- Lão Quách, lão nói đám Cù Vận Bạch kia huy động nhân lực mời đại biểu hội nghị hiệp thương chính trị và đại hội nhân dân toàn quốc tới thị sát là muốn làm gì?
Vương Đức Hòa ngồi trên ghế sôpha rít sâu một hơi thuốc, khói thuốc nồng nặc bao trùm hắn ở bên trong, ngay cả chậu vân trúc ở bên cạnh cũng ủ rũ tựa như cũng không chịu nổi sự xâm nhập của làn khói màu lam nhạt này.
- Còn có thể làm gì chứ? Hiển nhiên là ca tụng công đức cho Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng, tạo thế mức độ lớn nhất mà thôi.
Quách Chiêm Xuân phẩy phẩy khói, cười cười không cho là đúng:
- Điều này cũng quá rõ ràng mà.
- Ca tụng công đức vì Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng? Đích thực là hơn nửa năm nay khu Khai phát phát triển khá nhanh, điều này thì người bình thường đều biết, nhưng lão đã xem mấy tin tức trọng điểm mà thời sự An Đô phát chưa, hết lần này tới lần khác đều là đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc, Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống cùng nhau xuất hiện khi thì ở công trường, lúc thì ở phân xưởng xí nghiệp, nếu không thì cũng là thượng khách trong buổi tọa đàm, tôi thấy việc này tất có dụng ý khác.
Vương Đức Hòa lắc đầu như có điều suy nghĩ.
- Có dụng ý khác?
Quách Chiêm Xuân ngẩn ra, lập tức phản ứng:
- Ý lão là Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng muốn để Triệu Quốc Đống đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý sao?
- Ngoại trừ lý do này thì tôi không nghĩ ra được bọn họ gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy để làm gì.
Vương Đức Hòa trầm ngâm một chút:
- Hiện tại địa vị khu Khai phát càng ngày càng cao, đã vượt xa khỏi một xã trấn bình thường, ngay cả Thành Quan và Giang Miếu cũng còn xa mới có thể so sánh với khu Khai phát. Tôi nghe phong thanh ở trên thành phố nói là sớm muộn gì khu Khai phát cũng sẽ thăng cấp phó huyện, cao hơn xã trấn bình thường. Hơn nữa đích xác khu Khai phát là địa phương dễ có thành tích nhất, tài chính địa phương hiện nay ngày càng túng bấn, người nào có thể mang lại nhiều thu nhập tài chính thì tự nhiên người đó sẽ dễ dàng được lãnh đạo tán thưởng và đề bạt.
- Tôi cũng nghe được tin này. Khu Khai phát thăng cấp là chuyện không sớm thì muộn, ít nhất trong suy nghĩ của lãnh đạo thì địa vị nơi này đã hơn xa xã, trấn bình thường, chỉ có điều lão nói là Triệu Quốc Đống sẽ được làm chủ nhiệm thì chưa chắc đúng? Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm phó bí thư kiêm phó chủ nhiệm cũng đã khá miễn cưỡng rồi, làm sao có khả năng bỗng nhiên được đề bạt lên vị trí chủ nhiệm này được?
Quách Chiêm Xuân lắc đầu.
- Tên này không đơn giản, Lô Vệ Hồng có ấn tượng khá tốt với hắn, Mao Đạo Lâm xem trọng hắn, lão nói có khả năng hay không?
Vương Đức Hòa cười:
- Hiện nay đang đề xướng trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa, hiện đại hóa cán bộ, mấy cái từ trẻ hóa này ẩn chứa hàm nghĩa rất phong phú. Cùng một phương diện có thể nói anh thiếu thành thục, kinh nghiệm và uy tín, nhưng lại cũng có thể nói anh làm việc có tính tiên phong, cái này thì còn phải xem miệng lãnh đạo nói như thế nào.
- Tên Triệu Quốc Đống này đúng là cũng có chút tài năng, ít nhất là mạnh hơn Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch thì có tài gì chứ? Không phải là có một cái bằng, dáng người phong tao diêm dúa lẳng lơ một chút cộng thêm có quan hệ với Mao Đạo Lâm thôi sao. Khi còn làm ở Thành Quan thì tôi không nhìn ra thị có thành tích gì, hừ, Mao Đạo Lâm cũng chỉ là thích mân mê bánh bao nên mới hò hét cổ động cho thị, Lô Vệ Hồng thì cũng phụ họa đồng ý mà không có nguyên tắc gì.
Vương Đức Hòa hiển nhiên rất khó chịu vì việc Cù Vận Bạch chuyển tới đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát, lúc trước nếu cuối cùng không phải có Lô Vệ Hồng ủng hộ thì Mao Đạo Lâm sẽ mất mặt lớn. Thủ đoạn của Lô Vệ Hồng cũng càng ngày càng cao minh, chỉ cần mình đề xuất người nào mà không hợp ý hắn là hắn liền vòng qua mình rồi mượn sức Mao Đạo Lâm và Quách Chiêm Xuân.
Mà tên này đúng là một người cẩn thận chặt chẽ, lúc Lô Vệ Hồng chưa tham dự thì hắn còn có thể đứng chung chiến tuyến với mình nhưng khi Lô Vệ Hồng tỏ thái độ rõ ràng thì tên này lui bước, một kẻ hèn nhát không được nâng đỡ! Nếu ngay cả khí phách để phản đối ý kiến lãnh đạo mà mày cũng không có thì lãnh đạo sẽ nhìn mày như thế nào?
- Quan hệ giữa Cù Vận Bạch và lão Mao cũng khó mà nói rõ ràng, không ít người bên dưới đều bàn luận.
Khóe miệng Quách Chiêm Xuân xuất hiện nụ cười quỷ quyệt.
- Hừ, Cù Vận Bạch và Mao Đạo Lâm đều đi ra từ nhà máy . Mặc dù Mao Đạo Lâm không phải con cháu nhà máy nhưng hồi sơ học, trung học đều theo học trong trường của nhà máy . Điều này tôi biết rõ. Bố của Cù Vận Bạch là lão hồng quân của nhà máy (hồng quân công nông Trung Quốc - Giống như lão thành cách mạng ở VN), vốn đã từng kết hôn. Mẹ của thị là một giáo viên trong nhà máy, vốn cũng là một người lẳng lơ, sau khi lấy nhau mới sinh ra hai con gái là thị với Cù Vận Lam.
Vương Đức Hòa vốn đi lên từ trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Giang Khẩu nên đối với thông tin cán bộ trong huyện thì hắn rõ như lòng bàn tay. Khi Mao Đạo Lâm làm bí thư Đảng ủy Hoa Liên thì hắn là phó trưởng ban tổ chức cán bộ nên cũng nắm rất rõ tình hình của Mao Đạo Lâm.
- Khi Mao Đạo Lâm theo học ở nhà máy thì mẹ của Cù Vận Bạch chính là chủ nhiệm lớp Mao Đạo Lâm. Mao Đạo Lâm mồ côi cha từ nhỏ, điều kiện gia đình rất kém, toàn dựa vào Cù gia tiếp tế mới có thể học xong trung học và thi lên đại học, do có tầng quan hệ như vậy nên khi Cù Vận Bạch học xong đại học tiến vào con đường làm quan thì Mao Đạo Lâm có thể không hết lòng dẫn dắt Cù Vận Bạch sao?
Vương Đức Hòa lắc lắc đầu:
- Nhờ đó hai chị em Cù Vận Bạch hiển nhiên rất được Mao Đạo Lâm chiếu cố, chuyện cũng không phải không có căn cứ.
- Thì ra là thế! Tôi vẫn luôn nghĩ vì sao Mao Đạo Lâm dám ngang nhiên hết lòng nâng đỡ Cù Vận Bạch, nếu như hắn có quan hệ mờ ám thì với Cù Vận Bạch thì ít nhất cũng phải tránh tị hiềm chứ?
Quách Chiêm Xuân bỗng nhiên như tỉnh ngộ nói:
- Có tầng quan hệ này thì cũng khó trách, xem ra lão Mao là kiểu người chịu ân một giọt nước thì báo đền cả dòng suối đây.
- Đó cũng không phải là dạng ăn khế trả vàng mà đó là ân tái tạo! Không có mẹ của Cù Vận Bạch thì e là Mao Đạo Lâm không học xong được trung học chứ chưa nói tới sau này thi đậu trường sư phạm, hắn mà không giúp Cù Vận Bạch thì ngày nào các công nhân nhà máy cũng sẽ nguyền rủa cho hắn chết sớm.
Vương Đức Hòa bĩu môi:
- Đấy không phải là hắn đạo đức giả sao, thường ngày đều là bộ dạng chỉ định người có tài, khi tới thời điểm mấu chốt thì không phải bỏ qua nguyên tắc của mình sao, năng lực của Cù Vận Bạch kia có thể đảm nhiệm chủ nhiệm ban quản lý khu Khai phát chắc? Hừ!
- Xem ra Triệu Quốc Đống cũng là thông qua Cù Vận Bạch để nhảy sang cùng chiến tuyến với lão Mao.
Quách Chiêm Xuân lo nghĩ:
- Tính toán cũng không sai, chẳng qua bí thư Lô vừa đi, lão Mao có thể lên chức hợp lẽ sao?
- Rất khó nói, Lô Vệ Hồng nhất định phải đi, Mao Đạo Lâm thế chỗ Lô Vệ Hồng cũng là bình thường, nhưng không phải lão nói là bên dưới đồn đại quan hệ giữa Mao Đạo Lâm với Cù Vận Bạch không bình thường sao? Nếu như lời đồn này tới tai thị ủy thì e là thị ủy sẽ suy xét ảnh hưởng trong phương diện này.
Vương Đức Hòa tuyệt không muốn nhìn thấy Mao Đạo Lâm đảm nhiệm bí thư huyện ủy Giang Khẩu, lúc đó có khi mình lại "quá độ" tới làm chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân huyện một cách hợp lý.
Sau một lúc sửng sốt, Quách Chiêm Xuân nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Vương Đức Hòa, nói đầy suy tư:
- Lời đồn đại nhảm nhí chỉ sợ không đủ để ảnh hưởng đến việc thị ủy bổ nhiệm một bí thư huyện ủy. Nếu loại ngôn ngữ này mà cũng có thể ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của một bí thư huyện ủy thì mới thực sự là chuyện cười.
- Ha ha, lão Quách, tôi cũng không có nói loại đồn đại này sẽ ảnh Hưởng đến sinh mệnh chính trị của Mao Đạo Lâm, thị ủy cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện vô căn cứ này. Nhưng nếu như ban tổ chức thị ủy tới khảo sát thì nhất định sẽ nghe ý kiến của ban tổ chức huyện ủy, và để tránh hiềm nghi thì liệu thị ủy có thể suy xét mà bố trí khác hay không?
Vương Đức Hòa cười âm hiểm.
- Ý lão là chuyển tới nơi khác nhậm chức sao?
Quách Chiêm Xuân động tâm, Mao Đạo Lâm cũng không thích mình lắm, nếu hắn đảm nhiệm bí thư huyện ủy thì mình làm trưởng ban tổ chức cũng sẽ không hạnh phúc gì. Nếu bị đẩy sang nơi khác thì cũng khó nói, tới một địa phương tốt thì đương nhiên tốt còn nếu tới nơi không bằng Giang Khẩu hoặc là thuyên chuyển công tác thì rất khó chịu.
- Căn cứ theo xu hướng ban tổ chức trung ương hiện nay, trao đổi đảm nhiệm chức vụ nơi khác sẽ dần dần trở thành một xu thế, bí thư thị ủy Ninh Pháp xưa nay ưa thích tính cách đi đầu, có lẽ ban tổ chức cũng sẽ đẩy mạnh tiến trình dựa theo ý nghĩ này.
