Giống tất cả cán bộ, Triệu Quốc Đống bây giờ không hề nghĩ trong đợt Đại hội đại biểu nhân dân này sẽ có vấn đề gì xảy ra. Hắn đang suy nghĩ làm như thế nào để khai thác được tài nguyên thiên nhiên của Hà Khẩu.
Đoạn quốc lộ Bồng Hoa đi qua Hà Khẩu đang thi công, có lẽ do công tác chuẩn bị trước đó diễn ra khá chậm nên bên Bồng Sơn đang cố gắng đẩy thật nhanh. Muốn hoàn thành xong việc xây dựng quốc lộ Bồng Hoa bên phía Hoa Lâm.
Quốc lộ Bồng Hoa một khi thông xe thì ưu thế của khu Hà Khẩu sẽ rõ ràng hơn. Nam có thể thông tới Tân Châu, thậm chí mượn Cao tốc An Quế mà thông tới Quảng Tây, ra biển. Bắc có thể qua huyện thành Hoa Lâm tiến vào quốc lộ đến Ninh Lăng, Hồ Nam. Điều kiện ưu việt như vậy đủ để cho thổ sản vẫn giấu trong núi của Hà Khẩu không ngừng đưa ra ngoài, không nắm chắc cơ hội này thì quá đáng tiếc.
………..
- Bí thư Quế, làm như vậy có phải rất mạo hiểm không?
Du Minh Phú do dự một chút rồi nói:
- Tôi vẫn cảm thấy hành động đó của Bí thư Phương là có ý đồ. Tôi không phải lần đầu nghe Bí thư Phương nói Chủ tịch Triệu là quý nhân của Hoa Lâm ta, trong này nhất định có vấn đề.
- Tôi cũng có chút lo lắng nhưng Bí thư Vương đã liên lạc với lão Mễ bên Hà Khẩu, việc này bề ngoài không ai thể hiện gì, không ai nói gì. Nhưng tới lúc quan trọng thì chỉ cần ám chỉ một chút là được. Chủ tịch Triệu sẽ không biết gì, dù lãnh đạo cấp trên có điều tra thì cũng bình thường mà. Bây giờ cuộc tuyển cử dân chúng không thể nói là hình thức. Thực sự tiến đến bước đó thì Thị xã cũng sẽ không nói được gì.
Quế Toàn Hữu có lẽ đang tự an ủi mình.
- Không đơn giản như vậy đâu. Lời vừa rồi của Bí thư Phương làm tôi thấy hơi chói tai. Y nói Chủ tịch Triệu có chỗ dựa mạnh ở trên Thị xã và tỉnh. Điều này tôi tin, Chủ tịch Triệu có quan hệ với cấp trên, nhưng có quan hệ không có nghĩa là anh có thể tùy ý phá vỡ quy định. Tuyển cử trong Đại hội đại biểu nhân dân là thực hiện quy định của tổ chức, tuyệt đối không thể thay đổi. Dù là anh lợi dụng quy định công khai mà phá quy định ngầm, vậy kết quả của anh cũng không tốt. Quan hệ bên trên của anh cũng chỉ có thể nói giúp một chút mà thôi. Việc phá vỡ quy định này tuyệt đối không thể chấp nhận.
Quan hệ của Du Minh Phú và Quế Toàn Hữu khá tốt, trước đây đều là giáo viên trong một xã.
Du Minh Phú cười nói:
- Lão Du, anh nói hơi quá rồi. Thể chế Đảng cộng sản được pháp luật bảo vệ, dù là bản thân Đảng cũng không thể vi phạm pháp luật. Thông qua tổ chức tuyển cử để thực hiện ý đồ của tổ chức đây là cách làm từ trước đến giờ, nhưng cũng không có nghĩa kết quả phải như vậy. Cùng lắm nói là việc tuyển cử bên dưới không được hoàn hảo, không thực hiện ý đồ lãnh đạo cấp trên mà thoi. Chủ tịch Triệu cũng là Đảng viên, là cán bộ ưu tú của Đảng mà.
- Lão Quế, đâu đơn giản như anh nói.
Du Minh Phú vội vàng nói:
- Tuyển cử không hoàn thành, không thực hiện ý đồ lãnh đạo là như thế nào? Huyện ủy có trách nhiệm chính trị, không chừng Bí thư La sẽ phải lui. Chủ tịch Triệu cũng bị liên quan dù không biết, nếu khi Chủ tịch Triệu dính vào thì sẽ bị đẩy sang một chỗ nào đó ngồi không vài năm cũng là bình thường.
Quế Toàn Hữu gật đầu và đồng ý với Du Minh Phú.
Trên thực tế khi Vương Nhị Khải lộ ý đồ, Quế Toàn Hữu cũng có chút lo lắng. Đúng như Du Minh Phú nói, Vương Nhị Khải cũng hơi mê tín vì bên trên của Triệu Quốc Đống có người mà làm như vậy. Cho rằng chỗ dựa của Triệu Quốc Đống có thể áp đảo được tất cả. Bây giờ lời nhắc nhở của Du Minh Phú làm Quế Toàn Hữu rất lo lắng.
- Anh nói có lý nhưng theo lời anh nói thì đó là thao túng tuyển cử, nhưng lần này thì khác. Chúng ta không nói đây là ý đồ của Bí thư Phương. Chuyện này Chủ tịch Triệu cũng không biết, đây là hành vi tự phát mà, càng không có vận động đại biểu. Chủ tịch Triệu chỉ dùng năng lực công tác để được đại biểu tin tưởng,
- Anh nói có lẽ là lời trong lòng mình, nhưng cấp trên sao có thể tin. Dù bọn họ có tin cũng không dễ dàng tha thứ việc này xảy ra, giết một dọa trăm là cách làm duy nhất.
Du Minh Phú lắc đầu nói:
- Chuyện này chúng ta không thể nghĩ quá đơn giản.
- Chuyện này chúng ta có thể làm gì chứ? Lão Vương, lão Mễ, lão Viên bên Phổ Độ đều hiểu điều này, chẳng qua mọi người không nói rõ mà thôi. Lời của Bí thư Phương có tác dụng thúc đẩy. Cái gì cán bộ bản địa không được chào đón, cái gì mà quý nhân. Tôi thấy trong này chính là rát vàng cho y. Tôi thậm chí nghi ngờ y có phải hy vọng muốn Chủ tịch Triệu bị cuốn vào cơn lốc này. Dù kết quả như thế nào thì tôi thấy người có lợi cũng là y. Anh thấy sao?
- Hừ, lời này tôi đã sớm muốn nói. Chuyện này đến đây thì dù kết quả như thế nào, uy tín Mai Anh Hoa mất bao nhiêu, Chủ tịch Triệu gặp chuyện gì thì tôi đoán cuối cùng cũng sẽ phải rời đi. Vậy người được lợi ích cuối cùng là ai?
Du Minh Phú lắc đầu nói.
- Tôi thấy mọi người có vẻ đặt hết hy vọng vào quan hệ bên trên của Chủ tịch Triệu. Nhưng tôi và anh có cái nhìn giống nhau, chuyện đi ngược lại nguyên tắc của tổ chức thì dù chi tiết như thế nào thì kết cuộc cũng không tốt.
Quế Toàn Hữu thở dài nói:
- Chỉ là chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Chúng tôi đều hy vọng Chủ tịch Triệu có thể làm Chủ tịch huyện, có thể dẫn dắt mọi người làm một hồi. Chúng ta cũng không muốn cơ hội tốt như vậy bị người cản trở, lại không thể yên tâm làm việc.
Du Minh Phú im lặng không đáp lời. Đám người Vương Nhị Khải đều ôm một tia may mắn đó là qua tuyển cử mà Triệu Quốc Đống trực tiếp lên chức, đồng thời do cấp trên đè xuống nên không ai có thể làm gì được Triệu Quốc Đống. Cấp trên phải xác định đây là hành vi tự phát của đại biểu. Sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không là được.
Đây không phải là Phó chủ tịch huyện không trúng cử, như vậy tổ chức còn có thể chấp nhận. Dù sao đây là ý kiến của các đại biểu, mà người trượt cũng là do tổ chức bố trí. Nhưng Chủ tịch huyện được xác định chắc chắn, nói trắng ra Đại hội đại biểu nhân dân bầu cử cho tổ chức. Nếu bác bỏ, đó là bác bỏ ý đồ của cấp trên, chối bỏ năng lực của tổ chức Đảng ủy, đây là ý khác hẳn.
Lúc này mọi người có thể bàn với nhau thì tốt, nhưng chuyện này sao có thể bàn bạc, nhiều lắm là hai người rất thân trao đổi với nhau. Nếu vài người tụ tập bàn mà lộ ra, vậy mọi người đều có trách nhiệm, ngay cả Chủ tịch Triệu cũng không thể thoát được.
Mà chuyện này quyết không thể để Triệu Quốc Đống biết. Nếu không dù Triệu Quốc Đống có thái độ gì cũng sẽ rất phiền phức.
Vương Nhị Khải là thân tín của Triệu Quốc Đống, Du Minh Phú và Quế Toàn Hữu đều như vậy. Mễ Phong Hằng là người thành thật, y chỉ mong làm tốt công việc, đi theo Triệu Quốc Đống đúng là có hy vọng.
Còn lão Viên bên Phổ Độ có lẽ cũng cảm thấy khu du lịch mang tới quá nhiều chỗ tốt cho khu bọn họ. Về phần khu Tân Bình và Từ Cố có cơ sở trồng cỏ vcornmcbt thì dân chúng cũng cảm ơn Triệu Quốc Đống. Du Minh Phú thầm nghĩ Vương Nhị Khải quá to gan, quan hệ rộng, đầu óc linh hoạt. Có y ở đây sách động, có Phương Trì Quốc đứng sau giúp thì có thể nói Mai Anh Hoa sẽ xong.
Vấn đề nằm ở lãnh đạo cấp trên thấy như thế nào? Còn nữa là giấu tới đại hội không? La Đại Hải còn có nhiều lãnh đạo huyện như vậy không biết sao? Du Minh Phú không tin vào mấy điều này.
Dù các lãnh đạo khác không hài lòng với Mai Anh Hoa nhưng La Đại Hải thì sao? Người của Ủy ban kỷ luật thì sao? Bọn họ có thể giả vờ câm điếc không? Du Minh Phú không tin.
Ngoài ra còn một điều rất quan trọng là thái độ của cá nhân Triệu Quốc Đống.
Nếu như nói Triệu Quốc Đống không có ưu thế về tuổi thì còn có thể liều. Nhưng Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, tương lai còn dài, mà lúc này coi như là đánh cuộc lên chức có đáng không? Lãnh đạo cấp trên sẽ có ấn tượng không tốt với Triệu Quốc Đống, dù là có quan hệ sau lưng cũng không cứu vãn nổi. Triệu Quốc Đống có lo cho sự phát triển không? Nếu bây giờ lãnh đạo cấp trên biết và yêu cầu Triệu Quốc Đống tự cho thấy thái độ, Triệu Quốc Đống chỉ cần từ chức Phó chủ tịch huyện, tổ chức sẽ điều lên Thị xã hoặc huyện khác là xong. Như vậy cố gắng của mọi người sẽ uổng phí, hơn nữa cuối cùng còn có vô số người bị cuốn vào cơn bão.