Triệu Quốc Đống lắc đầu không nói gì nữa. Nếu chỉ làm chuyện tầm thường thì nó sẽ hủy tiền đồ của lãnh đạo hai thành phố Đường Giang cùng Tân Châu. Nhưng việc này liên quan tới xu hướng phát triển kinh tế năm năm, thậm chí mười năm của tỉnh, bất cứ mạo hiểm nào cũng có lẽ thành sự gan dạ và quả quyết trong mắt Lãnh đạo tỉnh ủy.
Phó Thiên cũng không nói nhiều. Người có thể được Thái Chánh Dương chú ý thì cũng có bản lĩnh, có cái nhìn của mình về từng sự việc, không dễ dàng thay đổi ý kiến vì người khác. Chẳng qua ngoài bài viết lần trước đưa Thái Chánh Dương lên làm Phó thị trưởng, Phó Thiên biết đây là có quan hệ với Triệu Quốc Đống. Ngoài ra y không nhìn ra Triệu Quốc Đống có chỗ nào khác lạ cả.
Đồng Úc vẫn lẳng lặng quan sát Triệu Quốc Đống. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống liên tiếp uống rượu với mấy người kia mà không có hành động gì khác. Điều này làm cô vừa yên tâm lại không cam lòng. Người đàn ông này có vẻ rất kiêu ngạo hơn nữa còn có vẻ tự tin.
Mình nói như vậy mà hắn vẫn như khúc gỗ ngồi đó, cũng không chọn bài, cũng không mời mình nhảy. Mình mặc dù không nhảy với người ngoài, nhưng mình đã tiếp xúc với hắn vài lần mà. Vậy mà hắn còn ngây ngốc ngồi đó.
Trên thực tế Triệu Quốc Đống cũng không xấu như cô nghĩ. Thứ nhất hắn mới vào Sở Giao thông, Triệu Quốc Đống chưa rõ tình hình trong sở, cũng chưa tạo được mạng lưới quan hệ nên giữ tỉnh táo và khoảng cách là tốt. Hơn nữa Đồng Úc lúc trước ngang bướng như vậy, Triệu Quốc Đống đâu dám đến để chuốc họa.
Triệu Quốc Đống có suy nghĩ nên không hứng thú với các việc khác, nhưng thật ra mấy người còn lại rất thoải mái. Từ hát đến nhảy, tiếng nói, cười không ngừng vang lên. Mấy đôi nam nữ không ngừng thay đổi người, điều này làm Triệu Quốc Đống thầm than tỉnh chính là tỉnh, phóng khoáng hơn huyện nhiều.
Ở câu lạc bộ thì thời gian luôn trôi nhanh. Khi Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã khá muộn.
Cũng may đều là người đã có gia đình, còn không đến mức ngủ qua đêm ở ngoài. Về phần ai thanh toán thì Triệu Quốc Đống không chú ý. Dù sao hắn không thấy ai gọi lại yêu cầu thanh toán.
Triệu Quốc Đống cũng không nghĩ nhiều về việc của Đồng Úc. Mỗi người có con đường để y. Hắn tỏ vẻ giúp là hết tình nghĩa, đối phương không nhận thì thôi.
Sáng hôm sau Triệu Quốc Đống chỉ mất nửa tiếng bàn giao công việc ở Lĩnh Đông.
Buổi trưa ăn một bữa cơm có đầy đủ lãnh đạo xã tham gia. Dù là Hà Chí Xương hay là Thôi Minh Khang đều ra vẻ nhiệt tình. Chẳng qua Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận tâm trạng hai vị lãnh đạo này khác nhau. Hà Chí Xương thật lòng vui mừng, ít nhất hắn đi sẽ không khiến Hà Chí Xương có phiền phức. Nhưng Thôi Minh Khang lại có chút thất vọng, có lẽ là nuối tiếc một khẩu súng chưa phát huy hết tác dụng mà đã rời đi.
Thật ra lão Mạc lại vui thay cho Triệu Quốc Đống. Mặc dù chưa đầy tháng nhưng quan hệ của hai người khá tốt, tính cách hai người rất hợp nhau. Ít nhất không có xung đột về lợi ích. Lão Mạc cũng đã giúp Triệu Quốc Đống không ít.
Sau khi chính thức báo danh, sở cho Triệu Quốc Đống nghỉ hai ngày. Sang tuần sau hắn mới phải chính thức đi làm. Triệu Quốc Đống mới đầu định không cần nhưng nghĩ mình quá tích cực lại khiến người ta có suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống không có việc gì liền tới chỗ Hàn Đông. Điều này làm cho Hàn Đông rất vui vẻ, cũng làm cho không ít người trong cơ quan cô nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống hoàn toàn không ý thức được mình xuất hiện lại khiến nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa cũng làm cho nhiều người lộ vẻ thất vọng và không hài lòng.
Hàn Đông công tác ở trong Ban Tuyên giáo Thị ủy, ở đây ở ngay trong Thị ủy.
Trụ sở Thị ủy, Ủy ban An Đô có diện tích lớn, đều nằm trên một con đường. Hai bên cách nhau chỉ tầm mét. Nếu muốn đến cơ quan bên cạnh làm việc thì đi bộ, hoặc chạy xe đạp là rất nhanh và tiện.
Tòa nhà Thị ủy An Đô cũng chỉ là nhà ba tầng. Ngoài văn phòng các Thường vụ thị ủy, đại khái cũng chỉ có văn phòng Thị ủy và Mặt trận tổ quốc. Còn mấy cơ quan như Ủy ban kỷ luật, Ban Tổ chức cán bộ, Ban Tuyên giáo, Đảng ủy Công an, Viện kiểm sát đều có một tòa nhà nhỏ vây quanh nhà chính.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này khá đẹp nên mới khiếu Lãnh đạo thị ủy An Đô không muốn thay đổi hoàn cảnh công tác. Các đề xuất xây dựng lại đều bị bác bỏ, nguyên nhân chính là Lãnh đạo thị ủy không muốn thay đổi hoàn cảnh.
Nhất là khi Bí thư Thị ủy Ninh Pháp đến đã nói rõ trụ sở Thị ủy không cần thay đổi. Nhưng y lại ủng hộ xây dựng trụ sở Ủy ban thành phố thành một công trình kiến trúc mang tính đại biểu.
Đừng trước cửa sổ văn phòng, Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than. Đập vào mắt là rừng cây tươi tốt trồng nhiều năm. Những loại cây hình thành một khu rừng nhìn như vô tận bao quanh các tòa nhà.
Triệu Quốc Đống các lần trước tới thì Hàn Đông hầu hết đều hẹn hắn ở ngoài, hoặc tìm một chỗ mà gọi Hàn Đông tới, cũng không ở lại nhiều. Hôm nay hắn rảnh rỗi nên mới có thể đến phòng làm việc của Hàn Đông.
- Tiểu Đông, bảo sao người ta đều nói trụ sở Thị ủy An Đô là đất có phong thủy tốt. Với kinh nghiệm quan sát nhiều năm của anh thì đây chính là có Long mạch hiếm thấy, có thể vào Thị ủy An Đô thì nhất định sẽ phát triển.
Triệu Quốc Đống đặt tay trên cửa sổ mà nói loạn.
- Quốc Đống, anh đừng ở đây mà nói linh tinh. Đây là Ban Tuyên giáo, là cơ quan phát ngôn của Đảng, mấy lời mê tín này sao có thể nói ra.
Hàn Đông cười hì hì, cô ngồi ở đó xem tài liệu và trả lời hắn. Triệu Quốc Đống kiên nhẫn ở lại với cô như vậy làm cô thấy rất hạnh phúc.
- Sao lại nói là mê tín. Văn hóa truyền thống mấy ngàn năm của Trung Quốc có điểm độc đáo mà, không thể vơ đũa cả nắm. Ngay cả chủ tịch Mao cũng không phải chủ trương việc trăm hoa đua nở trong ngành truyền thông sao? Bây giờ không như trước kia, sao có thể vì lời nói mà bị tội?
Triệu Quốc Đống chắp tay sau lưng ra vẻ lãnh đạo nhìn xuống dưới.
- Hừ, anh đừng có ba hoa trước mặt em. Quốc Đống, từ huyện lên tỉnh thì anh phải chú ý cách nói năng của mình, đừng để người ta thấy anh quá xúc động.
Hàn Đông gắt giọng nói.
- xuống, tất cả lời nói đều do thời gian, địa điểm và đối tượng nên có sự thay đổi. Nếu anh ở bên em mà ra vẻ mặt lạnh, nói chuyện xa xa gần gần thì sợ là em sớm đá anh ra ngoài rồi mà?
Triệu Quốc Đống mặt dày cười hì hì nói.
Hàn Đông trừng mắt nhìn hắn đầy tức tối, xem ra cô không thể làm gì được tên vô lại này.
Hắn ở trước mặt cô lúc thì tỏ vẻ như nhà hiền triết, khi thì như một người bề trên, bây giờ lại như một thanh niên tinh nghịch, điều này làm cô thấy mơ mơ hồ hồ. Rất nhiều người ở Thị ủy này muốn làm quen với cô, nhưng cô không thèm để ý. Chẳng lẽ còn chờ đợi trong vô vọng sao?
Hắn hình như biết điều kiện gia đình nhà mình, nhưng lại không hề hỏi, cũng không đi tìm cô mà tạo quan hệ. Duy nhất chỉ có hai lần giúp hắn đều là do quan hệ công việc hoặc là giúp bạn.
Nghe nói hắn bị đưa tới Lĩnh Đông, Hàn Đông còn nghĩ Triệu Quốc Đống sẽ nhờ mình giúp. Nhưng chưa đầy tháng mà người này đã được điều tới Sở Giao thông. Bh như vậy làm Hàn Đông càng lúc càng không hiểu rõ hắn. Mình nên làm như thế nào bây giờ? Cứ chờ đợi như vậy sao?
Đột nhiên Hàn Đông đứng lên cung kính nói:
- Trưởng ban Tiếu.
Triệu Quốc Đống nghe vậy liền giật mình, vội vàng thu lại khuôn mặt cười hì hì, xoay người lại đang định lễ phép chào thì thấy Hàn Đông cười hì hì. Ngoài cửa không có ai, thế mới biết Hàn Đông lừa mình.
Triệu Quốc Đống cười cười ra vẻ chim ưng muốn bắt gà. Hắn hung hăng ép tới bên Hàn Đông:
- Tiểu Đông, em quá xấu, còn chưa có ai trêu anh như vậy đâu. Em nói anh nên trừng phạt em như thế nào? Trái tim anh bị thương nặng, em phải bồi thường.
- Chánh văn phòng Phác.
Hàn Đông liền thu nụ cười trên mặt mà nói với ngoài cửa
- Hừ hừ, còn muốn lừa anh ư, xem anh xử lý em như thế nào.
Triệu Quốc Đống llnu.
- Tiểu Hàn, đây là bạn của cô?
Một giọng từ bên ngoài vang lên. Triệu Quốc Đống thầm kêu khổ, tư thế này đúng là khó có thể gặp người. Hắn đành xấu hổ gãi đầu chào người đàn ông trung niên đang cười cười với mình.
- Xấu hổ quá, tôi và Tiểu Đông là bạn nên đùa một chút.
- Ha ha, Tiểu Hàn đến Ban Tuyên giáo lâu như vậy, tôi lần đầu nghe thấy Tiểu Hàn cười vui vẻ như vậy.
Vị Chánh văn phòng này nhìn Triệu Quốc Đống rồi nhìn Hàn Đông. Hàn Đông đỏ mặt nhưng không giải thích gì. Nhưng thật ra Triệu Quốc Đống lại thấy có chút hiểu lầm.