Lộng Triều

quyển 19 chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bỏ máy xuống, mặt Nghiêm Lập Dân trở nên âm trầm. Hắn dựa đầu vào ghế một lúc lâu không nói gì.

Tống Như Phỉ cẩn thận chờ đợi, không nói bất cứ tiếng nào. Theo cô biết thì Nghiêm Lập Dân có vẻ mặt chính là gặp chuyện phiền phức.

- Lão Nghiêm, có phiền phức à?

Một lúc lâu sau cảm thấy Nghiêm Lập Dân khẽ thở dài một tiếng, Tống Như Phỉ mới nhẹ giọng hỏi.

- Anh cảm thấy lần này Điêu Nhất Bằng sợ chọc vào tổ ong vò vẽ.

Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.

- Hả, không tới mức như vậy chứ? Anh cảm thấy Triệu Quốc Đống hẹp hòi thế sao?

Tống Như Phỉ kinh ngạc nói.

- Không phải vấn đề này, Điêu Nhất Bằng thời gian này nhảy khá nhiều, tranh đoạt với mấy công ty bất động sản khác về khu đất quanh Quế Hồ. Thành phố mặc dù chưa có quy hoạch chi tiết nhưng anh đoán Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong trên cơ bản là dựa theo ý của tỉnh ủy, cũng chính là ý của Lăng Chính Dược để đẩy mạnh cải tạo nội đô. Triệu Quốc Đống mặc dù bóng gió thể hiện ý kiến khác nhưng hắn bây giờ chưa có đủ thực lực nên không dám công khai chống đối Lăng Chính Dược. Vì thế anh cảm thấy mặc dù Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong có thái độ mơ hồ, cuối cùng vẫn làm theo quan điểm của Lăng Chính Dược, nhiều lắm ở vài chi tiết chú ý tới Triệu Quốc Đống mà thôi.

Nghiêm Lập Dân nghĩ khá sâu sắc, nếu như Quan Kinh Sơn hoặc là Đàm Lập Phong ở chỗ này thì nhất định sẽ rất kinh ngạc sao Nghiêm Lập Dân hiểu rõ quan điểm của mình như vậy.

- Vậy có quan hệ gì với Điêu Nhất Bằng? Chẳng lẽ nói Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng không tham ra thì An Đô không tìm được mấy công ty bất động sản ra hồn sao?

Tống Như Phỉ càng khó hiểu.

- Nếu như Triệu Quốc Đống bảo bên công an niêm phong Kim Đỉnh thì có lẽ Đỉnh Hồ của Điêu Nhất Bằng còn giữ được. Nhưng phân cục Liên Hồ không làm thế, chỉ bắt mấy tên bảo vệ về lại khác. Triệu Quốc Đống dễ nói chuyện như vậy sao? Chẳng lẽ hắn thành chủ tịch tỉnh là rộng lượng hơn hẳn sao? Anh thấy không đơn giản như vậy. năm đó anh và hắn vì bổ nhiệm trưởng phòng công an Huyện Hoa Lâm mà hắn dám chống đối lại anh. Hắc hắc, lần này hắn chiế lý, có thể làm Điêu Nhất Bằng chết mười lần nhưng lại dễ dàng bỏ qua Điêu Nhất Bằng, em nói hắn muốn làm gì?

- Hắn muốn làm gì?

Tống Như Phỉ càng nghe càng hồ đồ.

- Câu con cá lớn hơn. Điêu Nhất Bằng nếu như muốn khai thác khi Quế Hồ, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không tán thành quan điểm kinh doanh là chính, nhưng đây là ý kiến mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy thông qua, hắn có thể thông qua vào thủ đoạn tiêu trừ ảnh hưởng của Lăng Chính Dược. Điêu Nhất Bằng không chừng sẽ là quân cờ trong đó. Lúc nào phát huy tác dụng còn phải dựa vào chính Triệu Quốc Đống.

Nghiêm Lập Dân đầy ẩn ý nói tiếp.

- Triệu Quốc Đống là kẻ to gan nhưng không lỗ mãng. Hắn sẽ chọn thời cơ tốt nhất. Anh có dự cảm chuyện của Điêu Nhất Bằng không chừng là quả bom làm không ít người nổ tung.

- Vậy thì Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong…

Tống Như Phỉ đảo đảo mắt.

- Em lại mơ tưởng rồi, Quan Kinh Sơn cùng Phù Lập Phong đều là kẻ cáo già, sao có thể bị liên lụy vì kẻ như Điêu Nhất Bằng. Không chừng bọn họ cũng trông mong có vấn đề gì đó. Điêu Nhất Bằng có chuyện có khi càng hay, bọn họ sẽ có thể chiếm quyền chủ động.

Nghiêm Lập Dân cười lạnh nói.

- Những người này sớm đặt mình ở vị trí không thể thất bại.

Tống Như Phỉ cười khổ.

- Lão Nghiêm, mấy người ở tầm các anh đúng là mệt óc, một vấn đề cũng có thể phân tích ra vô số điều, không biết các người…

- Hừ, em nghĩ vị trí này dễ ngồi như vậy sao?

Nghiêm Lập Dân liếc nhìn đối phương.

- Có ai không phải ma luyện chứ? Bỏ đi, đau đầu rồi. không nghĩ nữa.

- Không phải anh nói Điêu Nhất Bằng còn có chút tác dụng với anh sao?

- Đúng nhưng cần cân nhắc lợi hại cho nên anh muốn quan sát một chút.

Nghiêm Lập Dân hít sâu một hơi từ tốn nói.

- Anh cũng hy vọng phán đoán của mình sai lầm nhưng thường là dự cảm không tốt đều thành sự thật, thế giới này đúng là kỳ diệu.

Triệu Quốc Đống vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì nhận được điện của Khâu Nguyên Phong. Hắn bảo Bành Trường Quý dừng lại ở ven đường đợi xe của Khâu Nguyên Phong tới, sau đó bảo Khâu Nguyên Phong lên xe mình.

- Chủ tịch Triệu, chúng tôi không làm tốt công việc nên mới để xảy ra chuyện này.

Khâu Nguyên Phong rất nhanh đã điều chỉnh được tâm trạng khi nhân viên trước của mình thành lãnh đạo của mình.

- Khâu ca, chỉ có hai chúng ta thì không nên khách khí như vậy. Tôi cũng không ngờ gặp việc này, tôi không biết nếu là người bình thường thì sẽ có kết quả như thế nào nữa.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng lắc đầu nói.

- Lão Bành đỗ một chút ở cạnh sông, tôi và cục trưởng Khâu đi dạo một lát. Âu Dương cùng Lô Dã tới thì bảo bọn họ ở trên xe chờ tôi.

Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong đi chậm trên bờ sông.

- Điêu Nhất Bằng kia rất có thế lực ở An Đô?

- Không thể nói như vậy, nhưng hắn bây giờ kinh doanh bất động sản nên khó tránh khỏi liên quan tới giải tỏa, trong tay không có một đám đàn em thì sao làm được. Bên chính quyền chỉ cần không có vấn đề lớn là đủ. Đám kinh doanh bất động sản cũng rất khôn khéo, biết chỉ cần không vượt quá nguyên tắc là sẽ không bị chính quyền nhìm ngó tới. Dù sao đây là chuyện có lợi cho mọi người, hơn nữa trong các hộ bị giải tỏa kiểu gì chẳng có một hai hộ khó ăn, bên chính quyền nói cũng không nghe. Mà công ty bất động sản kéo dài thời gian sẽ tổn thất nên không tránh khỏi dùng ít thủ đoạn mờ ám. Điêu Nhất Bằng xem như là chơi khá tốt ở ngành này, không tạo ra vấn đề gì lớn cho nên chính quyền cũng cần mấy nhà kinh doanh có thủ đoạn này phối hợp.

