Khi chiếc Santana con đường chuyên dụng tiến vào khu biệt thự hồ Vân Loa thì Triệu Quốc Đống lập tức cảm nhận được không khí tươi mát đập vào mặt. Lá rụng hòa lẫn với cánh rừng phi lao tạo thành một bức họa đẹp thê lương.
Xen giữa bức họa là ánh tà dương chiếu rọi vào mắt, ngọn thác chảy từ trên cao xuống một mảng xanh biếc giữa rừng để thanh lọc đôi mắt người nhìn, những hạt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời như những viên ngọc trai khiến nhịp hít thở như ngắt quãng và ý nghĩ cũng như dừng lại.
Cửa hàng rào tự động mở ra từ từ, sau khi báo tên thì cảnh vệ gác cổng đã nhận được điện thoại nên lập tức chỉ đường cho Triệu Quốc Đống đi về phía con đường rừng sồi phía trước.
Trải qua ba chỗ rẽ thì Triệu Quốc Đống mới có thể nhìn thấy các công trình kiến trúc mang phong cách châu Âu ẩn giấu trong rừng sồi.
Trong bãi đỗ xe nhỏ đã có sẵn mấy chiếc xe con, ngoại trừ mấy loại xe Nhật Bản thông thường thì Triệu Quốc Đống còn nhìn thấy một con Mercedes-Benz W và Panther XJ hiếm thấy với cái cần gạt nước mưa trên đầu xe rất là bắt mắt. Điều này cũng khiến cho Triệu Quốc Đống có phần vừa sợ vừa hâm mộ.
- Triệu ca!
Kiều Huy vừa đúng lúc xuất hiện ở cửa:
- Cách biệt cũng hơn một năm, Triệu ca thay đổi không ít đó.
- Tiểu Huy, anh cũng đừng gọi tôi là Triệu ca, cứ gọi tôi là Quốc Đống là được.
Triệu Quốc Đống cảm thấy một người lớn hơn mình tầm mười tuổi mà lại gọi mình là anh thì đúng là không tiêu. Nhưng hắn lại cũng không muốn gọi đối phương là Huy ca cho nên cứ gọi tên nhau là thích hợp nhất.
- Được.
Kiều Huy cũng rất sảng khoái:
- Đi bên này, mấy người bạn của tôi đều rất hiếu kỳ về anh đó.
- Ồ?
Triệu Quốc Đống cũng không dừng bước mà đi về phía trước dửng dưng như không:
- Tôi thì có gì đáng tò mò chứ?
- Quốc Đống. Nếu mà nói ra thì anh cũng coi như là ân nhân của chúng tôi mà. Nếu như lần trước không có anh điện thoại nhắc nhở chúng tôi thì e là giờ tôi và bọn họ đã đi quét đường rồi.
Kiều Huy nói có phần khoa trương.
- Đâu đến mức vậy? Một câu nói của tôi sao có thể hóa đá thành vàng được?
Triệu Quốc Đống cũng mỉm cười.
Khoảng sân nối thẳng với ban công rộng kiến tạo bên vách núi, đưa mắt nhìn xuống thì không nhìn sót cảnh đẹp nào bên dưới.
- Quyển liêm duy bạch thủy. Ẩn kỷ diệc thanh sơn.
Hai bức tranh chữ đẹp treo hai bên, ba người đàn ông đang khoan thai ngồi bên ban công ngắm nhìn ánh mặt trời sau giờ ngọ. Thi thoảng lại có tiếng phụ nữ từ bên phòng khác vang lên.
- Quốc Đống, đây là bạn tốt của tôi. Trịnh Kiện ở công ty đầu tư ký gửi Ngân Phong. Vị này là Lôi Hướng Đông làm ở trên ngân hàng nhân dân tỉnh, còn vị này là Tiêu Hoa Sơn làm ở chi nhánh ngân hàng Nam Hoa.
Kiều Huy cười giới thiệu ba người đang đứng dậy.
Không đợi Kiều Huy giới thiệu, Triệu Quốc Đống liền chủ động chìa tay ra bắt:
- Hân hạnh được gặp, Triệu Quốc Đống ở khu Khai phát huyện Giang Khẩu.
Ba người đều có chút kinh dị khi thấy Triệu Quốc Đống còn trẻ tuổi, nhưng vẻ ung dung của Triệu Quốc Đống khiến ba người đều ý thức được người trước mặt này có thể khiến cho Kiều Huy coi trọng khen ngợi ắt hẳn phải có đạo lý.
Chào hỏi xong năm người ngồi xuống, tự mình pha cafe khiến Triệu Quốc Đống không quen lắm nhưng việc này lại đang là mốt.
- Quốc Đống, mấy người bạn của tôi đã muốn gặp anh từ lâu, một là để cảm tạ anh đã chỉ điểm, hai là cũng muốn làm quen với anh.
Kiều Huy thấy không khí có hơi xấu hổ liền chủ động mở chủ đề.
- Đừng nói như vậy, tôi chỉ mở miệng nói hai câu thì có thể có tác dụng gì chứ?
Triệu Quốc Đống liên tục lắc đầu:
- Có thể làm quen với vài vị đây mới là vinh hạnh của Quốc Đống.
- Quốc Đống, chúng tôi đều ngốc già (lời nói khiêm tốn, người lớn tuổi nói với người nhỏ tuổi hơn mình) hơn cậu vài tuổi nên mạn phép gọi cậu là Quốc Đống.
Tính cách Trịnh Kiện cởi mở hướng ngoại hơn một tí.
- Mấy câu mà cậu nói với Tiểu Huy đối với chúng tôi thì không khác nào trống chiều chuông sớm (ví với lời nói làm người ta tỉnh ngộ), có nói cứu mạng từ trong biển lửa thì cũng không đủ. Tiểu Huy có chút vốn gốc, còn tôi thì suýt chút nữa đã để những năm tháng cuối đời cuốn vào trong cơn cuồng phong bạo vũ đó. Chẳng lẽ chúng tôi vẫn muốn biết là sao cậu lại biết một tháng sau thời điểm đó thì quốc gia sẽ tung ra cú đấm mạnh?
- Quốc Đống, Đại Kiện và Tiểu Huy có thể trốn thoát kiếp nạn hoàn toàn là dựa vào chỉ điểm của cậu. Ha ha, không dám giấu cậu, tôi đang công tác ở ngân hàng nhân dân nên tự nhận là cũng có chút hiểu biết về tình thế và chính sách kinh tế quốc gia. Sao cậu có thể đoán trước được quốc gia sẽ ban hành chính sách chèn ép ngành bất động sản?
Trong lòng Lôi Hướng Đông vẫn luôn hiếu kỳ về Triệu Quốc Đống nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, người này thật quá thẳng thắn, làm thế nào biết chèn ép ngành bất động sản? Triệu Quốc Đống cân nhắc xem nên trả lời vấn đề này như thế nào. Sau một lúc suy tư, Triệu Quốc Đống mới từ từ nói:
- Nếu nói chuẩn xác thì tôi cảm thấy được tình hình từ sau khi chủ tịch các tỉnh tới Bắc Kinh họp. Nói ra thì khiến các vị chê cười.
- Phó thủ tướng phụ trách kinh tế yêu cầu các vị lãnh đạo tỉnh hiểu chính xác tinh thần của trung ương. Biết nắm bắt được cơ hội. Tăng tốc phát triển, vừa muốn vững chắc mà lại tránh tổn thất. Những lời này dù là kẻ ngu cũng có thể nghe ra được hàm nghĩa bên trong nhưng nghe nói câu trả lời của các vị lãnh đạo lại nghĩ ra đủ kiểu.
Lời của Triệu Quốc Đống lập tức khiến mấy người ở đây tập trung cao độ. Mặc dù nói là chê cười nhưng ở tầm cao này thì không phải hai chữ "chê cười" là có thể khái quát được.
