Trương Cường cùng các công an cẩn thận vượt qua những xác chết này, thẳng tắp đi về phía trước, một khoảng cách kinh hồn bạt vía.
Đương nhiên Lê Vĩnh Thiên vẫn đứng im tại chỗ, mặt không biểu cảm, nhưng vẫn để cho người ta cảm thụ được vẻ không giận mà uy.
Trương Cường biết chắc chắn có chuyện lớn rồi, anh ta chột dạ không dám nhìn Lê Vĩnh Thiên.
Lúc này, càng đến gần lầu Lạn Vĩ – nơi Lê Vĩnh Thiên đang đứng, thình lình xuất hiện một cái xác!
Advertisement
Cái xác này, chính là xác của Hách Diệp – người đứng đầu thế lực ngầm nổi tiếng nhất tại thành phố Vĩnh Thụy!
Vậy mà Hách Diệp cũng bị git chết!
Thấy cảnh này, Trương Cường lại bắt đầu run chân run tay.
Advertisement
Lại đi về phía trước thêm chút nữa, thời điểm Trương Cường vượt qua xác chết, đột nhiên phát hiện xác con gái của bộ trưởng là Ngụy Thái Phượng ở ngay dưới chân mình!
“A!” Trương Cường nhìn thi thể của Ngụy Thái Phượng bị đạn bắn thành cái tổ ong vò vẽ, sợ hãi thất thanh kêu lên.
Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngụy Thái Phượng ở thành phố Vĩnh Thụy một tay che trời, hoành hành ngang ngược, vậy mà cũng bị bắn chết rồi.
Thậm chí ngay cả con gái của bộ trưởng – Lê Vĩnh Thiên cũng dám git chết!
Chuyện rung động lòng người như vậy, trái tim Trương Cường đập nhanh không gì sánh được, mồ hôi lạnh mất kiểm soát chảy ra ngoài như suối.
Những người công an còn lại thấy ngay cả Ngụy Thái Phương cũng bị git chết, họ nơm nớp lo sợ.
Dám git chết con gái của bộ trưởng Ngụy, chỉ có Hộ Soái Lê Vĩnh Thiên mới dám làm!
Lại đi về phía trước mấy bước, Trương Cường và các công an thình lình chứng kiến hai cha con Đỗ Quang, Đỗ Lượng cũng nằm trong vũng máu!
Nhìn cha con Đỗ Quang, Đỗ Lượng cũng biến thành hai xác chết, đám Trương Cường và công an không khỏi hít vào một hơi khí lạnh lẽo.
Không nghĩ tới người của nhà họ Đỗ đã bị Lê Vĩnh Thiên giết cả nhà!
Hộ Soái Lê trong truyền thuyết, quả nhiên danh tiếng truyền đi đúng như thực tế!
Bọn hộ cũng hiểu được, lúc này tại đây chắc chắn xảy ra chuyện lớn!
Không cần phải nghi ngờ thêm gì nữa, lần này Lê Vĩnh Thiên gọi bọn họ tới đây để hỏi tội!
Trong giới chính trị của thành phố Vĩnh Thụy, sắp sửa xảy ra một trận động đất!
Hai chân của Trương Cường và những người công an run lên bần bật, không còn nghe theo kiểm soát của cơ thể.
Thật vất vả mới lết được đôi chân đi tới trước mặt Lê Vĩnh Thiên, Trương Cường cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Tôi là công an trưởng Trương Cường của cục công an thành phố Vĩnh Thụy, cùng toàn thể công an trong cục, xin chào Hộ Soái Lê!”
“Trương Cường, mẹ tôi là Lê Tuyết Tương và em gái tôi bị người nhà họ Đỗ bắt tới đây, còn chuẩn bị móc ánh mắt của hai người họ xuống, chuyện này anh có biết không?” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng hỏi.
“Cái gì cơ? Vị nào là mẹ và em gái của Hộ Soái Lê?” Trương Cường kinh ngạc hỏi. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng biết được mẹ và em gái của Hộ Soái Lê là ai.
“Chính là hai người bọn họ, một người là mẹ tôi, người còn lại là em gái tôi.” Lê Vĩnh Thiên chỉ tay vào Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi, đáp.
“Tôi… Tôi không biết!” Trương Cường nằm mơ cũng không ngờ tới, một người phụ nữ dáng vẻ như làm nông và một thiếu nữ đang học cấp ba, vậy mà lại là mẹ và em gái của Hộ Soái Lê!
“Vậy quãng đường ở gần nhà ga ấy, từng xảy ra một trận bắn nhau, có rất nhiều người chết, anh biết không?” Lê Vĩnh Thiên lại lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này… Chuyện này tôi cũng không biết!” Trương Cường ấp a ấp úng trả lời.
Thật ra anh ta cũng nhận được tin tức, biết được người của nhà họ Đỗ và người của Hách Diệp kết hợp lại đuổi giết một người thanh niên và mấy người phụ nữ, thế nhưng anh ta không dám xen vào việc của người khác.
Bởi vì đó là hành động người của nhà họ Đỗ!
Hiện tại anh ta không dám nói là mình biết, muốn từ chối trách nhiệm. Nếu như mình biết chuyện, còn không nghĩ cách cứu người, thì đang nhận tội rồi!
“Cái gì anh cũng không biết, xảy ra một chuyện lớn như vậy, anh lại không biết chuyện này, sao anh có thể xứng với chức công anh trưởng đây?” Lê Vĩnh Thiên giận tím mặt.
“Hộ Soái Lê, là do tôi không có năng lực, xin mời Hộ Soái Lê định tội!” Trương Cường cúi đầu đáp.
“Định tội ư? Anh cho rằng chỉ đơn giản là định tội sao? Anh quản lý trong khu vực này mà để người nhà họ Đỗ làm nhiều việc ác ở bên trong thành phố Vĩnh Thụy như vậy. Anh là một công an, biết rồi nhưng vẫn ngồi im mặc kệ, anh chính là không làm tròn chức trách của bản thân một cách nghiêm trọng!” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Hộ Soái Lê, kẻ hèn là tôi cũng muốn quản lý lắm, nhưng phía sau nhà họ Đỗ là bộ trưởng Ngụy, tôi không biết nên làm sao!” Đầu Trương Cường lấm tấm đầy mồ hôi.
“Bộ trưởng Ngụy thì sao? Anh không quản lý được, có thể báo lên cấp trên. Nhưng mà, anh vẫn giấu giếm, đứng im mặc kệ, để cho họ tùy ý làm xằng làm bậy, có phải anh thông đồng với bọ họ làm việc bậy bạ không?” Lê Vĩnh Thiên rất tức giận mà giọng nói to lên.