Lộng Triều

quyển 19 chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[HIDE]

Cận Lỗi thấy vẻ mặt Khâu Nguyên Phong có chút mê man, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng vẻ mặt này có lẽ chỉ trước mặt mình thì sếp mới lộ ra. Nó làm Cận Lỗi hơi hiểu đôi chút.

Sếp Cục mấy năm nay có đánh giá không tốt, đương nhiên sớm nhất là vì chuyện của câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, sau đó chuyện này mặc dù tan thành mây khói nhưng vẫn là bóng ma đối với không ít người của cục. Vè sau tác phong làm việc của sếp dần thay đổi, trở nên hỉ nộ bất thường, cũng lục tục có nhiều lời đồn. Ví dụ như sếp có quan hệ mật thiết với giám đốc vài công ty bất động sản, lại ví dụ như tự mình quan tâm việc mua đất, xây dựng trụ sở của Cục công an thành phố thậm chí là các công an quận huyện.

Sếp Khâu do một tay sếp Lưu đề bạt, nhưng hình như sau chuyện quốc tế Bình Quả khiến hai bên có xa cách. Cục công an cũng điều chỉnh phân công công việc của sếp Khâu, có người thậm chí cho rằng sếp Khâu bị đẩy vào ghế lạnh, mất thế. Nhưng Cận Lỗi biết thực tế sếp Khâu hy vọng như vậy, phụ trách quản lý mấy ngành không quan trọng để tránh cuốn vào vài tất yếu không cần thiết.

Sự thật chứng minh lựa chọn của sếp Khâu là rất sáng suốt. Cục công an lần này có động tĩnh, trong cả bộ máy chỉ có sếp Khâu lên chức làm phó giám đốc sở. Ngay cả mấy người nhận chức mười năm ở cục cũng không có tình huống này.

Đương nhiên Cận Lỗi cũng biết sếp Khâu lên chức ít nhiều có quan hệ với chủ tịch tỉnh Triệu, nhưng nếu như nói sếp Khâu thật sự có quan hệ mật thiết với sếp Lưu thì có thể lên làm phó giám đốc sở hay không cũng khó nói.

Sếp Lưu đi khiến không ít người động tâm, nhưng việc an bài hợp lý như sếp Khâu nói cũng phải xem là tình huống gì. Theo Cận Lỗi thấy nếu sếp Lưu có thể sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân dưỡng già hai năm cũng là kết quả tốt. Mấy năm qua sếp Lưu đắc tội không ít người, quen không ít người, nhất là mấy năm nay không biết chú ý bảo vệ mình khó tránh khỏi bị người nghĩ tới. Nếu còn hy vọng xa vời không chừng có người sẽ nhân cơ hội làm khó dễ. Còn nếu sang Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân chính là rời khỏi trung tâm quyền lực, dù có mấy người muốn làm khó dễ thì chỉ cần vấn đề không quá nghiêm trọng, lãnh đạo chủ yếu sẽ cân nhắc đến vài tình hình mà nương tay.

- Bỏ đi Cận Lỗi, không nói chuyện này nữa, ngồi lát rồi đi ăn với tôi.

Khâu Nguyên Phong lắc đầu như muốn vứt bỏ vài suy nghĩ ra.

- Ồ, cùng ai.

Cận Lỗi thuận miệng nói.

- Đi đi, đừng hỏi nhiều.

Khâu Nguyên Phong đứng lên, tối hắn hẹn ăn cơm với Tương Hữu Tuyền, Triệu Quốc Đống. Nghe nói còn có cả thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy chính pháp Ninh Lăng – Mã Nguyên Sinh, cục trưởng Cục công an Ninh Lăng – Lạc Dục Thành. Gọi Cận Lỗi tới coi như là cho gặp vài lãnh đạo, ngày sau cũng có cơ hội chạy.

- Hôm nay cậu làm lái xe cho tôi, tôi không mang theo lái xe.

Cận Lỗi nghe vậy liền biết Triệu Quốc Đống nhất định đi ăn với lãnh đạo, mình coi như gặp cơ hội.

- Ồ, hai vị lãnh đạo đều ở đây, tốt quá, tôi cũng tiện báo cáo công việc.

Mã Nguyên Sinh vào văn phòng Chung Dược Quân thấy cả Tiêu Phượng Minh ở đây nên cười nói.

- Tôi đang định lên tỉnh.

- Ồ sao vậy lão Mã. Tôi cảm thấy anh đến chỗ chúng tôi chưa bao giờ có việc tốt, không kêu la biên chế hệ thống chính pháp ít, lại nói thiết bị lạc hậu, nếu không lại đòi tăng kinh phí… Hắc hắc lão Mã, anh vuốt trán xem tài chính thị xã đã bao giờ xử tệ với bên anh chưa, các ban ngành khác đều oán giận đó. Cát Thành nhìn thấy anh đều phải đi đường vòng, nhận được điện của anh là đổ mồ hôi.

Tiêu Phượng Minh cười ha hả nói.

Cát Thành rất được Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh đánh giá cao, từ chủ tịch Huyện Hoa Lâm điều lên làm cục trưởng cục Tài chính thị xã, mà chủ tịch huyện Hoa Lâm lại được dành cho thường vụ quận ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Tây Giang Kinh Khắc Cương đảm nhiệm.

Cát Thành hai năm qua không ngừng bị Mã Nguyên Sinh làm phiền. Mã Nguyên Sinh tuổi không nhỏ, tính cách thẳng thắn. Cát Thành mới nhận chức chưa lâu nên rất bất đắc dĩ với Mã Nguyên Sinh. Nói thẳng chỉ cần Mã Nguyên Sinh vừa tới cửa cục Tài chính là tài chính thị xã sẽ mất một khoản không nhỏ. Cũng may hai năm qua tăng thu tài chính Ninh Lăng không nhỏ, hơn nữa Cát Thành cũng có kế hoạch cụ thể nên duy trì chi tiêu vẫn được.

- Hắc hắc, thị trưởng Tiêu, lời này không thể nói như vậy, sao không nhắc tới các đồng chí hệ thống chính pháp chúng tôi đã làm bao việc vì sự phát triển kinh tế xã hội, an cư lạc nghiệp của dân chúng Ninh Lăng? Thu nhập của anh vẫn thuộc tốp giữa trong các cán bộ nhà nước, trung ương đưa ra chính sách thu nhập của chiến sĩ cảnh sát cao hơn địa phương, hơi thấp hơn Quân đội bao lâu rồi? Bao giờ thực hiện? Tài chính cấp chỉ từng đó, bây giờ từ trên xuống dưới đều đề cập tới cảnh sát có khoa học kỹ thuật mạnh, mà đây lại là việc nuốt tiền. Ví dụ như hệ thống giám sát trên cao cần tiền, tăng xây dựng trạm tuần tra cần tiền, giám sát đường bộ cần tiền. Bí thư Chung, thị trưởng Tiêu, mấy cái này đều cần tiền cả, không phải có thể biến ra được.

Mã Nguyên Sinh khó khăn lắm gặp được hai vị lãnh đạo chủ yếu cùng lúc thì sao có thể bỏ qua.

- Các vị tưởng ràng hiệu suất phá án nói tăng là tăng, nói giảm là giảm được sao? Dân chúng cảm thấy an toàn nói tăng là tăng được sao? Không có trụ cột công việc chống đỡ thì chỉ là trò chơi con số. Bí thư, thị trưởng, tôi xuất thân ngành này nên hiểu rõ nó. Tôi ở vị trí này cũng được mấy năm, cũng mong có thể làm được việc gì đó, không nói tạo phúc một phương, ít nhất cũng muốn không phụ lương thưởng của vị trí này mang lại.

Nghe Mã Nguyên Sinh nói như vậy, Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh cũng hơi có chút xúc động.

Hai năm qua áp lực công việc của Mã Nguyên Sinh không hề nhỏ. Lạc Dục Thành đảm nhiệm cục trưởng Cục công an thì hắn cũng không dễ dàng hơn là bao. Kinh tế Ninh Lăng phát triển quá nhanh, quá trình đô thị hóa nhanh, nhất là Khu khai phát, Đông Giang, Tây Giang, một loạt công trình cao tầng mọc lên, nhiều dân cư từ ngoài tiến vào khiến dân thường trú của nội thành Ninh Lăng trong hai năm qua tăng lên ba lần. Từ ngàn thoáng cái lên ngàn, trong đó dân thường trú bên ngoài tới đạt kỷ lục ngàn, vượt quá dân bản địa.

Dân thường trú tăng nhanh sẽ mang lại áp lực trị an và ổn định cực lớn. Mà quá trình đô thị hóa nhanh cũng khiến cho việc lấy đất nông nghiệp, nông dân sẽ làm gì? Mấy năm qua Thị xã Ninh Lăng mặc dù duy trì tốc độ tăng trưởng cao, cũng có cục diện ổn định, nó có công không hề nhỏ của hệ thống chính pháp.

- Lão Mã, bỏ đi, anh đừng ở đó mà kêu than. Bây giờ còn chưa đến lượt anh được nghỉ ngơi, hệ thống chính pháp có công lớn đối với sự phát triển của Ninh Lăng, đây là điều ai cũng thấy. Sao, hôm nay anh có tình huống gì mới à?

Chung Dược Quân cười nói.

- Ngồi xuống từ từ nói chuyện.

- Ừ, cũng không có chuyện gì nhiều. Hôm qua tôi cùng lão Lạc lên tỉnh ăn cơm với bí thư Tương, thuận tiện báo cáo qua tình hình ổn định xã hội của Ninh Lăng chúng ta. Bí thư tỏ vẻ trong thời gian tới sẽ đến điều tra về tình hình phát triển xã hội trong tình hình mới của Ninh Lăng chúng ta.

Mã Nguyên Sinh nói.

- Ồ, bí thư Hữu Tuyền?

Chung Dược Quân ngẩn ra, không ngờ Mã Nguyên Sinh nhanh như vậy đã có thể tạo quan hệ được với Tương Hữu Tuyền.

- Hắc hắc, chủ tịch Triệu cũng ở đó, nhờ chủ tịch Triệu làm trung gian chứ tôi chưa có quan hệ kia với bí thư Tương. Còn có cả phó cục trưởng Cục công an An Đô – Khâu Nguyên Phong nghe nói sắp lên làm phó giám đốc sở.

Mã Nguyên Sinh nở nụ cười.

- Cho nên tôi liền dẫn lão Lạc tới đó.

- Ừ, hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã nghiên cứu, Khâu Nguyên Phong hình như sẽ làm phó giám đốc sở, lúc này Sở công an và Cục công an thành phố An Đô điều chỉnh nhân sự rất lớn. Lão Mã, anh khá quen với Lưu Triệu Quốc hả, cũng từ chức cục trưởng Cục công an An Đô. Chủ nhiệm ban chính trị - Sở công an đến thành phố An Đô làm cục trưởng.

Chung Dược Quân suy nghĩ một chút, hắn mơ hồ biết quan hệ đặc thù giữ Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong.

- Có lẽ chủ tịch Triệu chúc mừng Khâu Nguyên Phong. Khâu Nguyên Phong là lão lãnh đạo của chủ tịch Triệu.

- Ồ, tôi không biết cục trưởng Khâu còn có quan hệ này với chủ tịch Triệu đó.

Mã Nguyên Sinh giật mình.

- Bình thường, ai đều có những điều người khác không biết.

Trên mặt Tiêu Phượng Minh lộ vẻ sâu xa như đang suy nghĩ gì đó.

- Tôi thấy Bí thư Tương cùng Chủ tịch Triệu có quan hệ rất mật thiết, nói chuyện cũng khá tùy tiện.

Mã Nguyên Sinh Dương Minh Cử mới nói.

Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh đều nở nụ cười, đây sợ là điều Mã Nguyên Sinh muốn nói.

[/HIDE]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio