Lộng Triều

quyển 2 chương 30: rung động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Tinh Văn đang suy nghĩ thì cửa phòng được mở ra, cô gái đã tiến vào.

- Ồ, Quốc Đống đâu?

Khanh Liệt Bưu kinh ngạc nói.

- Anh ta hình như gặp người quen và bị kéo sang bên.

Cô gái ưỡn lưng nói:

- Nơi này lớn thật, em đi một vòng thiếu chút nữa không tìm được phương hướng, như mê công vậy.

Cô gái đang nói thì Triệu Quốc Đống đã đi vào.

- Quốc Đống, cậu chạy đi đâu vậy hả? Dám bỏ Sếp Chu ở một chỗ ư? Chú có muốn làm tốt công việc không?

Khanh Liệt Bưu ra vẻ tức giận.

- Bưu ca, anh không phải hại em đó chứ? Em ra ngoài đi vệ sinh thì gặp mấy người quen và nói chuyện vài câu.

Triệu Quốc Đống bưng chén lên nói:

- Sếp Chu, tôi mời sếp một chén. Sếp tùy ý, tôi xin hết, mong Sếp Chu bớt chút thời gian đến kiểm tra công việc của Đồn công an Giang Miếu. Bí thư Khương vẫn nhắc đến sếp.

- Ừ, lão Khương ủng hộ Đồn công an nhiều chứ?

Chu Tinh Văn thuận miệng hỏi.

- Bí thư Khương rất ủng hộ đồn. Năm ngoái Đảng ủy Khu cũng hỗ trợ một khoản tài chính sau chiến dịch phá án, xem ra năm nay Đảng ủy Khu cũng hỗ trợ một khoản. Chẳng qua Đảng ủy Khu cũng không giàu, nếu muốn kiếm được nhiều thì phải nhờ Sếp Chu nói giúp.

- Ừ, Đảng ủy Khu là một cơ cấu của Huyện ủy, về chức năng cũng không toàn diện, không có tài chính, dựa vào phí quản lý của xã, thị trấn và công ty đóng góp. Nghe nói bên ngoài có mấy khu vực tiến hành cải cách, cấp khu vực cũng chuẩn bị được rút lui.

Triệu Quốc Đống gật đầu, tin của Chu Tinh Văn khá nhạy bén. Chẳng qua Huyện Giang Khẩu muốn bỏ Đảng ủy Khu thì phải hai ba năm nữa. Toàn huyện chia thành xã, thị trấn lớn. Mà hai xã Đại Quan Khẩu và xã Thổ Lăng được xác nhập thành Thị trưởng Quan Lăng. Xã Bảo Long và xã Hắc Thạch bị Thị trấn Giang Miếu nuốt, thành một thị trấn lớn có gần ngàn dân.

Khi Hùng Chính Lâm dẫn theo hai người vào, Triệu Quốc Đống có chút giật mình. Nhưng rất nhanh hắn hiểu ý của Hùng Chính Lâm.

- Hùng ca, sao lại để anh tự đến đây như vậy, em phải sang mới đúng.

Triệu Quốc Đống vội vàng đứng lên nói:

- Hùng ca, đây là lãnh đạo trực tiếp của em. Trưởng phòng Công an huyện Giang Khẩu – Chu Tinh Văn, Sếp Chu. Sếp Chu, đây là ông anh của em – Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị ủy An Đô – Hùng Chính Lâm.

- Đừng nói như vậy, Thị ủy đã phát văn bản, bây giờ anh là nông dân rồi.

Hùng Chính Lâm xua tay nói.

Chu Tinh Văn thấy Hùng Chính Lâm thì có chút quen mắt nhưng không rõ đối phương là ai. Đến khi Triệu Quốc Đống giới thiệu thì mới nhớ ra. Nghe đối phương đã thôi làm ở Ủy ban kỷ luật Thị ủy thì y có chút kinh ngạc, nhưng y nghĩ thì biết đối phương có phân công công việc khác.

- Sếp Chu, Hùng ca bây giờ được điều đến làm Phó bí thư Thông Thành, hôm qua vừa tới đó, hôm nay về bàn giao công việc. Mấy người của Ủy ban kỷ luật Thị ủy tiễn Hùng ca.

Triệu Quốc Đống giải thích.

- Nào Trưởng phòng Chu, Quốc Đống là chú em của tôi. Cậu ấy công tác dưới sự lãnh đạo của anh, làm không tốt anh cứ phê bình. Hai vị này là Đỗ Lực, Vưu Liên Hương của Ủy ban kỷ luật An Đô. Tôi mời Trưởng phòng Chu một chén. Thông Thành xa xôi, ngày sau nếu có việc đi qua Thông Thành thì nhất định phải tới chỗ tôi ngồi. Thông Thành mặc dù nghèo nhưng đặc sản lại rất ngon.

Mấy lời này của Hùng Chính Lâm lại làm Chu Tinh Văn rất chấn động. Cựu Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô, bây giờ là Phó bí thư Thông Thành, không ngờ lại gọi Triệu Quốc Đống là chú em.

Cách gọi này đâu phải là tùy tiện.

Nhìn thái độ mật thiết như vậy thì quan hệ đến mức nào đó mới thế.

Hơn nữa còn cả Thái Chánh Dương kia nữa, sau lưng Triệu Quốc Đống giấu bao bí mật?

Chu Tinh Văn do giật mình nên bị hai Trưởng phòng của Ủy ban kỷ luật An Đô mời liền bốn chén mới tỉnh lại, cũng may y uống khá tốt còn chịu được. Mà Khanh Liệt Bưu cũng bị ba người Hùng Chính Lâm mời vài chén khiến y hơi say. Nếu không phải cô gái bên cạnh đỡ hộ Khanh Liệt Bưu vài chén thì sợ y đã ngã xuống.

Đến khi đám người Hùng Chính Lâm rời đi thì trong phòng mới được yên.

Chu Tinh Văn ngồi đó mà suy nghĩ, Khanh Liệt Bưu lại không ngại nhiều mà nói:

- Quốc Đống, chú giấu ác thật. Ha ha, Phó bí thư Thông Thành, coi như nhân vật số ba của Thông Thành rồi? Lại xa một chút, núi cao có vua, đây là vua đó.

- Hùng ca không phải Bí thư Thị ủy mà, chỉ là Phó bí thư. Vua một vùng thì chỉ có thể là Bí thư mà thôi, chưa đến lượt Hùng ca nói chuyện.

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ Hùng Chính Lâm lại làm như vậy, cũng may Hùng Chính Lâm không nói hai người Liễu Đạo Nguyên, Thái Chánh Dương ra.

- Phó bí thư phụ trách công tác tổ chức, đó là quản lý mũ của hơn ngàn cán bộ.

Khanh Liệt Bưu hơi say nên cũng càn rỡ hơn, Triệu Quốc Đống có thể thấy tay Khanh Liệt Bưu lặng lẽ đưa xuống áo của cô gái.

- Sếp Chu, Ủy ban kỷ luật làm như vậy, chúng ta cũng nên đáp lại chứ. Nếu không bọn họ sẽ coi thường Công an huyện Giang Khẩu chúng ta. Cũng phải để cho bọn họ thấy Công an huyện chúng ta có sức chiến đấu.

Triệu Quốc Đống thấy Chu Tinh Văn đã bình tĩnh lại liền nói.

- Ừ, cũng phải sang mới được, có qua có lại, chẳng qua Quốc Đống phải nhận trọng trách nhiều.

Chu Tinh Văn nghe nói Phó bí thư Thị ủy An Đô kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Kha Khắc cũng ở đó, Chu Tinh Văn đương nhiên không bỏ qua cơ hội làm quen. Dù là Hùng Chính Lâm thì bình thường y cũng không phải dễ dàng làm quen được. Không chừng ngày nào đó Hùng Chính Lâm quay về làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô.

- Sếp Chu yên tâm, chỉ cần là nhiệm vụ Sếp Chu giao thì Triệu Quốc Đống tuyệt đối không làm Sếp Chu thất vọng.

Một vòng qua đi, Chu Tinh Văn mới thấy được sức uống của Triệu Quốc Đống. Một bàn mười hai người, mỗi người một chén, hơn nữa còn thay y uống năm chén, cuối cùng còn mời ba lãnh đạo Ủy ban kỷ luật mỗi người một chén. Mặc dù Chu Tinh Văn uống giỏi nhưng vẫn không chịu được. Chẳng qua cũng đáng, ít nhất trong mắt Phó bí thư Kha Khắc cũng có ấn tượng về Trưởng phòng Công an huyện Giang Khẩu.

Sau khi bữa rượu kết thúc, Triệu Quốc Đống đưa Chu Tinh Văn lên xe. Chu Tinh Văn vỗ vỗ vai Triệu Quốc Đống rồi nói:

- Cậu đưa Tiểu Bưu về đi, cậu ta sợ là không thể lái xe về.

- Vậy còn Sếp Chu.

Triệu Quốc Đống nói.

- Tôi không sao, làm việc cho tốt. Đồn công an Giang Miếu là Đồn công an lớn nhất ở nông thôn Huyện Giang Khẩu, có chuyện gì trực tiếp tìm tôi.

Chu Tinh Văn vào xe Santana.

- Sếp Chu, tôi hiểu.

Triệu Quốc Đống gật đầu rồi thuận tay đưa một bao da và hộp giấy tới.

- Sếp Chu thường xuyên ở ngoài có đôi khi liên lạc không tiện. Có thứ này tôi dễ báo cáo công việc với Sếp Chu, số điện thoại là ….

Chu Tinh Văn lập tức có phản ứng, cầm lên nhìn ra gật đầu hài lòng:

- Được rồi Quốc Đống, không có việc gì thì lên văn phòng tôi ngồi nhiều vào.

- Đương nhiên rồi, Sếp Chu cũng nên đến Đồn công an Giang Miếu kiểm tra công việc.

Triệu Quốc Đống cúi người đóng cửa xe cho Chu Tinh Văn.

- Được.

Chu Tinh Văn lái xe chạy ra ngoài cửa. Chiếc bao da và hộp giấy đặt ở ghế bên. Y cố nhịn cơn xúc động muốn mở ra xem. Đến khi đến đường đi tới Giang Khẩu thì y mới mở hộp ra.

Nokia cũng phải gần ngàn? Triệu Quốc Đống mở ra và ấn gọi, số …., pin còn hai vạch.

Tên Triệu Quốc Đống cũng hiểu chuyện, biết mình thích số . Hôm nay tâm trạng Chu Tinh Văn khá vui vẻ, chẳng những được một điện thoại di động mà còn gặp Lãnh đạo thị ủy.

Chu Tinh Văn suy nghĩ một chút rồi ấn gọi điện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio