“Con trai ông ta là Triệu Đình Vũ, con gái tên là Triệu Vũ Ngọc.” Ngụy Nguyên Tùng đáp.
“Triệu Đình Vũ? Triệu Vũ Ngọc?” Ngụy Nghiêm nhướn mày, dường như chưa bao giờ nghe ai đề cập đến tên hai người này.
“Đúng vậy, cha, chẳng lẽ cha chưa từng nghe đến tên hai người này sao?” Ngụy Nguyên Tùng thở phào nhẹ nhõm, hỏi.
Ngụy Nghiêm cố gắng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Cha nhớ ra rồi, ngày hôm nay khi em gái con gọi điện thoại cầu cứu cho cha, từng nhắc đến tên hai người này!”
Advertisement
“Cái gì? Em gái cũng biết hai người đó sao?” Ngụy Nguyên Tùng cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng, em gái con nói, cháu ngoại trai của con Đỗ Lượng chính là bị Triệu Đình Vũ móc mất con mắt!” Cuối cùng Ngụy Nghiêm cũng nhớ ra.
“Cha, rốt cuộc đây là chuyện gì?” Ngụy Nguyên Tùng lại hỏi.
“Tối hôm qua cháu ngoại của con lái xe khi say rượu, đã xảy ra va chạm với một chiếc xe ba gác, mà người phụ nữ lái xe ba gác kia chính là mẹ của Lê Vĩnh Thiên – Lê Tuyết Tương, thế nhưng cháu ngoại trai của con không biết bà ta là mẹ của Lê Vĩnh Thiên, còn bắt bà ta bồi thường. Lê Tuyết Tương không có tiền bồi thường, cho nên đã xảy ra tranh chấp.”
Advertisement
“Sau đó một đôi trai gái chạy tới, người đàn ông kia không nói thêm lời nào đã đánh cháu ngoại trai của con, khiến cho nó bị thương nặng, đồng thời đấm chảy máu mắt của nó. Hai anh em kia, trai tên là Triệu Đình Vũ, còn gái tên là Triệu Vũ Ngọc. Nghe em gái con nói thì, hai anh em này là người từ nơi khác tới đây!”
Ngày hôm nay khi Ngụy Thái Phượng gọi điện thoại cầu cứu Ngụy Nghiêm, đã nói hết chân tướng sự việc cho Ngụy Nghiêm biết, cho nên Ngụy Nghiêm cũng hiểu sơ qua tình hình vụ việc.
“Xem ra hai anh em này, chính là con trai và con gái của môn chủ Ma Đao Môn Triệu Vũ! Bằng không,… Sao tên của bọn họ lại trùng hợp như vậy, cũng được gọi là Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc chứ?” Ngụy Nguyên Tùng đáp.
“Đúng vậy, cả nhà em gái con, chính là bị Triệu Đình Vũ hại chết! Nếu không phải vì Triệu Đình Vũ đấm nát đôi mắt của cháu ngoại con, thì em gái con cũng sẽ không bắt mẹ và em gái của Lê Vĩnh Thiên đến lầu Lạn Vĩ để móc mắt họ, nếu em gái con không bắt mẹ và em gái của Lê Vĩnh Thiên, thì Lê Vĩnh Thiên cũng không phái quân đội đến tiêu diệt cả nhà em gái con!” Ngụy Nghiêm đáp.
“Nào có đạo lý đấy, trước đây để cho anh em Triệu Đình Vũ chạy trốn, không nghĩ tới tương lai anh ta khiến cả nhà em gái chết hết!” Ngụy Nguyên Tùng tức giận nói.
“Đây chính là thả hổ về rừng, dẫn tới hậu quả khôn lường. Nếu như trước đây lúc các con tiêu diệt Ma Đao Môn, phải nhổ cỏ tận gốc, giết hết tất cả bọn họ, thì cả nhà em gái con sẽ không bị giết hết rồi!” Ngụy Nghiêm trả lời.
“Anh em Triệu Đình Vũ, phải chết!” Ngụy Nguyên Tùng hung hăng đáp.
“Triệu Đình Vũ đã giết em gái con, anh em bọn chúng mà còn sống thì khó mà hóa giải mối hận trong lòng con!” Ngụy Nguyên Trác cũng nói.
“Dù là để trả thù cho em gái các con hay là vì kế hoạch sự nghiệp lớn lao của chúng ta, Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc đều phải chết. Chỉ có người chết, thì mới không để lộ mọi chuyện.” Ngụy Nghiêm đáp.
“Cha, lần này nhất định con sẽ phái một người xuất sắc ra, đến giết sạch bọn họ, cha hãy yên tâm. Bây giờ hai anh em nhà đấy, đang ở chỗ nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Thời điểm ngày hôm nay cha và quốc vương Long quốc ở sân bay quân sự thành phố Đà Lạt, thấy người của Lê Vĩnh Thiên mang theo hai người bị thương, trong số đó có một người là nam, hẳn là Triệu Đình Vũ rồi. Chắc chắn Lê Vĩnh Thiên đang được chữa trị tại bệnh viện thành phố Đà Lạt.” Ngụy Nghiêm đáp.
“Quá tốt, chỉ cần biết tung tích của bọn họ, vậy mọi chuyện dễ xử lý rồi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Bọn họ ở bên trong bệnh viện quân y, nơi này canh gác tương đối nghiêm ngặt, nhất định làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, chớ để vì chút chuyện nhỏ khiến mọi chuyện trở nên to hơn.” Ngụy Nghiêm dặn dò.
“Không sao đâu, người giỏi của điện Thiên Cang còn nhiều mà, những người tài ba khác biệt cũng không ít, có thể giết sạch tàn dư của Ma Đao Môn, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!” Ngụy Nguyên Tùng đáp.
Những năm gần đây mạng lưới cao thủ dưới tay người nhà họ Ngụy càng không ngừng lớn mạnh, bí mật thành lập một tổ chức mới, tổ chức này gọi là điện Thiên Cang.
“Con lúc nào cũng luôn khinh địch, điều này rất không tốt. Con đừng có mà quên, Triệu Đình Vũ còn là con trai của môn chủ Ma Đao Môn. Không phải con từng nói người của Ma Đao Môn rất lợi hại sao?” Ngụy Nghiêm đáp.
“Môn chủ Ma Đao Môn Triệu Vũ cũng bị chúng ta git chết, Ma Đao của ông ta đã rơi vào trong tay chúng ta. Tuy Triệu Đình Vũ là con trai của môn chủ Ma Đao Môn, thế nhưng anh ta không có Ma Đao, thì có thể lợi hại đến mức nào?” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Vẫn nên cẩn thận là tốt nhất. Để chắc chắn mọi chuyện xảy ra được như ý muốn, nhất định mọi hành động và kế hoạch cần toàn diện, không thể quấy rầy đến những người khác, để cho họ chú ý tới tổ chức trong bóng tối của mình. Lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, lén lút git chết hai người kia, để tránh cho bọn họ tiết lộ những bí mật không nên nói, ảnh hưởng đến sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.” Ngụy Nghiêm đáp.
“Cha, con biết rồi, cha cứ yên tâm giao mọi chuyện để con đi làm!” Ngụy Nguyên Tùng trả lời.
“Được, trừ cái đó ra, còn có một người con nhất định phải giết nữa.” Ngụy Nghiêm đáp.
“Còn có ai phải giết nữa sao?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Công an trưởng của thành phố Vĩnh Thụy, Trương Cường!” Ngụy Nghiêm nói.
“Trương Cường là người của chúng ta, tại sao phải giết anh ta?” Ngụy Nguyên Tùng kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì vụ án của em gái con, anh ta là nghi can quan trọng nhất của vụ án, đã bị Lê Vĩnh Thiên bắt. Mà một khi Lê Vĩnh Thiên bắt anh ta, nhất định sẽ dùng những thủ đoạn tra hỏi nghiêm khắc. Cha sợ anh ta không chịu đựng được, sẽ khai ra hết người của chúng ta, đến lúc đó sẽ mang đến tổn thất nặng nề. Vì vậy, Trương Cường phải chết.” Ngụy Nghiêm đáp.
“Con hiểu, trong bộ phận tra hỏi có người của chúng ta đã từng sắp xếp vào. Con sẽ thông báo cho người của chúng ta, git chết anh ta trước!” Ngụy Nguyên Trác cũng nói.
“Được, chuyện thu dọn Trương Cường, cha cứ giao cho các con đi làm! Càng nhanh càng tốt, tránh để đêm dài lắm mộng!” Ngụy Nghiêm nói tiếp.
“Vâng!” Ngụy Nguyên Trác gật đầu.
…
Trong bệnh viện quân y, tại thành phố Đà Lạt.
Bởi vì Triệu Vũ Ngọc mệt mỏi quá, nên ngủ từ lúc nào không biết.
Mà Triệu Đình Vũ và Lại Nhi, trai chưa vợ gái chưa chồng cùng ở trong một phòng bệnh, khiến bầu không trở nên xấu hổ.
“Triệu Đình Vũ, bản lĩnh của anh không tệ đấy, lấy một địch mười, rốt cuộc thì anh là ai?” Lại Nhi vì không muốn bầu không khí như vậy, đành phá vỡ tình huống xấu hổ, hỏi.
“Tôi… Tôi chỉ là một công dân bình thường.” Triệu Đình Vũ không nghĩ tới đột nhiên Lại Nhi lại hỏi vấn đề này, có phần không kịp chuẩn bị.