- Một vị nói là kinh tế toàn tỉnh của bọn họ không nóng. Một vị khác lập tức nói rằng nếu tỉnh của vị kia không nóng thì tỉnh của vị này lại càng không nóng. Vị thứ ba thì nói thành thị cá biệt trong tỉnh mình lại phát triển khá nguyên do là vì đầu tư bên ngoài tiến vào. Vị thứ tư cố tình nói về mình chứ không nói về vấn đề kinh tế tỉnh mình. Vị thứ năm thì nói bọn họ vừa mới bắt đầu. Các chủ tịch tỉnh vùng Trung Tây thì nói bọn họ đã lạc hậu rồi. Vì thế kết luận được đưa ra, năm hẳn là sẽ nhanh chóng cải cách. So với năm thì sẽ càng có nhiều đất dụng võ hơn.
- Mà tình hình năm như thế nào thì tin rằng Lôi ca chắc rõ hơn tôi. Chỉ số giá tiêu dùng ở các thành phố lớn, tư liệu sinh hoạt cơ bản và tư liệu sản xuất đều vượt qua hai con số, đều từ - % trở lên. Biên độ tăng trưởng như vậy rõ ràng chính là lạm phát điển hình. Mà nguyên nhân là vì sao?
- Quy mô đầu tư của quốc gia quá nhiều, đây là một nguyên nhân nhưng cũng không phải là chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu chính là do lãnh đạo chính quyền địa phương vì lợi ích cục bộ bản thân hay nói cách là là vì chiến tích của mình nên mở rộng quy mô đầu tư mà không kiêng nể gì. Muốn đầu tư vậy thì tiền từ đâu tới đây? Tài chính không có tiền nên tự nhiên phải lấy từ trong ngân hàng. Tiền cứ cuồn cuộn chảy ra nhưng không có ai coi trọng người nói chuyện với bọn họ.
- Nhưng hiện tại người lãnh đạo chủ quản kinh tế là ai? Chắc là trước đây không có nhiều người nghiên cứu tính cách của người này? Đây là một nhân vật có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chân chính. Cũng chỉ có nhân vật kiểu này mới là cường giả chân chính! Giờ chắc các vị cũng biết thủ đoạn mạnh mẽ của vị thủ tướng này chứ? Mười sáu điều vừa ra thì núi băng rạn nứt, bọt biển tan hết. Kiêm nhiệm chủ tịch ngân hàng nhân dân, thắt chặt kiểm soát ngân hàng, sau khi bụi mù qua đi thì tất cả sẽ đều phải lộ ra chân diện mục. Ha ha, bây giờ còn có ai dám đi vuốt râu hổ trung ương hay không?
Triệu Quốc Đống cười nhẹ một tiếng:
- Bốn tháng sau các tỉnh vẫn không có biến hóa gì nên tôi đoán có khả năng trung ương sắp xuất ra độc chiêu. Mà lúc này thì ngành nào nóng nhất lại có thể thay đổi nền kinh tế, đương nhiên là bất động sản. Mà địa phương nào nóng nhất, ngoại trừ Hải Nam thì chính là Bắc Hải. Anh nói xem một khi ban thuốc mạnh xuống dưới thì làm sao để giảm nhiệt tốt nhất?
- Cho nên khi Tiểu Huy gọi điện thoại chúc mừng tôi thì tôi biết hắn có sản nghiệp ở Hải Khẩu nên nhắc nhở hắn thu tay lại. Tôi nói cho hắn biết nếu không tin thì đi tra số lượng xây dựng bất động sản ở Hải Khẩu. Nhìn xem nhân khẩu thường trú ở Hải Khẩu có bao nhiêu, so sánh một chút không phải là rõ mồn một sao. Với nội tình kinh tế và cơ sở thiết bị Hải Khẩu trước mắt thì không có khả năng tiếp nhận thêm quá nhiều nhân khẩu từ bên ngoài chuyển tới. Mà kinh tế công thương nghiệp không phải ngày một ngày hai, một năm, hai năm là có thể phát triển. Chỉ riêng điểm này đã có thể quyết định sức nóng bất động sản Hải Khẩu thậm chí toàn bộ Hải Nam chính là bọt biển. Tuy rằng là đặc khu lớn nhất cả nước nhưng chúng ta hiện tại không thể so sánh với Thâm Quyến được!
Lời của Triệu Quốc Đống khiến cho mấy người rơi vào trầm tư. Từ lời của chủ tịch tỉnh tới thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn. Từ nền kinh tế quá nóng mang đến hậu quả cho đến cơ hội phanh hãm kịp thời. Lời của đối phương dường như có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, bình thản không có gì lạ nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì nếu hoán đổi là mình thì liệu có thể nghĩ ra được mấy đạo lý này hay không? Chỉ sợ là không thể.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không thể mà ngay cả những chuyên gia về tài chính muốn làm kinh tế cũng không thể thì Triệu Quốc Đống tự nhiên càng không được. Nhưng nhờ có giấc mơ nên đã giúp hắn tạo được ấn tượng sừng sững với những người liên quan ở trước mặt. Đây vốn không phải là mong muốn của Triệu Quốc Đống nhưng trong tình cảnh này nếu không thể khiến đối phương rung động một chút thì e là cái lũ tâm cao khí ngạo sẽ không nhìn mình bằng mắt.
- Nói như vậy trung ương kìm hãm thì kinh tế trong vòng một hai năm sẽ nguội lạnh đi sao?
Tào Hòa Sâm nghiêng đầu lẩm bẩm.
- Tôi không cho là như vậy. Công cuộc cải cách đã không thể nghịch chuyển, trung ương giẫm lên chiếc phanh xe chủ yếu vẫn là lĩnh vực tài chính. Nhất là nhóm người chi phối ngân hàng quốc gia nắm giữ tiền tiết kiệm của nhân dân, những lãnh đạo địa phương phóng túng vì muốn giữ lại chiếc mũ ô sa của mình nên lại yêu cầu lặp lại kiến thiết, đầu tư thấp. Trên thực tế những hạng mục có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích tốt chiếm bao nhiêu? Mà có bao nhiêu tài khoản cho vay lập tức biến thành tài khoản không hành động?
Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Nhưng dòng tài chính của ngân hàng quốc doanh cũng có mục tiêu rõ ràng, đó là các xí nghiệp quốc hữu. Mà tình trạng xí nghiệp quốc hữu hiện nay thì mọi người đều rõ như ban ngày, rất nhiều nơi đều như không đáy. Từ một nhà máy xây dựng đã bắt đầu lỗ vốn nhưng ngân hàng lại không thể đến giúp đỡ. Các khoản nợ rối mù nên chẳng ai muốn nhìn thấy nhưng ngân hàng quốc doanh có thể được lựa chọn sao?
Tiêu Hoa Sơn không cho là đúng.
- Đương nhiên là có, chính sách quốc gia đã chính thức được đưa ra ngoài. Ngân hàng thương nghiệp quốc hữu và chính sách ngân hàng phải tách ra. Ngân hàng thương nghiệp sẽ phải kinh doanh theo hình thức thông dụng quốc tế. Thực sự cần chính sách giúp đỡ nên thiết lập hẳn ngân hàng chính sách để phụ trách. Ngân hàng thương nghiệp là gì? Đó là phải tự mưu toan hiệu quả và lợi ích của mình, theo đuổi lợi nhuận! Bất kể đó là xí nghiệp gì, quốc hữu, tập thể hay là tư nhân thì đều phải đối xử bình đẳng. Chỉ cần anh có thể kiếm được lợi nhuận, không làm được điểm này thì giám đốc ngân hàng này đã thất bại. Cho dù hắn có nhận được không ít tán dương của lãnh đạo!
Triệu Quốc Đống phản kích không hề khách khí, ngân hàng quốc doanh thương nghiệp là con đường tất phải qua. Hơn nữa đi càng sớm thì càng có lợi cho quốc gia, cũng có thể khiến ngân hàng thương mại thoát khỏi vô số đám bùn lầy.
Lời của Triệu Quốc Đống lại một lần nữ khiến đám người á khẩu không trả lời được. Bọn họ đều đến từ cán bộ trung tầng trong ngân hàng quốc doanh nên tự nhiên hiểu rõ sự ảo diệu trong đạo lý đó.