Lưu Triệu Quốc khi mời Triệu Quốc Đống thì cũng có chút do dự. Nhưng y cảm thấy Triệu Quốc Đống có thứ gì đó không bình thường, làm cho đám bạn mình gặp thì có lẽ còn có thể thấy điều khác lạ của cậu nhóc này.
Chiếc xe Toyota ngồi đúng là rất thoải mái. Những hàng của Nhật Bản ở thời kỳ này đều có thể quét ngang thị trường Trung Quốc không phải là nói quá. Xe lặng lẽ đến một nhà hàng không quá bắt mắt. Chẳng qua khi Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc vào trong nhà hàng thì thấy nơi này khá khác.
Hoàn cảnh khá cổ, cây cỏ, hoa tươi trồng rất nhiều, các cô gái mặc sườn xám khá đẹp. Có lẽ ở thế kỷ thì không đáng gì nhưng năm thì đúng là rất đặc biệt. Triệu Quốc Đống thầm nghĩ chủ nhà hàng đã tốn nhiều công sức, từ thiết kế theo phong cách thời Minh cũng đã phải mất nhiều công sức.
Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc đến nơi thì thấy trong phòng đã có vài người. Thuốc Trung hoa trên bàn đã lộ rõ thân phận của bọn họ.
Ở thời đại thuốc Vân Quý khống chế hoàn toàn thị trường tỉnh An Nguyên, thuốc Trung Hoa là loại xa xỉ. Ở trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì ít nhất hai ba năm nữa thuốc Trung Hoa mới bắt đầu tiến vào tỉnh, chèn ép thuốc Ngọc Khe và Xuyên Yên đến từ Vân Nam.
- Triệu Quốc, mau ngồi đi.
Người đàn ông ngồi giữa có tuổi tương đương Lưu Triệu Quốc, thoạt nhìn còn trẻ hơn Lưu Triệu Quốc một chút. Y mặc chiếc sơ mi trắng trông khá tùy ý. Ngồi bên cạnh y là người đàn ông khá gầy và cũng quen với Lưu Triệu Quốc. Y không ngừng bảo Lưu Triệu Quốc ngồi cạnh mình. Bên cạnh người đàn ông áo trắng còn có một vị trí, nhưng ở đó đã đặt một bao thuốc, xem ra người ngồi đó đã đi Wc.
Hai người đàn ông có chút ngạc nhiên vì Lưu Triệu Quốc dẫn theo Triệu Quốc Đống. Nếu là lái xe của Lưu Triệu Quốc thì không nên xuất hiện ở cuộc rượu này.
- Triệu Quốc, cậu nhóc này là ai thế, giới thiệu đi.
- Lão Liễu, đây là anh bạn trẻ tôi mới quen không lâu, không phải đã nói với các ông rồi sao? Lần trước tôi về Đại Quan Khẩu thì thiếu chút nữa mất quyển sổ ghi số điện thoại của chiến hữu, nhờ cậu ấy tìm lại đó.
Lưu Triệu Quốc giới thiệu:
- Đây là Triệu Quốc Đống, các ông có thể gọi là Tiểu Triệu hoặc là Quốc Đống cũng được. Cậu ấy rất hợp với tôi nên gọi tới đây dùng bữa.
Hai người đàn ông có chút kinh ngạc và nhìn nhau. Có thể được Lưu Triệu Quốc chú ý thì phải có năng lực gì đây. Một cảnh sát của Đồn công an trẻ tuổi, dù là Lưu Triệu Quốc chú trọng cũng không nên đưa đến đây chứ.
- Đừng nhìn tôi như vậy, Tiểu Triệu, đây là lão Liễu, chú gọi là Liễu ca. Lão Liễu đang làm ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Đây là Thái ca công tác ở Huyện ủy Hoa Dương. Lão Hùng đâu rồi?
Lưu Triệu Quốc nhìn quanh mà nói.
- Đi vệ sinh rồi.
Thái ca nói:
- Tiểu Triệu ngồi đi, không cần e dè như vậy. Chúng tôi đều là chiến hữu của Triệu Quốc, chẳng qua chúng tôi về trước, Triệu Quốc ở lại quân đội thêm nhiều năm mà thôi.
Triệu Quốc Đống có chút động tâm. Xem ra chiến hữu của Lưu Triệu Quốc không đơn giản. Chỉ từ biểu hiện của bọn họ có thể thấy thân phận không bình thường. Nhất là Liễu ca kia rất trầm ổn, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định. Mà vị Thái ca kia cũng có khí thế rất oai phong của một người ở vị trí cao lâu năm.
Triệu Quốc Đống cũng học được cách xem tướng từ lão đạo sĩ, mặc dù không tuyệt đối chính xác nhưng cũng có thể nhìn ra một chút. Hai người này mặc dù không nói nhiều nhưng từ thái độ đã thấy rõ không kém gì Lưu Triệu Quốc.
Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ khá bình tĩnh, điều này làm hai người kia khẽ gật đầu. Lúc này một người đàn ông béo đi vào, Lưu Triệu Quốc giới thiệu đó là Hùng ca, làm ở Ủy ban kỷ luật An Đô.
Bữa ăn không quá sang trọng như Triệu Quốc Đống nghĩ, thậm chí khá đơn giản nhưng không khí lại rất tốt. Mấy người kia đều chúc mừng Lưu Triệu Quốc có thể đến An Đô công tác, đề tài rất nhanh mở rộng. Từ cục diện chính trị An Đô đến thay đổi kinh tế quốc gia. Do Lưu Triệu Quốc cố ý nói nên mọi người dần nhắc về chợ cổ phiếu ở miếu Ngưu Vương.
- Đạo Nguyên, bây giờ khu chợ cổ phiếu miếu Ngưu Vương rất náo nhiệt. Cổ phiếu mấy công ty tỉnh ta chắc sắp được niêm yết rồi chứ?
Lưu Triệu Quốc vẫn nghĩ tới việc này. Phân tích của Triệu Quốc Đống đã làm y động tâm. Ban tổ chức cán bộ mặc dù không quản kinh tế nhưng Liễu Đạo Nguyên làm Phó trưởng ban thường trực Tỉnh ủy thì tin tức lại nhạy bén.
- Bây giờ khó mà nói, mọi người đều đang tranh thủ. Nhưng bây giờ chính sách quốc gia chưa rõ ràng, mặc dù xác định thí điểm thị trường chứng khoán nhưng ai biết được lúc nào sẽ bắt đầu. Sao, ông có hứng thú với việc này sao?
Liễu Đạo Nguyên có chút khó hiểu mà nói. Y hiểu rõ về Lưu Triệu Quốc, tuyệt đối không nói cho vui.
- Tôi thấy khu chợ miếu Ngưu Vương càng lúc càng náo nhiệt, những người buôn cổ phiếu đều có vài chục ngàn trong tay làm người ta đỏ mắt. Có lẽ cũng sẽ xảy ra vài vụ việc.
Lưu Triệu Quốc nói. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm phục Lưu Triệu Quốc vì đã đưa chuyện về phía công việc.
- Thị trường chứng khoán Thâm Quyến đang có vấn đề. Tôi thấy quốc gia có thể sẽ ra tay chỉnh đốn thị trường chứng khoán. Bây giờ mọi người như điên lên, chủ nghĩa tiền trên hết đã đạt đến đỉnh, vì tiền mà không để ý gì cả. Lão Hùng, Ủy ban kỷ luật các ông có yêu cầu vì với việc này không?
Thái Chánh Dương – Thái ca nói.
- Tạm thời còn chưa có quy định về việc này. Bây giờ chỉ có thị trường chứng khoán Nghiễm Đông là phát triển tốt. Tỉnh ta lại khá trì trệ, khu chợ cổ phiếu miếu Ngưu Vương thực ra là chợ đen, dân chúng bán lại cổ phiếu nhưng không có tư cách lưu thông trên thị trường. Đúng như lão Liễu nói, các công ty này bao giờ niêm yết thì chưa quyết định. Tôi thấy chơi cổ phiếu là khá mạo hiểm.
Vị Hùng ca suy nghĩ một chút rồi nói.
- Tiểu Triệu, chú thấy sao?
Lưu Triệu Quốc đột nhiên hỏi Triệu Quốc Đống, đây là cố ý để Triệu Quốc Đống nói quan điểm ra với mấy bạn cảu y. Xem bọn họ có thái độ như thế nào về quan điểm của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống hiểu ngay ý đồ của Lưu Triệu Quốc. Nếu muốn được mấy người này chú ý thì phải có gì đó đặc biệt. Cũng may vấn đề thị trường chứng khoán miếu Ngưu Vương sớm có bàn tán, trong giấc mơ hắn còn hiểu rõ về hoạt động và tiến triển của chợ cổ phiếu này.
- Mấy anh ở đây thì em vốn không nên nói, chẳng qua Lưu ca hỏi em, em cũng nói suy nghĩ của mình. Đúng như Hùng ca nói, chợ cổ phiếu miếu Ngưu Vương thực ra là bán ngầm cổ phiếu, cổ phiếu chưa niêm yết cũng được bán ở đây. Nhưng bởi vì như vậy nên mới đáng giá mạo hiểm.
- Ồ? Cậu nói một chút xem.
Thái Chánh Dương hơi động tâm mà nói.
- Theo em thấy các tập đoàn nhà nước và các công ty lớn sẽ nhanh chóng niêm yết trên thị trường chứng khoán. Cải cách kinh tế của quốc gia đang tăng tốc, mà thị trường chứng khoán là con đường nhất định để phát triển kinh tế. Không chỉ các tập đoàn, công ty lớn của nhà nước, ngay cả các công ty tư nhân thì về sau cũng sẽ đi theo và niêm yết trên thị trường chứng khoán.
Triệu Quốc Đống cố gắng làm sao cho lời mình nói được mọi người chấp nhận. Dù sao hắn không học kinh tế, chỉ có thể mạnh dạn dựa theo những gì mình mơ mà nói.
- Tiểu Triệu nói có lý, nhưng cậu có thấy kinh tế nửa năm qua của quốc gia xuất hiện vài hiện tượng không bình thường, chính xác mà nói kinh tế phát triển quá nóng, giá cả tăng cao. Điều này tạo áp lực rất lớn đối với dân chúng. Mà thị trường chứng khoán mở ra chính là làm tăng hiện tượng này, chẳng lẽ quốc gia cứ để như vậy?
Mắt Thái Chánh Dương sáng lên mà nói.
- Đây là thực tế, sau khi quốc gia bỏ quyền kiểm soát giá cả các vật tư chủ chốt, giá cả đã tăng mạnh, hơn nữa kinh tế cũng xuất hiện hiện tượng phát triển quá nóng. Điều này có nguyên nhân chính là việc thả quá lỏng hoạt động kinh tế. Nhưng điều này không có quan hệ quá lớn đối với việc phát triển thị trường chứng khoán. Chẳng qua theo tình hình kinh tế quốc gia càng lúc càng nghiêm trọng thì có chính sách là tất nhiên. Chẳng qua em thấy việc này còn cần thời gian, chợ cổ phiếu miếu Ngưu Vương còn một thời gian cao trào nữa, mà khi đó giá cổ phiếu còn có thể tiếp tục tăng.
Triệu Quốc Đống nói làm mọi người suy nghĩ. Lưu Triệu Quốc mang Triệu Quốc Đống tới, như vậy người này có chỗ đặc biệt. Những lời kia đã chứng minh Triệu Quốc Đống không phải một cảnh sát bình thường. Một cảnh sát bình thường sao có thể đánh giá được như vậy về tình hình cảnh sát kinh tế quốc gia.