“Vâng!” Ngụy Nguyên Trác, Ngụy Nguyên Tùng cùng nói.
Nguy Nghiêm suy nghĩ một chút, lại nói: “Chúng ta phải làm cho quốc vương Long Quốc cách chức Lê Vĩnh Thiên, nhưng mà không có ai ở bên cạnh chứng kiến thì không tốt lắm. Chúng ta lấy danh nghĩa quốc vương Long Đô, triệu tập toàn bộ văn võ đại thần của Long Quốc đến đây đi!”
“Bố, bảo văn võ đại thần đến Long Cung, có thể bọn họ sẽ bảo vệ Lê Vĩnh Thiên đó!” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Không phải sợ, chỉ cần bố dùng pháp thuật để mê hoặc quốc vương Long Quốc, cho dù là văn võ bá quan của Long Đô có ra sức bảo vệ thế nào, bố đều sẽ làm cho quốc vương Long quốc khăng khăng cách chức Lê Vĩnh Thiên.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bố nói đúng lắm, là con lo lắng nhiều rồi.” Ngụy Nguyên Trác nói.
Advertisement
“Vì để chắc chắn gặp được, bảo Quan Hồng ra đây luôn đi, bảo anh ta đến chỗ thống lĩnh thị vệ, bảo Quan Hồng khống chế giáo quan Hình, nhưng vậy mới không để cho Lê Vĩnh Thiên và văn võ bá quan của Long Đô nghi ngờ.” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng, vẫn là bố suy nghĩ chu toàn.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Lợi dụng lúc Lê Vĩnh Thiên chưa đến Long Cung, nhanh chóng nắm bắt thời gian mà sắp xếp đi!” Ngụy Nghiêm nói.
“Vâng!”
Advertisement
Ngụy Nguyên Trác, Ngụy Nguyên Tùng nhanh chóng đi sắp xếp rồi.
Mặc dù đêm quan Quan Hồng bị thương nặng, nhưng được cao thủ của Điện Thiên Cang chữa trị cho, nên anh ta cũng đã khôi phục rất nhiều rồi.
Giáo chủ Hình Trai của Âm Ty, bị Quan Hồng khống chế, làm cho anh ta chỉ huy thị vệ, canh phòng xung quanh Long Cung. Đương nhiên mấy người thị vệ đó đều là người của Điện Thiên Cang hóa trang thành.
Vì để phòng Lê Vĩnh Thiên tạo phản, mấy ngày nay toàn bộ người của Điện Thiên Cang đều mang theo vũ khí, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị git chết Lê Vĩnh Thiên.
Thị vệ của Long Cung vốn là có thể mang theo vũ khí.
Sau khi văn võ đại thần của Long Đô nghe thấy toàn bộ đều đã tập trung đông đủ ở Long Cung, quốc vương của Long Quốc cũng đã đến đại điện rồi, thì nhanh chóng vào trong Long Cung.
Sau khi văn võ đại thần của Long Đô đều đã đến Long Cung, quốc vương của Long Quốc cũng đã đến đại điện, ngồi trên ghế rồng.
Quan Hồng và thị vệ thân cận cầm vũ khí, đứng thẳng xung quanh quốc vương của Long Quốc.
Những người thị vệ thân cận này đều là cao thủ tuyệt đỉnh của Điện Thiên Cang hóa trang thành.
Còn những người cao thủ của Điện Thiên Cang khác, đang hóa trang thành thị vệ của Long Cung, bày sẵn trận xung quanh Long Cung.
Không lâu sau, Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh cũng đã dẫn theo ba nghìn người của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đến ngoài Long Cung.
Lúc Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh đi đến cổng lớn của Long Cung, một gã thị vệ canh cổng hét lên một tiếng: “Đứng lại!”
Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh liền sững sờ.
“Láo toét! Chẳng lẽ mày không biết vị này là Hộ soái đứng đầu Long Quốc hả? Mày lại dám ngăn Hộ soái đứng đầu Long Quốc vào cung sao?” Phạm Cương giận dữ nói.
“Quốc vương nước Long Quốc có lệnh, không cho phép mang binh lính vào trong!” Gã thị vệ của Điện Thiên Cang hóa tranh thành thị vệ Long Cung nói.
“Bọn họ là đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, cũng là thị vệ thân cận của Hổ soái Lê, tại sao lại không được vào cung?” Phạm Cương hỏi.
“Các văn võ đại thần của Long Đô đều đã tụ tập ở Long Cung rồi, không thể chứa được nhiều người, này là ý của quốc vương của nước Long Quốc!” Tên thị vệ Long Cung đó nói.
Phạm Cương vẫn còn đã tranh luận, Lê Vĩnh Thiên khoát tay một cái, ra hiệu anh ấy không cần nói thêm nữa.
“Nếu như đã là ý của quốc vương nước Long Quốc, vậy thì để cho đội đặc nhiệm Phượng Hoàng ở lại bên ngoài Long Cung đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh quay người, nói với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng: “Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng nghe lệnh, ở lại bên ngoài Long Cung!”
“Vâng!” Toàn bộ chiến sĩ của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cùng hô lên.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh rảo bước đi về phía cổng lớn của Long Cung.
“Đứng lại!” Tên thị vệ giả trang thành thị vệ Long Cung kia lại hét lên.
“Láo toét! Trước mặt hộ soái của Long Quốc mà đến lượt một tên nhỏ bé như mày nói lớn nói nhỏ hả? Rốt cuộc mày muốn làm cái gì nữa?” Phạm Cương liền tức giận mà hỏi.
“Quốc vương của Long Quốc có lệnh, không cho phép mang vũ khí vào cung!” Tên đóng giả thị vệ Long Quốc kia nói.
“Bọn tao có thể bỏ súng lại, nhưng hộ soái Lê là hộ soái đứng đầu Long Quốc, bình thường vào cung đều có thể được mang vũ khí, kiếm của anh ấy nhất định phải mang theo bên người!” Phạm Cương liền nói.
“Quốc vương Long Quốc có lệnh, cho dù là ai, lần này đều không được mang vũ khí vào cung!” Tên thị vệ Long Cung giả kia nói.
Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh thấy lần này yêu cầu của quốc vương Long quốc nghiêm ngặt như vậy, đã có một loại cảm giác không lành.
“Hộ soái, lần này vào công, yêu cầu nghiêm ngặt như vậy, có khi nào là có chuyện gì xảy ra không?” Hà Ngọc Vinh nói.
“Không đâu, đêm qua có thích khách đột nhập vào Long Cung, lần này quốc vương Long Quốc yêu cầu không mang vũ khí vào cung, cũng là bình thường thôi, cứ làm theo yêu cầu của quốc vương Long Quốc đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái…” Hà Ngọc Vinh vẫn muốn nói thêm nữa.
Lê Vĩnh Thiên khoát tay, cắt lời cô ấy: “Ở bên ngoài Long Cung phải thận trọng từng lời nói từng hành động, đừng có nói thêm gì nữa!”
Nói xong, Lê Vĩnh Thiên liền đưa thần kiếm Tiểu Lâu của mình cho đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng giữ.
Sau đó, Lê Vĩnh Thiên và Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh đi vào trong Long Cung.
Đến phía trong Long Cung, Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương mà Hà Ngọc Vinh nhìn thấy những thị vệ mang vũ khí đứng xung quanh, trên người tràn đầy sát khí.
Lúc đi vào trong đại điện, Lê Vĩnh Thiên, Hà Ngọc Vinh nhìn thấy ba bố con nhà Ngụy Nghiêm, và văn võ đại thần của Long Đô đã đứng trang nghiêm ở hai bên cung điện.
Quốc vương Long Quốc cao cao tại thượng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế rồng.
Quan Hồng và một đám thị vệ mang theo binh khí, mặt lạnh tanh mà đứng xung quanh quốc vương Long Quốc.
Toàn bộ Long Cung đều tràn ngập hơi thở của chết chóc!