Vương Đức Hòa nói một cách từ từ.
Quách Chiêm Xuân gật đầu như có điều suy nghĩ.
Không ai dự đoán được trận mưa gió này lại quỷ dị và ly kỳ đến mức như thế, gần như chỉ trong một đêm khắp huyện Giang Khẩu đều đồn đại tới ồn ào huyên náo. Tin tức bên An Đô về luồng không khí mới nhờ khu Khai phát phát triển mạnh mẽ bị đánh sụt giảm, truyền thuyết phong lưu và giai thoại xung quanh về bí thư kiêm chủ nhiệm ban quản lý Cù Vận Bạch lan truyền xôn xao.
Triệu Quốc Đống lập tức cảm thấy đợt mưa gió này là đợt tiến công mang tính châm chích của một số thế lực, ở trong thời đại này thì loại chuyện xấu cấp trên cấu kết và cấp dưới chắc chắn là đòn đánh mang lực sát thương lớn nhất. Mặc dù không hề có căn cứ, lý do nhưng người trong nước lại không tiếc lòng bàn tán về phương diện này trong ngày thường.
Đối mặt với kiểu công kích này thì nói thật không ai có thể phản kích, nhất là người ở trong cơn lốc xoáy. Càng biện bạch thanh minh thì sẽ chỉ càng làm cho nhiều người chú ý tới, cũng sẽ khiến kẻ đứng sau lưng phát chiêu càng thêm hưng phấn. Nếu muốn điều tra ngọn nguồn thì cũng không thực tế, lời đồn chỉ dừng ở bậc trí giả nhưng mà ở cái thế giới này thì bậc trí giả lại vẫn rất thưa thớt.
Triệu Quốc Đống để ý thấy hơn một tuần nay Cù Vận Bạch đều kiên trì đến văn phòng đúng giờ, ăn mặc cũng rất giản dị, chỉ có điều đồ trang sức với phấn trang điểm cũng không dấu được sự mỏi mệt và bất đắc dĩ giữa hai đầu lông mày. Rõ ràng chuyện xấu đột ngột này khiến nàng tổn thương không nhẹ, kế hoạch Mao Đạo Lâm tới khu Khai phát điều tra nghiên cứu đặt ra từ trước cũng bị rút ngắn nửa ngày. Triệu Quốc Đống cũng chú ý thấy trong giọng nói hết sức kiên định của Mao Đạo Lâm cũng đã xuất hiện sự hậm hực và mệt mỏi.
Lô Vệ Hồng đã xác định sắp rời khỏi Giang Khẩu làm phó trưởng ban tổ chức thị ủy kiêm cục trưởng cục nhân sự, từ vị trí bí thư huyện ủy có kinh tế phát triển nhất khu huyện mà lên tới vị trí này cũng coi như là một an bài không tệ rồi.
Đối với nhóm cán bộ huyện Giang Khẩu mà nói thì Lô Vệ Hồng đi tới nơi nào đã không còn quan trọng, ai thế chỗ hắn mới là mấu chốt. Theo lẽ thường thì Mao Đạo Lâm tiếp nhận chức vụ là đương nhiên nhưng xảy ra trận phong ba đồn đại này thì cái đương nhiên đó còn có thể biến thành hợp logic hay không?
Đủ các loại lời đồn đại, có lời đồn Mao Đạo Lâm đã bị Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố đưa vào diện điều tra, lời khác thì nói Mao Đạo Lâm sẽ bị trao đổi và điều đến huyện Quảng Ninh làm chủ tịch huyện, còn có một lời đồn kỳ quái hơn là nói Mao Đạo Lâm có khả năng tới một huyện dân tộc thiểu số tự trị của tỉnh Hải Nam làm bí thư huyện ủy, trợ giúp dân tộc địa phương phát triển kinh tế.