Triệu Quốc Đống có chút lo lắng nhìn Lưu Triệu Quốc. Hắn không lên tiếng, chuyện này người ngoài cuộc xen vào là không tiện. Dù sao chức trưởng phòng công an là rất quan trọng. Mà Bí thư huyện ủy kia lại mâu thuẫn với Triệu Quốc Đống. Nếu như để y khống chế Cục Công an thì ngày sau có nhiều việc Triệu Quốc Đống không tiện thực hiện.
Mặc dù ý trong giọng Nghiêm Lập Dân là rất rõ ràng nhưng Lưu Triệu Quốc cũng không dự định tham gia vào, để Triệu Quốc Đống tự mình đi suy nghĩ nên đối phó bắng cách nào. Y đã nhắn ý với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống là Chủ tịch huyện thì chuyện này về sau sẽ gặp nhiều, không thể tránh mãi được. Điều này sẽ thử thách trí tuệ cctri của một Chủ tịch huyện.
Lưu Triệu Quốc đoán đúng, Triệu Quốc Đống đúng là đang suy nghĩ nên đối phó bằng cách nào. Ở vấn đề chọn trưởng phòng công an, Triệu Quốc Đống quyết không nhân nhượng. Bàng Quân có căn cơ khá tốt ở huyện, cũng may Mã Đạo Quân rất mạnh tại Công an huyện nên mới có thể cùng Bàng Quân phân chia lực lượng. Bên Viện kiểm sát có thân tín của Bàng Quân, Triệu Quốc Đống quyết không thể để cho bên Công an huyện rơi vào tay đối phương. Dù là Lưu Triệu Quốc ra mặt nói giúp, Triệu Quốc Đống cũng không thỏa hiệp.
Nhưng Nghiêm Lập Dân ra mặt thì Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nên đối phó ra sao. Nghiêm Lập Dân có quan hệ khá tốt với hắn. Y không ra mặt nói trực tiếp với hắn cũng là do không nắm chắc quá nhiều, lo rằng trực diện nói rõ khiến hai bên không tiện xuống thang. Nói cách khác việc này vẫn còn cơ hội sử dụng.
Nghĩ đến đây, Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi sang bên gọi điện.
Trần Lôi là chính ủy Công an huyện, bây giờ đang tạm thời chủ trì công việc của Công an huyện. Đây cũng là người Quế Toàn Hữu đề cử làm trưởng phòng công an với Triệu Quốc Đống.
Khi Mã Đạo Quân nắm giữ hoàn toàn Công an huyện, Trần Lôi có thể giữ được thế đối lập tương đối trong Công an huyện là không dễ dàng. Đương nhiên y cũng không đối đầu với Mã Đạo Quân, hơn nữa y còn tích cực phối hợp triển khai công việc với Mã Đạo Quân trong Công an huyện, quan hệ khá tốt với các vị Phó Trưởng phòng khác, cũng có quan hệ cá nhân khá tốt với Bàng Quân, không giống mấy Phó Trưởng phòng của Công an huyện hoàn toàn nghe lệnh Mã Đạo Quân.
Hôm qua Quế Toàn Hữu dẫn Trần Lôi đến tận Giang Miếu tìm Triệu Quốc Đống, cũng ngồi nói chuyện gần hai tiếng với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Trần Lôi. Mặc dù không có vẻ cứng rắn như Mã Đạo Quân, nhưng vẻ kiên cường của y khiến Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm nhận được người này khá ổn.
Làm trưởng phòng công an nếu như không cứng rắn đó là trò cười. Đây là định nghĩa về một trưởng phòng công an của Triệu Quốc Đống, thân thiện dễ gần hoặc là bình dị mà làm trưởng phòng công an chiếm tỉ lệ rất nhỏ, hầu hết là phải có sự độc đoán, kiên quyết, sát khí của mình. Chỉ như vậy mới có thể khống chế tình hình an ninh trật tự một phương, hoặc nói là trấn trụ một phương.
Mã Đạo Quân đừng nhìn sức khỏe hơi yếu nhưng lại có khí phách mạnh mẽ, có thể nói một tay che trời ở Công an huyện Hoa Lâm. Tình hình an ninh trật tự Hoa Lâm mấy năm qua khá tốt cũng là nhờ công Mã Đạo Quân. Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì Chu Tinh Văn của Huyện Giang Khẩu cũng có phách lực này, có can đảm dám đập bàn quyết định. Mà Triệu Quốc Đống cũng hy vọng trưởng phòng công an Hoa Lâm cũng có khí chất đó.
Trần Lôi đến nhà nói chuyện về những công tác của y, những suy nghĩ và tính toán của y đối với công tác sau đây của y trong Công an huyện. So sánh với Mã Đạo Quân rất bá đạo, Trần Lôi có vẻ chừng mực ít nói hơn, đây cũng là một cách thể hiện trí tuệ chính trị. Dù sao kinh nghiệm, năm tuổi của Trần Lôi không thể so sánh với Mã Đạo Quân, dùng cách này là khá thích hợp.
Triệu Quốc Đống mặc dù không tỏ rõ thái độ nhưng trong lòng khá khen ngợi Trần Lôi, cũng có khuynh hướng để Trần Lôi làm trưởng phòng công an. Chỉ là loại chuyện này không phải do một mình Triệu Quốc Đống quyết định được, còn cần suy nghĩ ý kiến các nơi. Triệu Quốc Đống cũng rõ ràng có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này.
- Lão Trần, anh ở đâu?
Triệu Quốc Đống gọi điện cho Trần Lôi rồi nói.
- Chủ tịch Triệu, tôi vẫn ở An Đô.
- Ừ, anh có quan hệ như thế nào với Bí thư Nghiêm?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.
- Bí thư Lập Dân? Cũng được nhưng chỉ là quan hệ công việc, không quá mật thiết.
Trần Lôi cũng nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống, nhất định là bên Nghiêm Lập Dân có vấn đề.
- Ồ, anh nghĩ biện pháp xem. Bí thư Nghiêm từ sở xuống Ninh Lăng, anh nếu ở tỉnh thành thì nghĩ biện pháp liên lạc với Bí thư Nghiêm, tôi cũng nghĩ biện pháp xem sao.
Triệu Quốc Đống không hề giấu mà trực tiếp nói ra.
Người mà Quế Toàn Hữu đề cử với hắn thì nhất định có chút năng lực. Năng lực không chỉ là năng lực nhiệm vụ, đâu có đơn giản như vậy. Trần Lôi có thể ngồi trên vị trí Chính ủy Công an huyện chẳng lẽ không có con đường nào sao? Triệu Quốc Đống cuối cùng cảm thấy mình và Nghiêm Lập Dân cần ngồi xuống ngửa bài với nhau. Nhưng hắn trước đó hy vọng Trần Lôi biểu hiện chính mình một chút.
- Tôi hiểu, Chủ tịch Triệu, ngài yên tâm, muộn nhất ngày mai tôi sẽ gọi lại cho ngài.
Trần Lôi lập tức đáp ứng.
Xem ra Trần Lôi cũng có quan hệ của mình, phải xem y có thể làm cho Nghiêm Lập Dân thay đổi một chút không? Triệu Quốc Đống cũng không hy vọng Trần Lôi thuyết phục được Nghiêm Lập Dân. Bàng Quân có thể được Nghiêm Lập Dân ra mặt nói giúp như vậy thì nhất định đã tốn không ít công sức. Triệu Quốc Đống chỉ hy vọng mượn lực lượng của Trần Lôi mà điều hòa quan hệ của hắn với Nghiêm Lập Dân. Quan hệ của hai bên bây giờ hơi cứng một chút.
- Triệu Quốc, ông lại nhấm nháy gì với Quốc Đống mà khiến Quốc Đống trốn sang bên lén lút chuyện như vậy?
Ở đây phải nói Hùng Chính Lâm có mũi thính nhất, thoáng cái thấy việc Triệu Quốc Đống suy nghĩ là có liên hệ với lời Lưu Triệu Quốc nói.
- Chẳng lẽ chuyện này thật sự lưu lại chút vấn đề gì sao?
- Ha ha, không có đâu. Quốc Đống là Chủ tịch huyện được tuyển ra từ Đại hội đại biểu nhân dân, danh chính ngôn thuận thì sao có thể có việc gì?
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Cậu ta chỉ gặp phải chuyện trong phạm vi xử lý của mình. Phải xem Quốc Đống xử lý như thế nào thôi.
- Ồ, chuyện trong phạm vi xử lý?
Hùng Chính Lâm không nói nhiều ở vấn đề này nữa. Y chuyển đề tài sang Lưu Triệu Quốc:
- Lúc nào ông được làm thường vụ vậy? Chức Bí thư đảng ủy chính pháp đã để trống hơn nửa năm, vẫn do Trưởng ban thư ký Hàn kiêm nhiệm, không thể nào kéo dài quá lâu phải không?
- Bên kia mặc dù đã thả lỏng một chút nhưng còn có một người vẫn chưa tỏ thái độ, sợ còn phải chờ một chút.
Lưu Triệu Quốc cũng có chút buồn bực. Triệu Quốc Đống nhắc y thay đổi tác phong làm việc, chuyển từ hòa hoãn sang mạnh mẽ thì đúng là được Ninh Pháp khen không ít. Sau khi lục tục triển khai hàng loạt các cuộc diễn tập chống bạo động đã được Ninh Pháp tán thành. Nhưng ngay cả y cũng hiểu mình thiếu một mồi lửa, chẳng qua trong lúc nhất thời Lưu Triệu Quốc không nghĩ ra được cách cụ thể mà thôi.
Lưu Triệu Quốc vừa nói xong thì điện thoại di động vang lên.
- Cái gì? Không được gấp, nói rõ ràng.
Mọi người thấy Lưu Triệu Quốc nhướng mày liền cảm thấy sợ rằng có việc gì lớn đã xảy ra. Vì thế bọn họ liền vô thức bỏ bài trong tay xuống.
Lưu Triệu Quốc vừa ừ ừ vừa đứng lên. Vẻ mặt y càng lúc càng khó coi, không đầy một phút sau Lưu Triệu Quốc đã bỏ máy xuống mà nói:
- Tôi phải đi, Quốc Đống, chú lập tức lái xe đưa anh đi.
- Triệu Quốc, xảy ra chuyện gì thế?
- Một cửa hàng trang sức sau lưng Thanh Dương quan xảy ra vụ cướp, kẻ cướp bỏ chạy sau đó bắt cóc con tin. Người bị bắt cóc là một phụ nữ, sau đó bị ép tiến vào một khu dân cư gần đó. Trong tay tội phạm có thuốc nổ và súng.
Lưu Triệu Quốc không thể nói nhiều:
- Quốc Đống, đi.
Triệu Quốc Đống chạy xe như điên trong địa bàn An Đô. Lưu Triệu Quốc không bảo lái xe đi đón mình mà bảo Triệu Quốc Đống trực tiếp lái xe đến hiện trường. Cũng may sau xe Triệu Quốc Đống còn có một đèn cảnh sát, hắn gắn lên và chạy như điên. Nửa năm qua Lưu Triệu Quốc có vẻ già đi không ít, xem ra thất bại trong việc tranh đoạt chức Bí thư đảng ủy làm Lưu Triệu Quốc bị tổn thương. Bây giờ lại thấy chức Bí thư đảng ủy mãi không dành được, cứ để trống khiến y rất khó chịu. Mà Lưu Triệu Quốc chỉ sợ chỉ có cơ hội này, nếu thất bại thì có lẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.
Trên đường Lưu Triệu Quốc không ngừng gọi điện ra ngoài. Chuyện xảy ra chuyện vào dịp tết có sức ảnh hưởng như thế nào thì có thể nghĩ ra. Lãnh đạo tỉnh cũng đã biết, mà y là Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô chính là người nhận áp lực cực lớn.
Trên đường đi tới, tin tức không ngừng truyền vào tay Lưu Triệu Quốc. Kẻ phạm tội đã có nhiều tiền án, tiền sự, từ đồng bọn bị bắt đã điều tra ra thân phận thật của y. Đây là một tội phạm truy nã cấp A của tỉnh ngoài, bên ngoài tỉnh cũng có vài người bị y giết.
Tin tức này truyền tới càng làm tâm trạng Lưu Triệu Quốc kém hơn. Một kẻ phạm tội chuyên nghiệp như vậy nếu bị bắt đương nhiên sẽ bị xử bắn. Y đấu với cơ quan công an nhiều năm nên biết rõ dù mình có bỏ súng đầu thú, đầu hàng cũng không tới được cửa phật, chỉ có thể chết mà thôi. Điều này làm y không hề sợ gì cả.
Triệu Quốc Đống lặng lẽ lái xe và nghe Lưu Triệu Quốc không ngừng ra lệnh, cũng không ngừng báo cáo công việc với Thị ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và lãnh đạo sở.
Hiện trường ở một khu dân cư cách không xa phía sau phố trang sức. Vào ngày mồng ba mà xảy ra chuyện như vậy sẽ khiến rất nhiều người tới xem. Mặc dù không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng thấy mấy đồng chí cơ quan công an, thậm chí chính sách vũ trang hạng nặng, đặc công đều đến hiện trường thì thằng ngốc cũng hiểu là có chuyện lớn xảy ra.
- Lưu ca, nhanh chóng ra lệnh sơ tán người xung quanh, mặt khác chiếm lấy vị trí trên cao.
Mặc dù biết lúc này mình không nên phát biểu ý kiến nhưng nhìn mọi người tụ tập đông như vậy, Triệu Quốc Đống không nhịn được hít sâu một hơi. Ở tình hình này nếu tội phạm một khi liều chết sẽ mang tới hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Triệu Quốc cũng ý thức được điểm này nên nhanh chóng ra lệnh cho cảnh sát sơ tán quần chúng đến khoảng cách an toàn.
Trưởng ban Trị an – Trường Phong cùng lãnh đạo phân cục nơi này vội vàng chạy tới.
- Lưu ca, chuyện này không thể kéo dài, dù không nắm chắc % thì cũng phải ra lệnh người bắn tỉa quyết đoán ra tây giải quyết. Nếu không chuyện này một khi kéo dài mấy tiếng thì chẳng những sẽ có càng lúc càng nhiều dân chúng biết tình hình, áp lực cho chính quyền cũng càng lúc càng lớn, cũng mang tới nhiều tác dụng xấu đối với việc triển khai hành động của công an chúng ta, thậm chí có thể có nhiều trở ngại ảnh hưởng tới hành động của chúng ta.
Triệu Quốc Đống theo sát Lưu Triệu Quốc và nhỏ giọng nói với y.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy mấy điểm cao quanh tòa nhà này đã bị các tay súng bắn tỉa khống chế. Xem ra phản ứng của Cục công an thành phố là khá nhanh. Điều này cũng làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc về hiệu suất phản ứng của đặc nhiệm và vũ trang của Cục công an thành phố An Đô. Thời này mà có thể phản ứng nhanh như vậy, không thể không nói ở mảng này Cục công an thành phố An Đô đã đạt đủ tiêu chuẩn. Không biết nó có liên quan tới việc Lưu Triệu Quốc đẩy mạnh việc tập luyện hay không?
Lưu Triệu Quốc không kịp nói gì thêm với Triệu Quốc Đống. Y vừa cẩn thận quan sát địa hình, một bên ra lệnh yêu cầu cảnh sát nói chuyện để thu hút chú ý của đối phương, đồng thời y cũng dùng bộ đàm ra lệnh cho các tay súng nhanh chóng vào vị trí.
- Cục trưởng, điện thoại của Bí thư Ninh.
Lưu Triệu Quốc cầm máy, mặt mày nghiêm túc, vâng vâng vài câu mà không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Xin Bí thư yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
- Bí thư Ninh nói như thế nào vậy ngài?
Quản Trường Phong vội vàng hỏi.
- Bí thư Ninh sẽ lập tức lên máy bay, hai tiếng nữa là xuống An Đô. Bí thư yêu cầu chúng ta xử lý linh hoạt, phải tuyệt đối đảm bảo an toàn của dân chúng trong khu vực.
Lưu Triệu Quốc hít sâu một hơi, y còn chưa dứt câu thì điện thoại ở bên lại vang lên:
- Cục trưởng, là giám đốc Quách của Sở công an gọi tới.
- Cục trưởng, là Bí thư Minh – Bí thư đảng ủy chính pháp tỉnh gọi tới.
- Cục trưởng Lưu, là điện thoại của Thị trưởng Hoàng.
- Cục trưởng Lưu, trên sở thông báo đặc công của bọn họ trong nửa tiếng nữa sẽ tới.
- Lý Duệ, các tay súng đã vào vị trí chưa?
- Cục trưởng, các tay súng đã vào vị trí nhưng tội phạm rất gian ngoan. Một tay giữ chặt con tin, một tay cầm khẩu , bên hông còn có mấy thứ buộc chặt nghi ngờ là thuốc nổ. Tay súng của chúng ta vào vị trí hơi xấu, không nắm chắc %.
Người đàn ông trung niên đen này là Đại đội trưởng Đại đội đặc công Cục công an thành phố An Đô.
- Anh hỏi một chút xem bọn họ nắm chắc bao nhiêu phần trăm nếu như nổ súng.
Lý Duệ lập tức trả lời:
- Bắn thông qua tấm gỗ thì nắm chắc %, nhưng chỉ sợ một súng không giết được tội phạm, làm con tin bị thương, thậm chí khiến thuốc bị kích nổ.
- Bố trí hai tay súng đồng thời bắn, phải một súng là chết.
Lưu Triệu Quốc hít sâu một hơi rồi quyết đoán nói.
- Cục trưởng Lưu, có phải nên chờ một chút không? Chờ Bí thư Ninh và giám đốc Quách tới rồi nói.
Quản Trường Phong có chút lo lắng mà khuyên can. Chẳng may làm con tin bị thương thì đóng là chuyện rất khó giải quyết.
- Lão Quản, đặc công của Sở công an có thể giỏi hơn đặc công cả Cục công an thành phố chúng ta sao? Trong các đợt tập luyện, thi đấu thì đặc công của cục ta dù từ bắn tỉa, đột kích đều giỏi hơn bọn họ. Chẳng lẽ ta còn có thể đặt hy vọng vào bọn họ sao?
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Ra lệnh nhân viên đột kích và nhân viên cứu hộ chuẩn bị việc cứu con tin. Lý Duệ, anh chọn cơ hội ra lệnh bắn.
- Cục trưởng Lưu …
Mấy giọng nói cùng vang lên.
- Không cần suy nghĩ nữa, ta không thể kéo dài được nữa. Tội phạm kéo càng lâu, người dân trong tòa nhà càng thêm lo lắng. Chẳng may tình hình mất khống chế thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ người của chúng ta lại không vào được bên trong, nếu như đối phương phát hiện ý đồ của chúng ta rồi thay đổi vị trí thì chúng ta càng thêm bị động. Chấp hành mệnh lệnh, có trách nhiệm tôi phụ trách.
Lần này Lưu Triệu Quốc rất kiên quyết.
Ba phút sau, ba tiếng súng cùng vang lên, tội phạm lập tức ngã ngục, ba viên đạn găm thẳng vào ngực.
- Báo cáo Bí thư Ninh, con tin ngoài việc sợ hãi quá độ ra thì không bị thương. Mà thuốc nổ đeo trên bụng cũng đã được nhân viên chống nổ tháo ra. Con tin được cứu an toàn, tội phạm bị giết, không có ai bị thương. Đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Triệu Quốc nghiêm túc nói.
- Tốt, tốt, tốt. Lão Lưu, Thị ủy phải khen thưởng Cục công an thành phố các anh. Tôi đã nhờ Thị trưởng Nguyên Thịnh đại biểu Thị ủy, Ủy ban nhân dân thành phố An Đô và toàn thể nhân dân cùng với cá nhân tôi cảm ơn và lòng kính trọng sâu sắc với toàn thể cán bộ Cục công an thành phố.
Đầu bên kia điện thoại Ninh Pháp rất vui vẻ mà nói.
- Giám đốc, tôi xin báo cáo tin tốt với ngài.
- Bí thư Minh, tôi xin báo cáo tin tốt với ngài.
Triệu Quốc Đống cuối cùng đã có thể thở dài một tiếng. Chuyện này diễn ra nhanh mà trôi đi cũng nhanh. Lưu Triệu Quốc dùng quyết đoán của mình mà mạo hiểm thắng lợi.
Trên bàn ăn lúc tối đã không còn Lưu Triệu Quốc. Bí thư đảng ủy Sở công an Minh Duệ, giám đốc sở Quách Nghiễm Niên, Thị trưởng Thành phố An Đô – Hoàng Nguyên Thịnh cùng nhau tới chúc mừng cán bộ cảnh sát Cục công an thành phố. Lưu Triệu Quốc là nhân vật chính sao có thể thoát thân.
- Ồ, lần này Triệu Quốc có hy vọng làm Bí thư đảng ủy rồi.
Thái Chánh Dương cười nói.
- Ồ.
Liễu Đạo Nguyên chỉ kêu lên một tiếng.
