Vài ngày sau…
- Không có tin gì ở bên đó hả _ Linh hỏi khi cả đám tụi nó đang ở trong nhà ăn
- Không _ hắn buồn bã nói
- Rồi con bé sẽ về mà _ Khánh an ủi thằng bạn
ngày, ngày rồi tuần, tuần trôi qua bọn hắn vẫn chẳng nghe được tin gì từ nó. Điện thoại thì không lien lạc được, Facebook thì không lên, zalo thì ngừng hoạt động. Tất cả mọi người ai cũng lo lắng cho nó.
Hắn vẫn phải đi gặp Hồng thường xuyên do ba hắn áp đặt. Khánh dạo này cũng tránh xa tụi nó hơn vì vừa phải học vừa phải lo làm tốt vai trò của một người con ngoan. Đối tượng mà Khánh được gia đình sắp xếp đó chính là Ly. Ly là người mà trước đây Khánh thích, nhừng trong mắt Ly chỉ có Đức mà thôi. Khánh đã chấp nhận từ bỏ, nhường Ly lại cho Đức. Khi nó đến và hòa nhập vào cuộc sống của bọn hắn thì hắn đã dần thay thế chỗ của Ly thành chỗ dành cho nó. Nhưng lại một lần nữa, Đức lại là người nó chọn. Khánh cũng tức nhưng không biết làm gì nên đã cho qua. Từ khi đi gặp mặt vị hôn phu của mình tới giờ, Khánh không còn chơi thân với hắn nữa. Cũng ít đi chơi, gần nhưu thay đổi thành một người khác, hoàn toàn mới. Riêng hai kẻ ồn ào nhất thế giới kia nay đã thân thiểt hơn, đi đâu cũng đi cùng nhau cứ như có băng keo dính vào tụi nó vậy
- Cẩn thận anh hai _ nó đỡ anh nó đi
- Anh đã nói là anh khỏe rồi mà _ anh nó nói
- Bác sĩ nói anh cần được chăm sóc đặc biệt để xương phục hồi _ nó dặn anh nó
- Biết rồi, em già quá _ anh nó cú đầu nó một cái
- Ya, anh này _ nó đánh lại anh nó
- Nào, hai anh em, lên xe về nhà thôi _ Vương chạy xe tới trước sân bay
- Em nhớ nhà mình quá _ nó tung tăng xuống xe vội mở cổng vào nhà
- Gần cả tháng rồi anh mới trở về _ anh nó nói
- Vào thôi _ Vương kéo vali vào sau hai anh em nhà đó
- Bụi quá _ nó nói _ y như nhà hoang vậy
- Con bé Hồng không tới dọn dẹp hả _Vương nói
- Nó nói gia đình nó chuyển đi nên nó không làm nữa _ anh nó giải thích
- Ra là vậy _ nó nhún vai _ anh đành phải thuê người khác thôi
Vương giúp anh em nó dọn dẹp lại ngôi nhà của mình. Xong rồi ba người cùng nhau đi ăn tối.
- Mai em đi học lại à _ Vương hỏi
- Dạ…
- Sao không nghĩ ngơi vài ngày đi _ Vương nói tiếp
- Em không sao _ nó nói
- Ủa, kia có phải bạn em không _ Cường hỏi nó
- Ai cơ _ nó ngước lên nhìn
- Thằng ku hôm trước đó _ anh nó chỉ
Nó nhìn theo hướng tay anh nó chỉ, nó mỉm cười khi người nó nhìn thấy là hắn. Nó đứng dậy tính chạy theo để tạo bất ngờ cho hắn. Nhưng khi nó đứng dậy thì thấy bên cạnh hắn còn có một người nữa. Một cô cao hơn nó, vì nó thấy người đó đứng ngang tai hắn trong khi nó chưa đứng tới vai hắn nữa là. Người đó chắc đẹp hơn nó, bởi những cô gái ăn mặc sexy thì thường người ta đẹp nên người ta có quyền nó nghĩ như thế. Hắn đang vòng tay qua eo người con gái đó, hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng.
- Bạn em hả _ anh nó hỏi
- Dạ không _ nó đáp
Nó mong người nó nhìn thấy không phải là hắn, chắc nó nhìn lầm thôi. Chưa lần nào nó nhìn nhầm hắn, nhưng lâu rồi không gặp hắn thì chắc hắn sẽ thay đổi ít nhiều vẻ bề ngoài. Nó ngồi xuống tự an ủi mình.
Sáng hôm sau
- Gia Bảo à, dậy đi anh đưa đi học _ anh nó dưới nhà gọi vọng lên lầu
Xuống tới bếp anh nó thấy một mẩu giấy note được dán trên tủ lạnh.
“ Em tự đi học, anh hai nhớ là không được
đi đâu hết á…anh hai còn yếu lắm đó.
Buồn thì gọi anh Vương tới chơi nha…
Chiều em về mua Tiramisu cho ăn nhá ^_^
Gia Bảo….”
- Con bé này _ anh mở tủ lạnh ra lấy hộp sữa hôm qua anh cùng nó với Vương đi siêu thị ra uống.
- Hôm nay phải tìm người giúp việc mới thôi _ anh cất hộp sữa vào tủ lạnh rồi lên nhà
Nó tung tăng tới trường, nó đứng từ xa để nhìn. Từng học sinh một vào trường, nó chờ cho đến khi những người nó muốn gặp đến thì nó mới tiến tới. Nụ cười trên môi nở tưoi với suy nghĩ hù bọn nó một phen hú hồn. Nhưng ngay lập tức bị dập tắt khi hắn bước xuống chiếc Macan S hơn tỷ đồng cùng một người con gái xinh đẹp. Người con gái đó ôm tay hắn bước vào trường.
- Bảo…phải Bảo không _ Linh nói
- Ừ bảo nè _ Nó vội lau giọt nước mắt sắp rơi rồi quay lại mỉm cười nhìn con bạn mình
- Đúng là Bảo rồi, Gia Bảo, đúng là Trịnh Gai Bảo rồi _ Linh chạy lại ôm chầm lấy con bạn mình khóc nức nở
- Bảo đây _ nó ôm bạn mình an ủi
- Tớ tưởng cậu không về nữa chứ _ Linh đẩy con bạn ra trước mặt nhìn từ đầu đến chân _ Không có một tin tức nào nữa chứ _ Linh la lớn làm người đi đường nhìn tụi nó
- Mình bị mất điện thoại không có cách nào liên lạc với mọi người hết _ nó giải thích _ điện thoại mới nè, sim mới nữa _ nó rút điện thoại ra bấm bấm giải thích
- Con quỷ…hức _ Linh ôm con bạn mình đánh yêu
- Xin lỗi mà _ nó nói
Xong màn chào hỏi đầm đìa nước mắt tụi nó kéo nhau vào trường. Linh vẫn chưa chịu tha lỗi cho nó, Linh nói cứ cho đt với zalo không liên lạc được vậy con facebook…Linh cứ cằn nhằn nó hoài. Nó vào trường mọi người ai cũng xì xầm với nhau.
- Gia Bảo phải không
- Nghe nói bạn ấy mới đi Mỹ về
- Tao cứ tưởng nó đi luôn rồi chứ
Đám học sinh túm tụm lại bàn tán. Ai cũng chỉ chỉ chỏ chỏ nó. Nó chẳng muốn để tâm đến chuyện mọi người nói gì nó nữa, chuyện nó quan tâm lúc này chính là người con gái đi cùng hắn là ai. Giờ thì nó cũng đang nghi ngờ người nó nhìn thấy tối qua không ai khác chính là hắn. Cái lưng dài bờ vai rộng và mái tóc màu đỏ hung đó.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương