Nghe vậy, Da Dương và Tôn Tử không khỏi lại bị một trận làm cho hoảng sợ, nhưng họ đã sớm bình tĩnh trở lại.
“Người đẹp, cô thật giỏi nói đùa, người bán rau làm sao có thể là mẹ của Hộ Soái Lê được chứ?” Tất nhiên Da Dương sẽ không tin rằng Lê Tuyết Tương sẽ là mẹ của Hộ quốc công, Hộ Soái Lê, Lê Vĩnh Thiên.
Mặc dù cả Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đều mang họ Lê, nhưng thân phận của cả hai quá chênh lệch, căn bản chính là không có chút liên hệ nào cả!
“Người đẹp, tôi không ngại nói thật với cô, bà già bán rau Lê Tuyết Tương và con gái bà ta Lê Tịnh Vi đã sớm bị anh Lượng bắt đến Lâu Lạn Vĩ ở phía tây thành phố, chắc cũng chuẩn bị bị khoét mắt cũng nên! ”Tôn Tử nói.
Advertisement
“Tránh việc các anh chết mà không rõ vì sao mình chết, tôi cũng không ngại nói cho các anh sự thật, bây giờ anh Lượng và cả nhà họ Đỗ, tất cả họ đều đang nằm sạp xuống đất, trở thành những cái xác không hồn rồi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Ha ha… Người đẹp, trò đùa của cô càng lúc càng quá đáng rồi đó, nhà họ Đỗ ở thành phố Vĩnh Thụy hùng mạnh như vậy, ai có thể giết bọn họ?” Da Dương không nhịn được mà cười lớn.
“Người đẹp, có phải não cô có vấn đề gì rồi không? Loại chuyện cười này mà cũng dám nói ra, chẳng may để anh Lượng nghe được là cô tiêu đời rồi đấy.” Tôn Tử cảm thấy Trương Minh Nguyệt là một đứa ngu ngốc không hơn không kém.
Advertisement
“Thật đáng tiếc mà, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không ngờ lại là một đứa ngốc.” Da Dương cũng cảm thấy Trương Minh Nguyệt chính là một tên ngốc.
Nếu không, làm sao một người phụ nữ bình thường lại có thể nói những điều vô lý như vậy được?
Sao một người phụ nữ bình thường lại có thể yêu cầu hai người đàn ông cùng lên núi được chứ?
Đây không phải là tạo cơ hội để hai người họ cưỡng bức cô ấy sao?
“Ngốc cũng tốt, nếu cô không phải một đứa ngốc thì làm sao chúng tôi có cơ hội này cơ chứ?” Tôn Tử nói.
“Nhà họ Đỗ đều đã bị quân đội của Hộ Soái Lê tiêu diệt.” Trương Minh Nguyệt nói.
Tuy nhiên, lần này, sau nghe Trương Minh Nguyệt nói, Da Dương và Tôn Tử biểu lộ một chút ngạc nhiên nào cả.
Bởi vì hai người họ đã xác định rằng Trương Minh Nguyệt chính là một đứa ngốc!
Chỉ có những đứa ngốc mới có thể nói những điều vô nghĩa như vậy!
“Người đẹp, chúng ta đừng nói những chuyện nhảm nhí này nữa, chúng ta nhanh vào chuyện chính đi!” Da Dương không muốn nghe bất cứ những lời vô nghĩa nào từ Trương Minh Nguyệt nữa.
“Đúng vậy, chúng tôi có một trò chơi rất vui muốn chơi cùng với cô. Cô mau cởi quần áo của mình nhanh lên nào, tôi đảm bảo trò này vô cùng thú vị. Sau khi cô chơi xong, nhất định sẽ muốn chơi thêm lần nữa.” Tôn Tử buông lời dỗ dành, muốn dụ Trương Minh Nguyệt tự mình cởi quần áo ra, đỡ mất công anh ta lại phải tự động tay làm.
Trương Minh Nguyệt nhìn thấy Da Dương và Tôn Tử chuẩn bị chết nơi rồi mà còn không biết điều, không ngờ còn muốn lừa gạt cô. Đột nhiên, một luồng sát khí trong lòng cô ấy chợt dâng lên, đáy mắt liền lóe lên một tia sáng lạnh buốt!
Với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô ấy đột nhiên rút súng hai khẩu súng của mình ra, sau đó chĩa thẳng nòng súng của họ vào Da Dương và Tôn Tử!
Thấy Trương Minh Nguyệt chĩa súng vào trán mình, Da Dương và Tôn Tử sợ đến hồn bay phách lạc!
Họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, một người phụ nữ ngu ngốc, ăn nói linh tinh lại mang súng theo trên người!
Hơn nữa đấy còn là hai khẩu súng!
“Người đẹp… Người đẹp, cô mau bỏ súng xuống… Mau bỏ xuống, một cô gái mà múa đao bắn súng thì không tốt chút nào, không khéo còn không lấy được chồng nữa đấy!” Da Dương run rẩy nói.
“Đúng vậy! Người đẹp, súng của cô là súng thật hay súng đồ chơi vậy? Súng của cô trông giống thật thật đấy, rất đáng sợ! Cô mau bỏ súng xuống, để chúng tôi xem giúp là súng thật hay súng giả. Nếu là súng giả thì có lẽ cô đã mua nhầm rồi, chúng tôi sẽ tìm kẻ bán rồi tính sổ giúp cô!” Tôn Tử nghĩ rằng chắc hẳn súng mà Trương Minh Nguyệt mang theo chẳng qua chỉ là đồ chơi, vậy nên anh ta cũng không sợ hãi cho lắm.
Một đứa con gái thiểu năng như vậy thì sao có thể có súng thật được chứ? Nhất định là khẩu súng đồ chơi lấy ra từ một cửa hàng nào đó, chẳng qua cũng chỉ để dọa người mà thôi!
“Nó có phải là súng thật không? Các anh cứ thử thì sẽ biết.” Trương Minh Nguyệt nói xong trực tiếp bóp cò.
Cô cảm thấy vừa rồi mình đã nói quá nhiều rồi, bây giờ cô không muốn nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào với Da Dương và Tôn Tử nữa.
Diệt trừ hai kẻ không đâu vào đâu thì không cần thiết phải phí nhiều lời làm gì.
Nếu đã xác nhận được chính xác thân phận hai người rồi, vậy thì trực tiếp git chết là xong!
“Bằng! Bằng!” Hai phát súng bắn ra.
Trán của Da Dương và Tôn Tử bị đạn xuyên thủng, máu bắn tung tóe!
Vẻ mặt của Da Dương và Tôn Tử đều sững sờ, hai mắt mở to, ánh mắt đầy kinh hãi, nghi ngờ và cả khó tin.
Họ có chết cũng không ngờ rằng, một đứa con gái xinh đẹp nhưng thiểu năng như thế, ấy vậy mà lại mang theo súng thật.
Vài giây sau, Da Dương và Tôn Tử ngã xuống đất, chết tức tưởi.
Trương Minh Nguyệt không thèm nhìn bọn họ, cất súng rồi đi xuống núi.
Sau khi xuống núi, đến bên đường cao tốc, Trương Minh Nguyệt lái xe của Da Dương, vội vàng trở lại Lâu Lạn Vĩ để báo cáo công việc.