- Chờ tôi về?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:
- Chờ tôi về làm gì?
- Chủ tịch Triệu, ngài không phải biết còn hỏi sao? Không phải chờ hạng mục về sao? Dù là hạng mục gì thì có tài chính tới huyện, ai chẳng muốn chạm vào một chút.
Mã Bản Quý nói:
- Chẳng lẽ hạng mục là Chủ tịch Triệu có thể nắm chặt sao? Ngài cũng cần có người giúp mà.
- Không đến mức vậy chứ, vừa mới phê duyệt mà đã có người biết sao?
- Chủ tịch Triệu, ngài đừng không tin, tôi dám cuộc với ngài là lập tức có người tới.
Mã Bản Quý cười hì hì nói:
- Không có lợi không dậy sớm, người thông minh đều biết ra tay trước.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang đến tiếng nói:
- Ồ, đây không phải con Thường lão tam thôn Nhị Liễu sao? Hai năm không gặp mà xinh như vậy sao, có bạn trai chưa? Chưa có à?
Mã Bản Quý nghe thấy tiếng nói liền nhỏ giọng nói;
- Thấy chưa, tôi có nói sai đâu. Đó là Bí thư Thị ủy xã Kỳ Lân – Vương Nhị Khải, đảm bảo là tới vì Chủ tịch Triệu.
Triệu Quốc Đống thấy Mã Bản Quý chỉ nghe tiếng là đoán được ai. Xem ra người này khá quen với lãnh đạo các xã, thị trấn.
- xã Kỳ Lân hình như thuộc khu vực Mã Thủ phải không?
- Đúng thế, cách thị trấn Mã Thủ không xa, từ nội thành đi km là tới, vừa lúc ngay cạnh Hà Khẩu.
Mã Bản Quý nói:
- Vương Nhị Khải này xuất thân quân đội nên khá nóng nảy. Y ở xã Kỳ Lân là người nói một không hai, ngay cả Bí thư đảng ủy Khu cũng không nể mặt.
- Hừ, kiêu căng cũng phải có chút bản lĩnh chứ?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Ha ha, y cùng Ngưu Đức Phát quay về đây. Chẳng qua y cũng có chút bản lĩnh. Khi y làm chủ tịch xã thì công tác kế hoạch hóa gia đình đã đứng đầu toàn Thị xã, thuế nông nghiệp cũng thu được đầy đủ.
Y có quan hệ khá tốt với chủ tịch Điền.
Thì ra là vậy, hai công tác vốn luôn khó khăn ở nông thôn mà lại dễ giải quyết như vậy, bảo sao không được lãnh đạo coi trọng.
- Lão Mã, anh lại chạy đâu rồi? Có phải dưới váy con nào không?
Giọng kia càng càn rỡ hơn.
- Ha ha, một hai năm không gặp mà lão Mã đã nuôi được nhiều cô gái đẹp như vậy, không sợ người ta nói gì sao?
Mã Bản Quý sớm đã chạy ra ngoài mà nói:
- Bí thư Vương, anh đừng nói linh tinh. Chúng tôi là nhà khách Huyện ủy, anh nói như vậy có phải là tát vào mặt Bí thư Trâu và Bí thư Phương không?
- Ha ha, tát mặt bọn họ thì sao?
Giọng kia nói:
- Mẹ nó chứ, chuyện tốt gì cũng không nghĩ tới chỗ tôi, bên Mã Thủ, Hà Khẩu chúng tôi có phải là con riêng không vậy?
Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế mà nghe ra một chút. Xem ra Vương Nhị Khải này ăn nói khá ngông cuồng, dám nói với Mã Bản Quý như vậy.
- Ai đang nói linh tinh gì vậy hả?
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói.
- Vị này là Chủ tịch Triệu?
Một người đàn ông khá khỏe mạnh cười cười đi vào:
- Chủ tịch Triệu đừng nóng, cái miệng tôi hay nói thật, lãnh đạo không thích nghe.
- Chủ tịch Triệu, vị này là Bí thư Vương –Vương Nhị Khải xã Kỳ Lân. Vị này là chủ tịch xã Quế.
Mã Bản Quý cười nói:
- Chủ tịch Triệu, mấy vị nói chuyện, tôi bảo mấy cô nhân viên phục vụ rót trà.
Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác. Vương Nhị Khải này thoạt nhìn thô lỗ nhưng lại tinh tế. Mình vừa nói chuyện liền đổi giọng ngay. Hơn nữa hắn có thể nghe Vương Nhị Khải là người nói một không hai ở xã.
- Chủ tịch Triệu, tôi là Vương Nhị Khải, chúng tôi đều từ xã Kỳ Lân tới. Chủ tịch Triệu đến không lâu đã nghe nói lên tỉnh tìm hạng mục, chúng tôi đến huyện mà không gặp ngài. Hôm nay nghe Chủ tịch La nói ngài về nên tới chào.
Vương Nhị Khải không quá cao nhưng khá khỏe mạnh.
- Bí thư Vương, Chủ tịch Quế ngồi đi.
Triệu Quốc Đống biết mình mới tới, công việc sau này còn cần nhờ bên dưới nên cũng phải nể mặt.
Hai cô gái mang trà lên và nói:
- Bí thư Vương, chủ tịch Quế, hai ngài uống trà.
- Quế Phân, cô bây giờ phục vụ Chủ tịch Triệu thì phải làm cho tốt. Chủ tịch Triệu là quý nhân của Hoa Lâm chúng ta, đừng làm xã Kỳ Lân mất mặt.
Vương Nhị Khải nói:
- Thường gia chẳng được mấy người hẳn hoi, cũng may có cô nhưng đáng tiếc là nữ.
Thường Quế Phân bị Vương Nhị Khải nói như vậy chỉ có thể cúi đầu đi ra.
- Bí thư Vương, Tiểu Thường là người xã Kỳ Lân?
Triệu Quốc Đống chỉ biết Tiêu Đan Mẫn ở xã Song Hà, Thường Quế Phân thì không để ý.
- Ừ, thôn Nhị Liễu xã tôi, cách nhà tôi không xa. Mấy anh em của cô ta đều thành thật, bố mẹ hình như bên Thương Hóa sang. Lúc tôi đi bộ đội thì bố mẹ cô ta chuyển tới.
Vương Nhị Khải xem ra khá quen thuộc nhà Thường Quế Phân.
- Bí thư Vương xem ra rất quen tình hình xã Kỳ Lân?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chủ tịch Triệu, không phải tôi nói quá. Xã Kỳ Lân này không chỗ nào tôi không quen. Ngài biết tôi vốn làm bên Ban kế hoạch hóa gia đình, sau đó vào quân đội, làm mấy năm ở khu vực nữa. Đừng nói xã Kỳ Lân, dù là khu vực Mã Thủ cũng không chỗ nào tôi không quen.
Vương Nhị Khải cười hì hì nói:
- Cho nên Chủ tịch Triệu nếu ngài đặt trụ sở thí nghiệm nông nghiệp ở xã Kỳ Lân, ngài muốn mảnh đất, ngọn núi nào tôi đều đưa ngài.
Triệu Quốc Đống bị người này nói chuyện mà khá vui vẻ.
- Bí thư Vương, địa điểm xây dựng trụ sở thì huyện sẽ tính toán. Nơi nào có điều kiện thích hợp nhất thì sẽ xây dựng trụ sở ở đó. Tôi không quyết định được.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Chủ tịch Triệu, Bí thư Vương của chúng tôi là người thẳng thắn, nói chuyện cũng thẳng. Xã Kỳ Lân chúng tôi cách huyện thành không xa, chỉ tầm km. Nếu nói điều kiện thì nông dân xã tôi chất phác, hơn nữa điều kiện đất cũng thích hợp. Muốn đất có đất, núi có núi, nước có nước. Dân chúng xã Kỳ Lân hy vọng huyện giúp một con đường làm giàu. Nói thật trong mắt huyện chỉ có mấy xã, thị trấn phía bắc. Bên phía chúng tôi như con của vợ hai không ai nuôi. Chủ tịch Triệu, nếu không ngài có thể tới xã Kỳ Lân khảo sát thực địa xem có thích hợp không?
Vị Chủ tịch Quế khi lên tiếng cũng khá có lý lẽ.
Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng tốt đối với hai người này. Dù cho người ta có ý gì, nhưng bọn họ muốn kéo hạng mục về xã mình là tốt rồi. Chỉ cần không kiếm lợi vào túi riêng thì Triệu Quốc Đống có thể suy nghĩ.
- Như vậy đi Bí thư Vương, Chủ tịch Quế. Ngày mai tôi tới xã Kỳ Lân, chẳng qua tôi không phải chuyên gia, chỉ có thể xem qua về hoàn cảnh, còn thích hợp không thì phải đợi chuyên gia tới xem, hai là do huyện quyết định. Tôi chỉ có thể đại biểu cá nhân mình.
- Được, Chủ tịch Triệu rất sảng khoái, không giống đám lãnh đạo chỉ lo nhìn vú người khác to hay bé.
Vương Nhị Khải đứng lên nói như vậy làm cho Triệu Quốc Đống phải nhíu mày.
Tiễn Vương Nhị Khải, Mã Bản Quý lại chuồn vào. Triệu Quốc Đống hỏi:
- Lão Mã, Vương Nhị Khải nói ai vậy?
- Ha ha, còn có thể là ai?
Mã Bản Quý cười hì hì nói:
- Hoa Lâm này đâu thiếu chuyện đó, vốn không phải việc gì. Ví dụ như Chủ tịch Điền cũng kéo được nhiều hạng mục về, quan hệ với lãnh đạo xã, thị trấn khá tốt. Nhưng do cứ thích mò gái nên cũng có người nói này nói kia.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Mã Bản Quý mặc dù không điểm danh nhưng thời buổi này người có thể quyết định vận mệnh người khác ở Hoa Lâm thì không có mấy. Hơn nữa với vị trí như Vương Nhị Khải thì còn ít hơn.
- Bỏ đi, lão Mã, không nói việc này, cũng không quan hệ với tôi mà. Tôi cứ làm theo ý mình đi. Vương Nhị Khải là người như thế nào?
Triệu Quốc Đống nói.
- Cũng được, mặc dù tính hơi thô lỗ, nói chuyện cũng vậy nhưng có thể làm việc, có uy tín. Quế Toàn Hữu cũng được, hai người này phối hợp khá tốt.
- Ồ, tôi phải mau tới xã Kỳ Lân xem như thế nào đã.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì thấy Thường Quế Phân có chút sửng sốt đứng cửa nên hắn nói:
- Tiểu Thường, có việc gì vậy?
- Chủ tịch Triệu, vừa nãy Bí thư Vương muốn tôi nói với ngài, nói xã Kỳ Lân chúng tôi có thể xây dựng trụ sở gì đó. Mời Chủ tịch Triệu suy nghĩ tới xã Kỳ Lân.
Thường Quế Phân vân vê tà áo mà nói.