Khâu Nguyên Phong làm cảnh sát nhiều năm, nhất là sau khi làm phó cục trưởng Cục công an liền hiểu rõ ảo diệu trong đó. Nhất là nhà kinh doanh bất động sản làm như thế nào đạt thành ăn ý với chính quyền, làm thế nào né tránh mạo hiểm…

- Đây là chơi với lửa, chính quyền địa phương phải dựa vào mấy thủ đoạn như vậy để triển khai công việc đúng là có vấn đề.

Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Người như Điêu Nhất Bằng vì thế thành thuốc cho chính quyền địa phương, có phải Khanh Liệt Bưu cũng như vậy không?

Câu nói của Triệu Quốc Đống dẫn tới đề tài nhạy cảm làm Khâu Nguyên Phong trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

- hai năm qua Khanh Liệt Bưu khá thành thật, có lẽ thấy bên Ninh Lăng không có cơ hội nên đã về An Đô phát triển.

Khâu Nguyên Phong cẩn thận suy nghĩ mới nói.

- Nước An Đô rất sâu, đục, bây giờ cũng khác trước cho nên hắn im tiếng hơn trước nhiều.

- Vậy chuyện lần trước anh nói?

Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Bây giờ còn trong giai đoạn thao tác, cục trưởng Lưu chuyên môn an bài người làm việc này, người khác cũng không tiện hỏi.

Khâu Nguyên Phong cười khổ nói.

- Quốc Đống, chuyện này chỉ sợ cậu phải chú ý mới được. Tôi lo cục trưởng sẽ ngã ở việc này. Mấy nam qua cục trưởng có quan hệ rất rộng ở An Đô nhưng làm ngành này nhất định đắc tội không ít người, bao người nhìn tới chính là muốn xem có lộ sơ hở không. Nếu bị người túm được thì một lần sảy chân sẽ ôm hận ngàn đời.

Triệu Quốc Đống đi chậm lại, hắn gần như có thể khẳng định Lưu Triệu Quốc tại rất nhiều vấn đề đã bị lún sâu, tuyệt đối không đơn giản là chỉ qua lại với Khanh Liệt Bưu. Có một số việc làm một cũng là làm, làm nhiều cũng là làm.

- Điêu Nhất Bằng này có qua lại gì với Lưu ca không?

Triệu Quốc Đống trực tiếp hỏi.

Khâu Nguyên Phong có chút do dự giống như đang suy nghĩ phân lượng lời này của Triệu Quốc Đống.

- Cái này tôi không dám xác định, lúc trước tôi gọi thì cục trưởng ở Singapore, bảo tôi xử lý tốt, sau đó tôi gọi thì cục trưởng dập máy. Lúc này tôi đoán cục trưởng không muốn nghe điện. Nhưng Điêu Nhất Bằng này có năng lực không nhỏ, có quan hệ từ quận tới thành phố, tới tỉnh. Theo tôi biết hắn có quy hoạch rất cứng với phó bí thư Nghiêm Lập Dân, phó thị trưởng Vu Triết, chủ tịch tỉnh Tào, trưởng ban Tề.

- Tào Ninh? Tề Hoa?!

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Nghiêm Lập Dân cùng Vu Triết không nằm ở phạm vi hắn phải cân nhắc nhưng Tào Ninh cùng Tề Hoa lại khác.

- Hắn quan hệ rộng như vậy sao?

- Chủ tịch Tào vốn quản lý mảng giao thông xây dựng, Điêu Nhất Bằng lập nghiệp bằng ngành xây dựng nên không thể không có liên lạc. Còn trưởng ban Tề trước khi tới Ban Tổ chức cán bộ đã làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, quan hệ của bọn họ hình như có từ thời trưởng ban Tề còn làm Bí thư thị ủy Kiến Dương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio