Tắm xong, Lê Uy Long bấm số gọi Thiên Thành.
Từ lúc công bố rằng anh chỉ là một chiến binh cấp cao giả mạo của đội quân Đại Long, Thiên Thành không cả dám ra ngoài vì sợ bị chế giễu. Anh ta ở trong khách sạn cả ngày. Cả ngày buồn chán, giờ thấy cuộc gọi của Lê Uy Long, Thiên Thành ngay lập tức vồ lấy chiếc điện thoại.
"Anh Thiên, anh gọi tôi muộn thế?" Thiên Thành hỏi.
"Vừa nãy bang Hổ Báo và Trương gia đã liên kết với nhau bắt cóc vợ tôi." Lê Uy Long bắt đầu câu chuyện.
"Cái gì? Bọn cặn bã dám tấn công chị dâu tôi? Tôi phải đi giết sạch bọn chúng để cứu chị ấy!", Thiên Thành giận dữ nói.
"Không, tôi đã giải cứu cô ấy rồi." Lê Uy Long nói.
"Anh Thiên, anh đi cứu chị dâu, tại sao anh không gọi tôi đi với?" Thiên Thành chắc chắn Lê Uy Long có thể tự mình giải cứu Chu Nhược Mai, nhưng anh hối hận vì đã không có cơ hội được trợ giúp cho vị cấp trên mà anh vô cùng sùng kính .
"Thời gian không có nhiều, chúng cũng không đồng ý để ai đến đó ngoài tôi. Vì vậy tôi mới đi mà không gọi cậu. " Lê Uy Long giải thích.
"Anh Thiên, chị dâu tôi đã được cứu rồi. Vậy anh gọi điện chắc muốn phân phó cho tôi thêm việc gì khác nữa phải không?" Thiên Thành hỏi.
"Đúng vậy. Tối nay khi tôi đi cứu Dư Hân, tôi đã git chết hàng trăm đồng đảng của bang Hổ Báo và gia đình nhà họ Trương. Đây thực sự là một vấn đề lớn. Vì vậy tôi muốn nói trước với cậu, nếu tôi bị cảnh sát bắt, cậu hãy để Lưu Bảo Kim lãnh đạo đội quân của chúng ta xử lí việc này ngay lập tức " Lê Uy Long căn dặn.
"Vâng! Tuân lệnh Lê Soái!" Thiên Thành biết rằng đây là lệnh chính thức từ Lê Uy Long nên khẩn trương ngay lập tức.
Anh ta đã đợi lệnh của Lê Uy Long trong một thời gian dài. Bây giờ nhận lệnh chính thức, chỉ cần Lê Uy Long bị chạm tới một sợi tóc, anh ta sẽ ngay lập tức thông báo cho Lưu Bảo Kim thống lĩnh sư đoàn đang chờ đợi tiến vào thành phố.
Sau khi tắm và thay quần áo, Chu Nhược Mai bắt đầu hắt hơi liên tục.
"Dư Hân, không phải là cậu bị cảm lạnh rồi đấy chứ?" Nguyễn Tú Cẩm hỏi.
"Tớ không biết. Có khi là vậy." Chu Nhược Mai nói.
Thu Hằng đặt tay vào trán của bạn mình và ngay lập tức giật nảy mình:
"Trời! Trán cậu nóng quá! Cậu sốt cao rồi! Để tớ gọi Vĩnh Thiên, chúng tớ sẽ nhanh chóng đưa cậu vào bệnh viện!"
Nói xong, Nguyễn Tú Cẩm vội vã bước ra khỏi phòng và gõ cửa phòng Lê Uy Long
"Vĩnh Thiên, ra ngoài nhanh!"
Đúng lúc Lê Uy Long vừa cúp điện thoại. Nghe tiếng gọi của Thu Hằng, anh lập tức mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Lê Uy Long hỏi ngay khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Nguyễn Tú Cẩm. Anh lo rằng lại có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra.
"Dư Hân trúng lạnh và sốt rất cao. Anh nên sớm đưa cô ấy đến bệnh viện." Nguyễn Tú Cẩm lo lắng.
"Được rồi." Lê Uy Long thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng Chu Nhược Mai chỉ bị cảm lạnh và sốt, không có chuyện gì lớn xảy ra.
Dầm mưa một khoảng thời gian dài thì nhiễm lạnh cũng là điều bình thường. Tuy nhiên nếu cô ấy đã sốt cao đến thế thì nên đưa cô ấy tới bệnh viện.
Vì vậy, Lê Uy Long lái xe đưa Chu Nhược Mai đến bệnh viện và Nguyễn Tú Cẩm theo sau.
Dĩ nhiên cô phải cùng đi với ban mình đến bệnh viện rồi.
Sau khi được khám, Chu Nhược Mai được tiêm một mũi hạ sốt và truyền nước theo dõi một lúc.
Lát sau nhiệt độ của cô đã giảm xuống.
Đúng lúc cả ba đang chuẩn bị rời bệnh viện trở về nhà thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng nháo nhác, la hét ngày một lớn.
"Không ổn rồi! Không ổn rồi! Có người bị bắt cóc!" Ai đó hét lên kinh hoàng trong khi chạy trốn.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm bất ngờ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Lê Uy Long vẫn điềm nhiên nghe ngóng. Là Tổng chỉ huy của đội quân Đại Long dũng mãnh, san bằng kẻ thù trên khắp các chiến trường thì việc gì xảy ra trong bệnh viện này có thể làm anh mất bình tĩnh được chứ?