- Có những lúc cơ hội nhìn thấy thì phải xem anh có thể nắm bắt cơ hội được hay không? Tính của Bí thư Ninh thì tôi khá hiểu. Bí thư Ninh thích người có tính cách quả quyết. Công tác trước đây của Triệu Quốc mặc dù khá được, không hề lộn xộn, khá ổn định nhưng lại thiếu khí phách. Thành phố An Đô là trung tâm của tỉnh, nếu thể hiện xuất sắc thì Bí thư Ninh cũng nở mày nở mặt. Tháng chín, Cục công an thành phố đã tổ chức cuộc diễn tập, mời đội đặc công của Sở công an tham gia. Đặc công của Công an thành phố biểu hiện hơn cả đặc công Sở công an. Bí thư Ninh rất vui. Hơn nữa mấy hành động trước đó cũng được Bí thư Ninh khen ngợi. Lời đồn Triệu Quốc làm Bí thư đảng ủy càng lúc càng tăng lên. Ha ha, lần này Triệu Quốc đã nắm được cơ hội.
Thái Chánh Dương quan hệ mật thiết với Ninh Pháp nên mới có thể nói như vậy. Chẳng qua lời này của y không nói trước mặt Lưu Triệu Quốc. Mặc dù quan hệ thân thiết nhưng có những lời chỉ có thể nói một chút mà thôi, nói rõ sẽ có tác dụng phụ, ảnh hưởng tới lòng tự tôn của người khác.
- Ừ, Chánh Dương nói đúng, Ninh Pháp đúng là có tính này. Không hợp tính cách thì dù anh muốn tạo quan hệ thân thiết cũng không có tác dụng gì.
Hùng Chính Lâm gật đầu, y nói lời này cũng có điểm chính xác.
- Bí thư Ninh mới hơn , tương lai rộng mở. Nghe nói y rất có thể sẽ thay thế vị trí của chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa vào năm sau, cũng có người nói y trực tiếp lên làm Bí thư tỉnh ủy.
Liễu Đạo Nguyên không nói thêm, có những lời không thể nói rõ. Dù mọi người ngồi đây có quan hệ mật thiết nhưng đi đến cấp độ của bọn họ thì có con đường riêng của mình, mọi người có nơi thu được tin tức, đã không còn giới hạn ở trong tỉnh nữa.
- Ha ha, không cần để ý tới việc này. Lão Liễu, anh quan tâm việc của mình đi đâu thì tốt hơn.
Hùng Chính Lâm chuyển đề tài rồi nói:
- Tết này coi như có ý nghĩa, ít nhất Triệu Quốc đã có cơ hội. Gọi điện hỏi Triệu Quốc một chút, xem chúng ta có đợi được y không, nếu không đợi được thì đổi hôm khác chúc mừng cũng được.
Không ngoài suy đoán của Thái Chánh Dương. Hai hôm sau Ninh Pháp về An Đô liền tự mình đến thăm các đồng chí cảnh sát tham gia vụ án, hơn nữa đánh giá rất cao Cục công an thành phố.
Đài truyền hình Trung ương, tỉnh An Nguyên, Nhật báo Pháp chế, báo Công an nhân dân ngay hôm sau đều đưa tin Cục công an thành phố quyết đoán xử lý vụ bắt cóc con tin. Nghe nói Bộ Công an cũng phái tổ khảo sát đến điều tra việc này.
Vụ án có sức ảnh hưởng lớn diễn ra vào dịp tết lại được xử lý hoàn hảo như vậy, đúng là đã tỏ rõ sức chiến đấu của Cục công an thành phố An Đô, cũng làm cảnh sát An Đô nổi tiếng. Bí thư tỉnh ủy Quý Thành Công cũng công khai khen ngợi Cục Công an An Đô là một đội ngũ có sức du, là đội ngũ làm Đảng ủy, chính quyền và dân chúng tin tưởng.
- Chú hôm qua có phải ở khách sạn La Sơn không?
Thấy Triệu Quốc Đống từ xe đi xuống, Hùng Chính Lâm nhìn hắn mà nói:
- Quốc Đống, xe này chú từ đâu mà có? Mượn bạn hay là lấy của công ty nào? Hoa Lâm mua được xe này sao?
- Ồ, Hùng ca, anh cũng ở đó sao? Em sao không thấy anh nhỉ?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Có phải mang tình nhân đi không đó.