Khoảng cách với đế quốc thương nghiệp do một tay mình sáng lập càng ngày càng xa nhưng Triệu Quốc Đống lại không thấy mất mát. Có mất mới có được, nếu như một mực tham luyến nắm giữ tiền bạc trên tay thì có lẽ nó sẽ làm suy yếu ý chí tấn tới trên con đường quan trường của mình.
Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng hi vọng bọn Triệu Trường Xuyên cùng Dương Thiên Bồi và Phòng Tử Toàn vừa phát triển được sự nghiệp của mình mà đồng thời cũng phải cân nhắc xem mục đích cuối cùng làm xí nghiệp là như nào. Triệu Trường Xuyên là người đầu tiên bước ra khỏi quần thể Thương Lãng, con người ta không thể chỉ sống vì tiền, ngay cả một kẻ thô tục như Triệu Đức Sơn cũng biết đạo lý này. Đến một trình độ nhất định thì tiền cũng chỉ là một con số, cả đời người chỉ có một, cỏ cây chỉ được một mùa thu, sẽ có thời điểm anh sẽ phải quay về hình thái cân bằng tâm linh.
Giao đế quốc này vào tay đám Triệu Trường Xuyên, Dương Thiên Bồi và Phòng Tử Toàn thì Triệu Quốc Đống cũng yên tâm, trải qua mấy năm vừa rồi thì biểu hiện của mọi người đã chứng minh rằng dù không có Triệu Quốc Đống hắn thì bọn họ đều có thể lãnh đạo chiếc chiến hạm này vượt gió bão. Cho dù ngày sau có gặp sóng gió hiểm trở gì thì cũng coi như là kinh nghiệm, xí nghiệp lên lên xuống xuống đều là tự nhiên, ngay đến mây xanh biến mất cũng là bình thường.
Thậm chí ngay cả Lưu Nhược Đồng cũng phải bội phục bản lĩnh biết cầm biết buông của Triệu Quốc Đống, nói không buông tay mặc kệ khối của cái khổng lồ như vậy thì đối với người bình thường mà nói thì quá khó tin, nhưng Triệu Quốc Đống lại có thể chắp tay rời đi một cách nhẹ nhàng.
Tới mùng tháng giêng thì Lưu Nhược Đồng mới rời An Đô trở về Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống thì còn phải ở lại An Đô một ngày, hắn còn có một số chuyện phải xử lý nên định sang ngày mùng trở về Côn Châu từ sớm.
Ẩn họa nhất định phải giải trừ, Triệu Quốc Đống không có thói quen để người ta luôn phải nhớ đến mình nhưng đối thủ rất giảo hoạt, sau chuyện ở Côn Châu thì mọi việc lại biến mất giống như không khí, mấy người cũng hoàn toàn chẳng có tin tức gì cả.
Triệu Quốc Đống đã thông qua Khâu Nguyên Phong giúp mình tìm kiếm tung tích mấy chục người, nhưng Trần Đại Lực rất xảo trá, hắn thay đổi toàn bộ điện thoại di động, tất cả số cũ đều không sử dụng lại nữa. Triệu Quốc Đống tin đám này vẫn đang ẩn núp trong ngõ ngách nào đó ở An Đô, thậm chí có khả năng vẫn trốn ở gần nơi ở của La Băng để dòm ngó.
Lật thuyền trong mương, cả ngày săn thú lại bị chim ưng mổ mất, cái loại chuyện này nhiều không kể siết, Triệu Quốc Đống cũng không muốn bị người xếp đặt kéo xuống ngựa vì loại chuyện này, chiến lược thì có thể khinh thường nhưng chiến thuật thì nhất định phải coi trọng.
Triệu Quốc Đống không rõ Trần Đại Lực muốn thông qua La Băng nắm được nhược điểm của mình để làm gì.
Có khả năng là muốn vặn ngã mình. Đang nở mày nở mặt trên quan trường Ninh Lăng thì nhất thời biến thành con chó rơi xuống nước, cái loại tương phản này rất ít người có thể chịu đựng được, với loại người kiêu ngạo như Trần Đại Lực thì lại càng như vậy. Nhưng nếu chỉ nhờ mấy cái hư vô như thế này với mục đích là để đối phó với mình thì Triệu Quốc Đống cảm giác mình vẫn hơi xem thường Trần Đại Lực, thế nhưng Triệu Quốc Đống lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trần Đại Lực có thể đi ra ngoài lăn lộn một cách vui vẻ, hơn nữa còn nghe nói sắp tới còn mua một con Lexus đời mới, hầu bao mà không có nhiều tiền thì không dám chơi loại xe này, làm cách nào mà chỉ trong vài năm đã phát tài được như thế? Căn cứ tìm hiểu thì hắn cũng không hoàn toàn hoạt động ở bên Ninh Lăng mà còn khắp cả An Nguyên, nhất là ở An Đô, ngoại trừ một ít việc do đích thân hắn làm ra thì tuyệt đại đa số hắn đều giao cho một ít công ty làm.
Hắn làm thế nào mà có thể ôm đồm được nhiều việc như vậy? Triệu Quốc Đống không tin chỉ trong hai năm làm cục trưởng cục truyền thông mà Trần Đại Lực lại có thể kết giao được nhiều lương duyên như vậy, hơn nữa nhiều lĩnh vực thì e là quan hệ nhân duyên của hắn còn chưa đạt tới tình trạng như thế.
Như vậy cũng đã nói lên rằng hắn làm được nhiều việc như vậy thì nguyên nhân rất đáng hoài nghi rồi.
Có lúc Triệu Quốc Đống hoài nghi Trần Đại Lực liệu có thể dính líu gì tới Khanh Liệt Bưu hay không nhưng Khâu Nguyên Phong đã giúp mình loại bỏ khả năng này.
Bây giờ ở Ninh Lăng Khanh Liệt Bưu đang làm rất thịnh vượng, hơn nữa bất động sản Cửu Đỉnh không chỉ có bén rễ ở Ninh Lăng mà còn chĩa xúc tu về hai thành phố Hoài Khánh và Thông Thành. Từ tình trạng hiện giờ mà xét thì khẩu vị càng lúc càng lớn nên chắc không có tâm tư giở trò này.
Bởi vậy Triệu Quốc Đống có phần hoài nghi Trần Đại Lực có khả năng thông qua một ít thủ đoạn bất chính để đoạt lấy một vài công trình, sau đó bán lại cho các công ty khác, từ đó thu về khoản hoa hồng và chênh lệch khổng lồ.
Nếu như hắn muốn chơi bằng chiêu thức ấy thì không hẳn là không có chủ ý đánh mình về phương diện này, dùng quan hệ không bình thường giữa mình với La Băng để áp chế mình, thậm chí mình có thể sẽ biến thành một cây tiền để hắn dọa dẫm, uy hiếp liên tục. Suy đoán của Triệu Quốc Đống mặc dù không trúng nhưng cũng không khác nhiều lắm.
Từ xa đã nhìn thấy chiếc Audi quen thuộc, Khâu Nguyên Phong liền cho xe dừng lại, ngồi trong rừng trúc bên cạnh dòng Mai Giang là một nơi tốt nhất để thưởng thức trà.
Khâu Nguyên Phong cũng đã tới nơi này mấy lần, đây đơn thuần chỉ là nơi dành cho giới văn nhân mặc khách tới phẩm trà.
Triệu Quốc Đống càng ngày càng bận bịu, tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ, từng bước bước ra khỏi đầm nước sâu An Nguyên, tới Điền Nam cũng rất thuận buồm xuôi gió. Trong một lần phó cục trưởng cục công an thành phố Côn Châu dẫn đội tới khảo sát, Khâu Nguyên Phong đi cùng tiếp khác, trong lúc vô tình nhắc tới Triệu Quốc Đống thì người đó tỏ ra bội phục đối với Triệu Quốc Đống vốn xuất thân từ công an. Chỉ sau một lần điều tra nghiên cứu đã đưa ra được biện pháp giải quyết vấn đề biên chế và chức cấp chức vụ lãnh đạo vốn khiến lãnh đạo cục công an thành phố Côn Châu đau đầu suốt nhiều năm. Khâu Nguyên Phong nghe xong cũng rất cảm khái.
Người ta đã đi tới vị trí này thì anh không thể so sánh được, một câu nói của Triệu Quốc Đống có lẽ cũng có thể giải quyết được vấn đề mà cục trưởng cục công an suốt một hai nhiệm kỳ không giải quyết được.
Người bình thường đều cảm thấy cục công an cực kỳ uy vũ, nhưng có ai từng nghĩ tới nội bộ công an cũng có lúc khốn quẫn, bức bách. Chức cấp không giải quyết được, cảnh sát ai cũng oán hận, tính tích cực bị đả kích, dù là lãnh đạo cũng đều cảm nhận được áp lực giống thế, biên chế không đủ, công tác của anh em đều quá tải, anh làm lãnh đạo cũng thấy có lỗi với mọi người. Nếu như ai đó mệt nhọc quá độ, mắc bệnh đột tử lúc đang còn trên cương vị thì lương tâm anh sẽ càng không yên tâm.
Chân bước lên những thanh trúc nhưng đầu Khâu Nguyên Phong vẫn cứ nghĩ về vấn đề này, mười ba năm trước đây mình có thể nghĩ đến tất cả những điều này không?
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Khâu Nguyên Phong khoác một chiếc áo khoác màu xám xuất hiện ngoài cửa thì suýt không nhịn cười được.
Vóc người Khâu Nguyên Phong có phần béo lệch, giờ mặc chiếc áo khoác này trông có vẻ béo phì, đậm người, cũng không biết là ai chọn giúp hắn chiếc áo này, nếu như là vợ hắn thì thực sự là phải xem lại vấn đề thẩm mỹ rồi.
- Khâu ca, cái áo khoác này nhìn có vẻ kỳ dị nhỉ.
Triệu Quốc Đống cười trêu.
- Tôi biết ngay là chú sẽ nói câu này, dáng người xấu chẳng lẽ còn không được mặc áo hàng hiệu sao hả.
Khâu Nguyên Phong tức giận nói:
- Đích thân tôi chọn đấy, tự tôi thấy đẹp là được.
Triệu Quốc Đống nhất thời á khẩu, thực không ngờ Khâu Nguyên Phong lại thẳng thừng không nể mặt người khác thế này.
Mùi hương hồng trà lượn lờ bay lên, Triệu Quốc Đống châm một chén trà cho Khâu Nguyên Phong rồi tự nâng chén lên thưởng thức.
Đã lâu rồi không được tự do tự tại hưởng niềm vui thú nhàn nhã này, chỉ tiếc là ngày mai mình sẽ lại phải trở lại giữa cơn thác lũ Điền Nam, cái nơi mà cho tới hiện giờ chưa cho mình lấy một thời gian nghỉ ngơi thanh tĩnh.
- Mọi chuyện cũng vẫn tốt chứ?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.
Đối với vấn đề này thì tựa như Khâu Nguyên Phong cũng phải cẩn thận cân nhắc, một lúc lâu sau mới nói:
- Khó mà nói, sếp Lưu có lẽ cũng biết bản thân mình có khả năng không ở lại An Đô lâu nữa nên muốn chuyển.
- Ồ, đến chỗ nào?
Triệu Quốc Đống khẽ nhíu mày, Lưu Triệu Quốc đã ngồi ở cái ghế cục trưởng cục công an thành phố An Đô quá lâu rồi, cho dù là vị trí bí thư chính pháp ủy thành phố An Đô thì cũng phải sớm luân chuyển rồi.
- Không rõ lắm, tôi đoán ngay cả hắn cũng chẳng biết chắc, khoảng thời gian này có hơi khác thường, tâm tình không tốt lắm.
Khâu Nguyên Phong lắc lắc đầu:
- Có tin thì nói rằng lên chính pháp ủy của tỉnh đảm nhiệm phó bí thư kiêm chánh văn phòng, có tin thì đồn làm phó giám đốc thường trực sở nào đó trên tỉnh. Tóm lại thì về cơ bản là xác định chuyển đi rồi, tôi nhận được nguồn tin đáng tin cậy, trên thành phố cũng thấy hắn tiếp tục ở lại thêm thì không thích hợp nên đã kiến nghị lên tỉnh ủy rồi.
Triệu Quốc Đống cũng biết hai năm nay Khâu Nguyên Phong ở An Đô cũng không đơn giản, quan hệ với Nghiêm Lập Dân không tệ, mà quan trọng nhất là quan hệ giữa người này và Đinh Sâm bí thư chính pháp ủy lại khá mật thiết, ít nhất là có lần nói chuyện với Triệu Quốc Đống thì Khâu Nguyên Phong cũng đã hai lần nhắc tới việc ăn cơm cùng với Đinh Sâm.
Có thể ăn cơm cùng nhau đại biểu một mức độ khác hẳn, nhất là thường xuyên ăn cơm với nhau.
Đinh Sâm là một thường vụ lâu năm trong tỉnh ủy An Nguyên, có tầm ảnh hưởng rất lớn trong khối chính pháp, Khâu Nguyên Phong bao giờ là cán bộ cấp trưởng phòng, nếu muốn lên thêm một bước nữa thì phải có được sự trợ giúp không tầm thường mới được, do đó Đinh Sâm chắc chắn là một nhân vật khá quan trọng.
Về phương diện này thì Khâu Nguyên Phong không hề có ý giấu diếm gì cả, đương nhiên cũng không phải là vì cố ý giãy bày trước mắt Triệu Quốc Đống. Hắn cùng thân phận hiện tại của Triệu Quốc Đống đều đã tới một cấp độ nhất định rồi, rất nhiều điều thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ở cấp độ này nếu muốn bước lên một bậc thang nữa thì sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Chỉ bằng vào vùi đầu làm việc thì còn xa mới đủ, nếu như người lên tiếng là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh An Nguyên thì còn được, tiếc là Triệu Quốc Đống lại đang ở Điền Nam.
Đinh Sâm mặc dù quan trọng nhưng cũng không phải người quyết định, người chân chính có thể quyết định vận mệnh của Khâu Nguyên Phong chính là Miêu Chấn Trung và Hàn Độ, nhất là Hàn Độ.
Nghe nói Quản Trường Phong muốn đến viện kiểm sát thành phố đảm nhiệm viện trưởng, rất nhiều người đang rình mò cái vị trí phó cục trưởng thường trực này. Đây là tin tức Khâu Nguyên Phong nhận được, mà hắn hi vọng hắn có thể tóm được vị trí này.