ do trụ cột của Thiên Châu quá kém nên không có biến hoá mấy. Nhưng Thiên Châu bây giờ cũng đã có không ít tiến bộ so với khi Mục Cương làm Bí thư thị ủy, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Vương Phủ Mỹ ngồi ổn trên vị trí Bí thư thị ủy Thiên Châu.
Chẳng qua trong mấy hội nghị thường vụ Tỉnh ủy gần đây khi thảo luận về công tác kinh tế cũng thảo luận tình hình Thiên Châu. Nhâm Vi Phong và Tề Hoa đều không hài lòng với biểu hiện trong mấy năm qua của Thiên Châu. Triệu Quốc Đống mặc dù không lên tiếng nhưng hắn có thể cảm nhận được Ứng Đông Lưu cũng có khuynh hướng này, đây là điều rất nguy hiểm đối với Vương Phủ Mỹ.
Biểu hiện của Thiên Châu không phải là thay đổi rất nhanh mà là quá vững vàng, làm người ta cảm thấy nó mãi không thay đổi. Ở trong mắt lãnh đạo điều này cũng có nghĩa là Thiên Châu thiếu sức sống, sau đó biến thành bộ máy thiếu suy nghĩ và động lực, mà một khi lãnh đạo chủ yếu có ấn tượng này cũng có nghĩa anh rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy nhưng Triệu Quốc Đống cũng không tiện nói gì. Lúc này chỉ trỏ gì với Vương Phủ Mỹ cũng không có bao tác dụng, tình hình các nơi khác nhau nên hắn không tiện bình luận, có khi làm vậy còn khiến Vương Phủ Mỹ phản cảm. Nhưng nhắc nhở Vương Phủ Mỹ cũng là điều nên làm nếu không khi ấn tượng của lãnh đạo hoàn toàn hình thành thì muốn thay đổi cũng muộn.
…
Cổ Tiểu Âu như một ngọn lửa làm Triệu Quốc Đống đắm chìm trong đó. Cơ thể cô không khác mấy so với mười năm trước. Hắn vẫn tưởng rằng mình hoàn toàn có thể khống chế được thú tính của mình nhưng đúng là không thể nào chống cự lại được Cổ Tiểu Âu.
Ngọn lửa tình dục rất dễ dàng làm hắn tan chảy.
Cổ Tiểu Âu mặc dù trong lúc quan hệ vẫn không ngừng thể hiện sự quyến rũ của mình. Dưới giường là gái ngoan, trên giường làm dâm phụ chính là nguyên tắc vàng từ trước đến giờ của Cổ Tiểu Âu. Theo cô không làm người đàn ông của mình điên đảo thần hồn đó chính là thất bại của phụ nữ.
Mặc dù chỉ dựa vào ánh đèn nhấp nháy yếu ớt của điện thoại di động cũng đủ làm Triệu Quốc Đống thấy được cặp mông hình vòng cung rất đẹp của Cổ Tiểu Âu. Điều hòa hai chiều làm trong phòng duy trì độ làm Cổ Tiểu Âu có thể không e ngại thể hiện sức hấp dẫn của cơ thể mình.
Có lẽ cảm nhận ánh mắt của hắn, Cổ Tiểu Âu nghiêng người nằm đè lên ngực Triệu Quốc Đống.
- Anh, anh phải cẩn thận đó. Anh em không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên tỏ vẻ thân thiết với em, thường xuyên gọi điện hỏi em. Thời gian trước em không ở An Đô, y gọi hỏi em ở đâu, còn hỏi em ở với ai. Em thấy lạ quá.
- Ồ, có gì là chứ?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm.
Cổ Hiểu Phong từ trước đến giờ vẫn qua lại với xx, tên này còn giúp xx quản lý câu lạc bộ quốc tế Bình Quả. Quan hệ giữa hai anh em Cổ Hiểu Phong, Cổ Tiểu Âu khá bình thường, Cổ Tiểu Âu rất ít liên lạc với anh trai mình. Mà Cổ Hiểu Phong cũng không quá quan tâm chuyện của em gái. Nhưng Cổ Hiểu Phong nhất định là từ chỗ bố mẹ mà loáng thoáng biết chuyện của mình và Cổ Tiểu Âu nên điểm này mình cần cẩn thận.
- Y chưa bao giờ hỏi chuyện của em. Nhiều năm như vậy y là người như thế nào em còn không hiểu sao? Bây giờ y đột nhiên quan tâm tới cuộc sống của em, lại bóng gió hỏi em đang ở bên ai không phải đã nói rõ vấn đề sao? Chuyện giữa em và anh thì y biết, chẳng qua em cho đến bây giờ không nói chuyện với y. Bố mẹ em cũng không rõ tình hình của em. Y đột nhiên có hứng thú nếu không phải vì anh thì sao lại quan tâm tới cô em gái này chứ?
Cổ Tiểu Âu chu miệng lên nói.
- Vì anh? Vậy em nói ý đồ của y là gì?
Triệu Quốc Đống vừa hỏi vừa lấy tay vân vê vành tai cô.
- Em không biết, chẳng qua không phải công ty bất động sản của Khanh Liệt Bưu đã đến Ninh Lăng sao? Trong này có liên lạc gì không?
Cổ Tiểu Âu mặc dù không quá rõ nhưng trực giác của phụ nữ làm cô phán đoán khá chuẩn.
- Rất khó nói, Khanh Liệt Bưu bây giờ đã khác trước. Anh ở Ninh Lăng cũng đã gặp y một hai lần.
Triệu Quốc Đống lắc đầu như nhớ ra gì đó.
- Cổ Hiểu Phong có biết chỗ này không?
- Y muốn biết nhưng em không nói.
Cổ Tiểu Âu cười hì hì nói.
- Đây là tổ riêng của hai chúng ta, em không muốn người khác biết.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Cổ Tiểu Âu có những lúc như một đứa trẻ tinh nghịch, có lúc lại rất chín chắn làm anh không thể dùng lẽ thường mà phán đoán cô.
- Anh, anh đừng cười. Em có một dự cảm anh trai em nhất định là làm theo ý của Khanh Liệt Bưu. Y đột nhiên có hứng thú với anh nhất định là có ý đồ xấu. Bọn họ có cả một đám tay chân nên em sợ nơi này không giấu được bao lâu nữa. Lần trước bố mẹ em đến đây, anh trai em cũng theo dõi em, em ra vẻ không biết nên đi một vòng quanh khu, sau đó đến chỗ Đồng Úc.
Cổ Tiểu Âu nháy nháy mắt.
- Bọn họ có ý đồ này thì em lo sớm muộn gì cũng phát hiện ra đây.
Triệu Quốc Đống im lặng không nói.
Nếu lời Cổ Tiểu Âu nói là thật thì xem ra Khanh Liệt Bưu vẫn không bỏ qua ý đồ tìm khuyết điểm của mình, y muốn từ Cổ Tiểu Âu tìm ra uy hiếp đối với mình. Nhưng thật ra ý này khá hay, bọn họ nếu có thể theo dõi Cổ Tiểu Âu thì khó tránh khỏi sẽ theo dõi mình. Như vậy cũng là phiền phức không nhỏ, mình không thể nào đề phòng cả đời được, sẽ có một ngày bị đối phương phát hiện, bị chụp ảnh.
Biện pháp tốt nhất là ra tay diệt trừ hậu họa trước nhưng ở tình hình này mình làm như thế nào đối phó Khanh Liệt Bưu? Ở vị trí của mình nếu đối phó công ty Cửu Đỉnh là quá đơn giản, thậm chí hoàn toàn làm nó rời khỏi Ninh Lăng chỉ là chuyện mấy giây. Mấu chốt nằm ở chính Khanh Liệt Bưu, trừ khi mình đưa y vào tù nếu không…
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình, xem ra con người không thể không có nhược điểm. Nếu có nhược điểm cũng rất dễ dàng bị người đối phó mình tìm được, khiến anh luôn phải đề phòng nếu không sẽ lật thuyền trong mương.
Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không khỏi có chút giật mình. Mình ở phương diện phụ nữ đã quá sơ suất, nếu như hôm nay không phải Cổ Tiểu Âu nhắc mình, mình đúng là không ý thức được tính nguy hiểm của phương diện này. Một khi thật sự có ngày nào đó xảy ra chuyện thì dù là nhằm vào các người phụ nữ của mình, hay nhằm vào mình đó đều là điều mình không thể chấp nhận.
Có lẽ mình nên từ con đường khác để giải quyết việc này.