Lộng Triều

quyển 2 chương 32: sân khấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba ngày sau khi Huyện ủy tuyên bố Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong làm Phó Trưởng phòng Công an huyện, Công an huyện Giang Khẩu cũng tiến hành điều chỉnh nhân sự.

Tề Chính – Trưởng đồn công an Bắc Giao làm đội trưởng đội cảnh sát giao thông. Trưởng đồn công an Tây Ngoại làm Trưởng phòng Trị an. Tiêu Tắc Cường – Trưởng đồn công an nội thành làm chỉ đạo Đội cảnh sát hình sự. Trưởng đồn công an Kiều Quan làm Trưởng đồn công an nội thành, Vương Nhân Quý làm Trưởng đồn này. Mà Triệu Quốc Đống do biểu hiện xuất sắc nên được đề bạt thành Trưởng đồn.

Những người trước đó cho rằng Triệu Quốc Đống sẽ được điều đi làm phó trưởng đồn công an ở khu vực nào đó phải trợn mắt há mồm. Ngay cả Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong cũng không nghe thấy tiếng động gì.

Trong hội nghị Đảng ủy, Chu Tinh Văn khen mấy tháng Triệu Quốc Đống chủ trì công việc đã đạt thành tích xuất sắc, nhất là dẫn đầu cải thiện trang bị, tăng hình ảnh Đồn công an đáng là tấm gương các Đồn công an nông thôn học tập. Lời này làm cho ngoài Đậu Trung Khải ra thì các nhân viên tham gia hội nghị Đảng ủy đều rất giật mình.

Người Loan, Hà hệ thì ngoài Lưu Thắng An và Khâu Nguyên Phong làm Phó Trưởng phòng ra thì chỉ có mình hắn là được lên chức. Tiêu Tắc Cường muốn tranh chức Phó Trưởng phòng đã không thành công, còn bị điều đến làm chỉ đạo viên của Đội cảnh sát hình sự.

Lưu Thắng An cùng Khâu Nguyên Phong hiển nhiên đã dựa vào Chu Tinh Văn. Chu Tinh Văn và Đậu Trung Khải đã liên minh, vào lúc này ai dám khiêu chiến quyền uy của Chu Tinh Văn thì chỉ có thể bị đẩy sang bên bờ.

Hà Phượng Tường là người bị hại nhất, từ Phó Trưởng phòng phụ trách an ninh trật tự, Đồn công an điều sang làm phụ trách đội cảnh sát cơ động, phòng cháy và trại tạm giam, đây chính là cho có mà thôi. Triệu Quốc Đống thầm nghĩ bây giờ Hà Phượng Tường mong nhất chính là điều sang huyện khác hoặc bên Tòa án, Viện kiểm sát.

Hùng Chính Lâm và chiếc điện thoại di động đã có tác dụng đối với hắn. Trong ba tháng từ phó sang trưởng đã phá ghi chép ở Công an huyện Giang Khẩu. Chẳng qua cấp bậc của hắn còn kém, hơn nữa nói khó nghe một chút là do chính nội bộ Công an huyện bổ nhiệm, cấp hành chính của hắn vẫn là vậy. Không phải làm Trưởng đồn đã thành cấp Phó Trưởng phòng.

Thời tiết tháng năm bắt đầu nóng lên, Triệu Quốc Đống thầm tính mình tới Giang Miếu đã gầm năm. Trong gần một năm nhưng lại làm hắn biến hoá rất lớn.

Công ty xây dựng số hai đã nhận được một đoạn đường km từ tay Công ty xây dựng số Thành phố An Đô, giá trị đoạn đường này sơ bộ tính toán là hơn triệu. Đây là tin rất đáng mừng với công ty. Triệu Quốc Đống vốn hy vọng được tầm ba km đã vui rồi, không ngờ lại được nhiều như vậy.

Dự toán hơn triệu chỉ cần đúng thời hạn nắm được tiền thì lãi ít nhất đã hơn triệu. Lợi lớn như vậy cũng là do Dương Thiên Bồi nói thật với Triệu Quốc Đống. Bảo sao người ta nói bên xây dựng kiếm được rất nhiều tiền.

Dương Thiên Bồi cũng nhắc Triệu Quốc Đống mở rộng quy mô bãi cát. Chỉ riêng lượng cát Công ty xây dựng số hai cần dùng thì bãi cát Sơn Xuyên bây giờ cũng không thể cung cấp đủ.

Thực ra quy mô của bãi cát Sơn Xuyên không nhỏ, đứng đầu Đại Quan Khẩu, dù là ở khu vực Giang Miếu cũng xếp đầu. Chẳng qua so với việc khởi công xây dựng Quốc lộ An Lam thì đúng là quy mô phải mở rộng.

Nhất là trên khu vực thượng lưu lấy cát cũng không được nhiều, bình thường đều là phải xuống Đại Quan Khẩu lấy cát. Nếu như đường khởi công thì số lượng càng cần nhiều hơn nữa, vì thế dựa vào Đại Quan Khẩu cũng càng lúc càng rõ ràng.

Rất nhiều người ý thức được điều này nên bắt đầu chạy thủ tục khai thác cát. Chẳng qua có lẽ do cũng cẩm nhận được điều này nên thủ tục khai thác cát ở Đại Quan Khẩu cũng khó hơn, mà tiền nộp phí khai thác cũng tăng lên lần.

Triệu Quốc Đống không thể không tự hào mình nhìn xa. Trước khi Quốc lộ An Lam khởi công thì mình đã mở rộng quy mô, tăng thủ tục khai thác cát, bao hết phạm vi vài trăm mét sông quanh đó vào bãi cát Sơn Xuyên.

Đương nhiên trong này thiếu không ít giao dịch ngầm. Cũng may lãnh đạo Đảng ủy và Ủy ban Đại Quan Khẩu có ấn tượng tốt đối với Triệu Quốc Đống, hơn nữa cán bộ thôn cũng có quan hệ mật thiết với hắn. Cho bọn họ thêm chút chỗ tốt thì việc dễ xử lý.

Triệu Quốc Đống cũng nhắc Triệu Trường Xuyên chuẩn bị trước. Lúc này công trình ở Quốc lộ An Lam lớn hơn nhiều so với của Nhà máy dệt. Một khi khởi công thì phải làm ca cả ngày chưa chắc đáp ứng đủ, lúc này chuẩn bị trước sẽ có tác dụng lớn.

Dù sao gần bờ sông rất trống trải, có đủ chỗ để đổ cát khai thác lên.

- Quốc Đống, ổn rồi.

Phòng Tử Toàn nhìn đen như người Châu Phi chạy vào phòng Triệu Quốc Đống, y vung vung một tờ giấy lên cho Triệu Quốc Đống nhìn.

- Gì mà ông hưng phấn như vậy thế?

Triệu Quốc Đống không thèm để ý tới đối phương mà vẫn tự làm việc của mình.

- Ông có phải là nằm nói chuyện cũng ngại đau lưng không? Tôi dễ sao? Mẹ nó chứ, hai tháng không tính số nhỏ nhặt thì lúc này mới coi như kiếm được một món ra trò.

Nhìn Triệu Quốc Đống như vậy, Phòng Tử Toàn rất khó chịu nói:

- Quốc Đống, ông chiếm cổ phần trong đó mà.

- Không phải chỉ là mấy chục ngàn thôi ư, không quan trọng.

Triệu Quốc Đống không buồn ngẩng đầu lên nói:

- ông hôi quá, về nhà tắm rồi hãy đến chỗ tôi.

Phòng Tử Toàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống một lúc mới nói được:

- Mấy chục ngàn ông không thèm hả, nhưng tôi lại thấy nó rất nhiều. Mẹ nó chứ, sao tâm trạng tốt đến chỗ ông lại thành bình tĩnh thế nhỉ.

- Bình tĩnh mới đúng, nếu không ông luôn hưng phấn sẽ bị tâm thần đó.

Triệu Quốc Đống cuối cùng đãng ngẩng đầu lên nói:

- Ông đi tắm đi, lát nữa Khổng Nguyệt tới ông làm người đẹp chạy thì sao?

