Đứng trước cửa Chính quyền xã nhìn xe rời đi, Vương Nhị Khải nói:
- Lão Quế, anh nói vị Chủ tịch Triệu là kẻ nói chơi hay là người có lai lịch, hay bại gia tử?
Quế Toàn Hữu ngẩn ra rồi nói:
- Bí thư Vương, anh có ý gì? Anh nói trụ sở thí nghiệm có đến xã ta không?
- Cái này thì không rõ, trụ sở thí nghiệm tôi hiểu có lẽ là thật. Từ trong tỉnh lấy được xe về không phải đã được Chủ tịch Hoa ngồi ấm chỗ sao? Không thấy Chủ tịch Hoa gặp ai đều nói Chủ tịch Triệu có năng lực, là quý nhân của Hoa Lâm chúng ta sao?
Vương Nhị Khải cười nói.
- Một chiếc xe có thể thành quý nhân của Hoa Lâm chúng ta, vậy Hoa Lâm chúng ta có phải quá kém không? Chủ tịch Điền trước đây hàng năm không phải đều lấy được vài triệu tiền trợ cấp trên tỉnh xuống sao?
Quế Toàn Hữu lắc đầu nói:
- Bí thư Vương, ngày nói Chủ tịch Triệu là một tên bại gia tử có có nghĩa là gì?
- Lão Quế, anh nghĩ xem, đường từ Tân Bình tới huyện cần bao tiền? Theo Chủ tịch La nói thì làm đường tiêu chuẩn cấp hai thì không có tầm chục triệu thì sao có thể làm được.
Vương Nhị Khải hừ một tiếng:
- Vị Chủ tịch Triệu cũng từ Sở Giao thông xuống, như vậy cũng biết được tài chính cần thiết mà. Vậy mà còn nói sẽ làm đường từ huyện tới Hà Khẩu, hơn nữa cũng có tiêu chuẩn như đường từ Tân Bình tới huyện, vậy không phải cần triệu sao? Anh nói y có thể làm được không?
- Có lẽ y có bản lĩnh đó thì sao?
Quế Toàn Hữu cũng hiểu việc này không có khả năng.
- Không thể, anh cho rằng y là giám đốc Sở Giao thông chủ tịch tỉnh? Sở Giao thông là nhà của y mở nên chỉ giúp Hoa Lâm chúng ta sao? Đường từ Tân Bình tới huyện thì y có thể chuẩn bị được tài chính coi như có bản lĩnh lớn, đâu có nhiều việc tốt cho Hoa Lâm chúng ta như vậy?
Vương Nhị Khải khinh thường nói:
- Y nếu có thể làm được đường từ Hà Khẩu tới huyện thành, không, chỉ cần làm được từ xã ta tới huyện, y bảo Vương Nhị Khải tôi làm gì, dù bảo tôi đi giết người tôi cũng làm.
- Bí thư Vương, anh đừng nói chắc chắn như vậy. Tôi thấy vị Chủ tịch Triệu không phải người nói loạn, nhất là suy nghĩ của y về sự việc. Ví dụ như nói Kỳ Lân quan và núi Hốt Luân vậy, y nói rất có lý lẽ. Mặc dù hơi nằm ngoài tình hình thực tế của xã, nhưng con đường mà được sửa thì có thể sẽ khác. Cho nên tôi cảm thấy y thực lòng muốn làm đường phía nam.
- Ừ, lão Quế, y có lòng thì tôi thừa nhận, nhưng vấn đề là có năng lực hay không? Có lòng vô lực thì chúng ta thấy nhiều.
Vương Nhị Khải khinh thường nói:
- Chúng ta không phải là đám ngốc không hiểu gì, y không dọa được chúng ta đâu.
- Có lẽ vị Chủ tịch Triệu này không giống.
Quế Toàn Hữu cũng hiểu làm cả hai con đường rất khó tưởng tượng. Nhưng y vẫn thấy Triệu Quốc Đống rất tự tin, làm cho y phải tin đối phương đã đáp ứng nhất định sẽ làm được.
Trên đường về, Triệu Quốc Đống rất yên tĩnh, Du Minh Phú và Trưởng phòng Ma cũng thấy trong lòng vị Phó chủ tịch huyện có gì đó nhưng từ sau khi Triệu Quốc Đống tới Hoa Lâm thì có không ít chuyện đã diễn ra. Điều này làm cho các cán bộ huyện rất tò mò về Triệu Quốc Đống.
Có người nói Triệu Quốc Đống là cán bộ đi rèn luyện, về sẽ đề bạt thành phó giám đốc sở, đến đây chỉ là tăng cấp bậc. Có người nói hắn làm việc ở Phòng cao tốc được Lãnh đạo tỉnh ủy nào đó coi trọng, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trọng điểm khảo sát. Có người đoán hắn có quan hệ thân thiết với Lãnh đạo tỉnh ủy nào đó.
Nhưng có một điều dám khẳng định là vị Phó chủ tịch huyện này không đơn giản. Chỉ hơn mười ngày mà đã có tiếng tăm mơ hồ vượt qua vị Phó chủ tịch thường trực Điền trước đây. Đương nhiên đây hỉ là lời đồn, dù sao hắn còn chưa phải thường vụ huyện ủy, hơn nữa cũng tỏ vẻ nhã nhặn. Các hội nghị quan trọng của huyện thường không thấy hắn.
Đi cả ngày làm Triệu Quốc Đống khá mệt. Hai xã hắn tới có điều kiện không bằng Kỳ Lân, nhưng Trâu Trì Trường lại yêu cầu khảo sát hai xã này. Triệu Quốc Đống chú ý tới vị nữ chủ tịch xã Cừ Thủy.
Không biết có phải câu nói của Vương Nhị Khải làm hắn suy nghĩ hay không? Triệu Quốc Đống rất nghi ngờ sở dĩ xếp xã Cừ Thủy có điều kiện bình thường vào đối tượng khảo sát nơi xây dựng trụ sở thí nghiệm là do có liên quan tới vị nữ chủ tịch xã có bộ ngực to này.
Hai xã Cừ Thủy, Thái Lăng cách huyện thành không xa, chỉ có , km. Triệu Quốc Đống sơ bộ chạy qua xem rồi về huyện. Hắn vừa về văn phòng thì Chánh văn phòng Ủy ban huyện Uông Minh Hi đã tới.
- Chủ tịch Triệu, chiều mai có hội nghị quan trọng, tôi đến thông báo với ngài. h trưa mai đến trụ sở Ủy ban huyện, không ai được vắng mặt.
- Ồ, hội nghị gì mà lại không được có người vắng mặt?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.
- Đây là nội dung, ngài xem qua. Tất cả cán bộ từ cấp phó huyện trở lên đều tham gia. Trừ khi bị bệnh ở trong bệnh viện phải xin phép Trưởng ban Mục, còn đâu không được vắng mặt.
Uông Minh Hi có chút buồn bực. Điền Ngọc nên thừa ra một chức Phó chủ tịch huyện. Triệu Quốc Đống đáng lẽ chỉ kiêm nhiệm thì không giữ chức này, vậy chức này phải của Uông Minh Hi. Nhưng Triệu Quốc Đống lại được Đại hội đại biểu nhân dân thông qua, hơn nữa chức Phó chủ tịch huyện thiếu lại không có tin tức làm Uông Minh Hi rất buồn bực.
Nhìn thanh niên còn quá trẻ này lại thành cấp trên của mình, Uông Minh Hi rất buồn bực và phải nuốt vào trong bụng.
Triệu Quốc Đống nhìn tờ Nhật báo Nhân dân trong tay Uông Minh Hi. Đó là một tờ báo trước đây, Tân hoa xã viết về cán bộ lãnh đạo tiêu biểu - Khổng Phồn Sâm
- Ban Tổ chức cán bộ Trung ương và Ban Tuyên giáo Trung ương yêu cầu học tập đồng chí Khổng Phồn Sâm, Tỉnh ủy đã tổ chức hội nghị, Thị ủy cũng rất chú trọng cho nên lập tức bố trí.
Uông Minh Hi nói.
- Ừ, xem ra động tác của Thị ủy khá nhanh. Tỉnh ủy vừa họp hai ba hôm, tôi vốn dự định mai tới vài xã xem một chút.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Nghe nói Bí thư Kỳ rất chú trọng, yêu cầu cán bộ toàn Thị xã phải đề cao nhận thức triển khai hoạt động phê bình và tự phê bình theo gương đồng chí Khổng Phồn Sâm, kêu gọi Đảng viên toàn Thị xã học tập đồng chí Khổng Phồn Sâm.
Uông Minh Hi cười nói:
- Nghe nói hội nghị kéo dài hai ngày, huyện ngoài lưu một lãnh đạo ra thì mọi người sẽ lên nhà khách Thị ủy học.
- Ồ? Vậy là mất hai ngày?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Đúng thế, có lẽ là chia tổ mà học.
Uông Minh Hi có chút hâm mộ nói. Cơ hội này mình cũng không được tham gia.
Uông Minh Hi rời đi, Triệu Quốc Đống lại bắt đầu suy nghĩ. Học tập Khổng Phồn Sâm thì thế kỷ cũng thường xuyên nhắc tới.
Hội trường Thị ủy được xây dựng từ những năm , nhìn qua như một rạp chiếu phim nhỏ vậy. Phòng này có lẽ không mấy khi được sử dụng, người nhiều thì không chứa hết, người ít thì phòng hội nghị của Thị ủy sẽ dùng được. Cho nên có người trong Thị ủy đề nghị dỡ nơi này đi.
Một đám lãnh đạo Huyện Hoa Lâm h trưa ăn cơm ở nhà khách rồi vội vàng chạy lên Ninh Lăng. Bọn họ thuê một chiếc xe chỗ khá tốt, nhưng đường từ Hoa Lâm đến Ninh Lăng cũng làm lãnh đạo cảm thấy mệt.
Đến nơi thì đã là hơn hai tiếng. Các lãnh đạo huyện khác đều đã lục tục tới. Cửa hội trường khá náo nhiệt. Lãnh đạo các huyện hiếm khi tụ tập đông đủ như vậy nên nói chuyện rất sôi nổi.
Bãi đỗ xe rất nhanh đỗ đầy xe. Triệu Quốc Đống cũng theo các lãnh đạo khác đi sau lưng Trâu Trì Trường và La Đại Hải. Dù sao hắn cũng không quen ai ở đây mấy, ngoài hai cán bộ kiêm nhiệm cùng xuống với mình thì có lẽ chỉ quen Bí thư Tương, Trưởng ban Mục và Trưởng ban thư ký Chu ra, các Lãnh đạo thị ủy khác, hoặc lãnh đạo huyện khác thì hắn không nhận ra.