Lúc này, Hà Ngọc Vinh đã đá các cai ngục ngã hết xuống đất, khi đang định đuổi theo ra ngoài để giết chết trưởng cai ngục thì vừa ngước mắt đã thấy Lê Vĩnh Thiên đứng trước mặt trưởng cai ngục mất rồi.
Một thanh kiếm lớn đâm từ trước ra sau lưng của trưởng cai ngục, ở đầu mũi kiếm là máu tươi chảy đầm đìa.
Thanh kiếm lớn này là thứ Hà Ngọc Vinh quen thuộc nhất, đó chính là kiếm thần Tiểu Lâu Thính Vũ của Lê Vĩnh Thiên!
Hà Ngọc Vinh quả thực không thể tin được những gì hai con mắt mình đang nhìn thấy!
Advertisement
Cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ, rằng Lê Vĩnh Thiên sẽ tự mình dẫn đầu một đội quân lớn tới để cứu cô!
Đường đường là hộ soái bảo vệ, vậy mà lại vì bản thân cô mà tự mình dấn thân vào chốn nguy hiểm thế này!
Hà Ngọc Vinh kích động hết mức, trong nháy mắt này, cô cũng không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa.
Lê Vĩnh Thiên vừa rồi dẫn đầu đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, tiến quân thần tốc, chạy thẳng đến nơi giam giữ Hà Ngọc Vinh. Khi trưởng cai ngục hốt hoảng chạy trốn, vừa đúng lúc anh đang tiến lên đánh, nên thuận tay cho gã một kiếm.
Advertisement
“Lê… Vĩnh… Thiên… Anh…” Trưởng ngục giam còn chưa nói hết lời, một ngụm máu tươi đã trào ra khỏi miệng gã.
Lê Vĩnh Thiên đã thấy Hà Ngọc Vinh bị thương trong nhà giam đầy người này, cho nên anh không rảnh nghe trưởng cai ngục nhiều lời, trực tiếp rút kiếm ra ngay.
Một luồng máu tươi lập tức phụt ra từ phần tim của trưởng cai ngục.
Trưởng cai ngục lảo đảo một chút, sau đó ngã lăn ra đất, lời còn chưa kịp nói hết mà đã chết chẳng còn chút hô hấp nào nữa.
Cũng không biết vừa rồi gã ta định nói với Lê Vĩnh Thiên chuyện gì.
“Ngọc Vinh!” Lê Vĩnh Thiên tra kiếm vào bao, sau đó lập tức lao như bay về phía Hà Ngọc Vinh.
“Đội trưởng!” Các thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cũng lập tức đi theo Lê Vĩnh Thiên, lao nhanh như bay về phía của Hà Ngọc Vinh.
“Hộ soái, sao anh lại tới đây?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Bọn tôi đến đón cô về nhà!” Lê Vĩnh Thiên nói.
Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và các gương mặt quen thuộc trong nhóm đồng đội tác chiến tới đón bản thân mình về nhà, cảm xúc của Hà Ngọc Vinh lập tức trở nên lẫn lộn.
Cô từng cho rằng mình bị nhốt ở trong nhà giam này, thì dù có mọc cánh cũng không thể bay được.
Cô từng cho rằng mình có thể nào cũng không thể trở lại vòng tay của tổ quốc.
Cô cũng từng cho rằng mình sẽ bị làm nhục tới chết, chết tha hương nơi đất khách quê người với phương thức bị sỉ nhục nhất.
Nhưng không ngờ, người hộ soái bảo vệ mà bản thân mình ngưỡng mộ nhất Lê Vĩnh Thiên lại đích thân dẫn đội quân tới cứu mình!
Hạ Quốc vì cứu mình mà không ngại việc khai chiến với Sư Quốc.
Lê Vĩnh Thiên vì cứu mình đây mà không tiếc dấn thân vào nguy hiểm, xâm nhập vào hang hùm miệng cọp!
Hạ Quốc không quên mình, Lê Vĩnh Thiên cũng không hề bỏ rơi mình!
Chính bản thân mình đã làm hết tất cả vì Hạ Quốc, tất cả đều đáng giá!
Khi Lê Vĩnh Thiên đi đến trước mặt Hà Ngọc Vinh, hai chân Hà Ngọc Vinh đã mềm nhũn, không đứng vững nổi nữa, ngã sấp xuống!
Lúc cô rời xe chạy trốn đã bị ngã một lần tới mức hôn mê, khi tỉnh lại thì lại bị quân địch đánh gục bằng một đòn hiểm, thật là họa vô đơn chí.
Đêm nay, cô lại vật lộn với cai ngục tới hai lần, hoàn toàn nhờ vào ý chí kiên cường của mình để chống đỡ. Hiện tại, thấy bản thân được cứu, ý chí của cô được thả lỏng, vì vậy lập tức đứng không nổi.
Lê Vĩnh Thiên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy thắt lưng Hà Ngọc Vinh, chặn ngang cú ngã của cô.
Cơ thể Hà Ngọc Vinh ngã vào người Lê Vĩnh Thiên.
“Ngọc Vinh!” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Hà Ngọc Vinh hôn mê ngay trong lòng mình thì lập tức lo lắng mà hô to.
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
“Đội trưởng!”
Các thành viên trong đội đặc nhiệm Phượng Hoàng thấy Hà Ngọc Vinh ngất trong lòng Lê Vĩnh Thiên thì cũng vô cùng lo lắng.
Trong lúc này, Lê Vĩnh Thiên định gọi cho bên quân y thì Hà Ngọc Vinh đã tỉnh lại bởi nghe thấy tiếng hét của mọi người.
“Hộ soái, các anh em, tôi không sao, chỉ là tôi hơi mệt thôi.” Hà Ngọc Vinh yếu ớt nói.
Lê Vĩnh Thiên và các thành viên đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nhìn thấy Hà Ngọc Vinh tỉnh lại thì cuối cùng cũng thở phào một hơi.
“Không sao thì tốt. Đã khiến cô chịu khổ rồi. Bây giờ bọn tôi sẽ đưa cô trở về.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhưng mà, chân tôi đau quá, không đi được.” Hà Ngọc Vinh nói.