Phòng Tử Toàn đi được hai bước rồi căm tức chỉ vào Triệu Quốc Đống:

- Ông không hỏi tôi kiếm được bao nhiêu ư? Trọng sắc khinh bạn, tôi sao có người bạn như ông.

- Không phải lúc đầu ông cứ đòi tôi đừng có bỏ qua Khổng Nguyệt sao? Nếu không Khổng Nguyệt vào tay Khanh Liệt Bưu là ông điên lên. Về phần tiền nếu tôi không tin thì nói làm gì?

- Ông và Khổng Nguyệt đã làm cái kia chưa?

Phòng Tử Toàn cười cười.

- Cái gì cơ?

Triệu Quốc Đống giả ngu nói.

- Đương nhiên là cái kia rồi.

Phòng Tử Toàn bất đắc dĩ nói.

- Hắc hưu?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Đó là cái gì?

Phòng Tử Toàn chưa bao giờ nghe qua từ này.

- Ha ha, là việc đó đó. Ông sao cứ suốt ngày tính mấy chuyện linh tinh vậy nhỉ? Tôi và Khổng Nguyệt là trong sáng, ông đừng nghĩ linh tinh.

- Ông nghĩ tôi chơi với ông như vậy thì không biết tính ông là sao ư? Chó đi ngàn dặm vẫn ăn …, sói đi ngàn dặm vẫn ăn thịt, gái đặt bên miệng mà ông không ra tay sao? Trừ khi ông thành Lâm Bình Chi hoặc Nhạc Bất Quần.

Phòng Tử Toàn cười nói.

- Ông không hối hận vì bỏ nhà máy chứ?

Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.

Phòng Tử Toàn ngẩn ra rồi nghĩ đến cuộc sống trong thời gian qua.

- Không, mệt thì có mệt nhưng đáng. So với việc nhàm chán trong nhà máy thì không bằng mình làm việc của mình. Cùng lắm đi theo ông ông là được mà.

- Ừ, ông nói đúng. Con người sống trên đời phải theo đuổi một thứ gì đó. Tiền, gái, quyền lực đều được, chỉ cần ông có được một cách hợp pháp thì hơn hẳn ngồi đó kiếm cơm và chết. Nhà máy gạch mới là bắt đầu, cơ hội còn nhiều. Giang Miếu quá nhỏ, Giang Khẩu cũng nhỏ. An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên mới là sân khấu của chúng ta. Ông sẽ thấy chúng ta đi ra.

Phòng Tử Toàn vừa đi vừa suy nghĩ đến gì đó. Lời Triệu Quốc Đống làm y chấn động mạnh.

An Đô, thậm chí cả tỉnh An Nguyên, Triệu Quốc Đống muốn làm gì?

Phòng Tử Toàn chưa từng nghĩ nhiều, chỉ riêng khoản tiền lần này cũng làm y rất hưng phấn thiếu chút nữa không thở được. Hai tháng mà sản xuất được hơn vạn gạch. Phòng Tử Toàn đã tính lãi cũng phải %. Như vậy lãi hai tháng đã là ngàn.

Mặc dù vất vả nhưng đáng.

Đây mới là cuộc sống Phòng Tử Toàn muốn. Y không muốn tầm thường ở lại nhà máy cả đời.

Trên thực tế khi Hàn Đông gọi cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đã biết khoản tiền này rất nhanh đến tay Phòng Tử Toàn.

Phòng Tử Toàn dùng hết sức mới tiến được vào công trình xây dựng khu nhà cho nhân viên của công ty rượu Bình Xuyên, công ty làm ăn tốt nhất Huyện Bình Xuyên. Hai tháng mà công ty này mua vạn gạch, nhưng mãi không thể nhận được thanh toán, nói cũng không trả. Phòng Tử Toàn không chờ được, nếu chờ nữa thì nhà máy chỉ có thể đóng cửa.

Nhà Hàn Đông ở Huyện Bình Xuyên, mà Hàn Đông có thể điều lên Ban Tuyên giáo Thị ủy thì hắn biết nhà Hàn Đông nhất định không đơn giản. Khi Triệu Quốc Đống thử đề cập việc này, Hàn Đông lập tức đáp ứng hỏi một câu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio