“Đúng là Triệu Đình Vũ có từng nói với tôi rằng trên đời này có các cao thủ võ lâm ẩn thế. Gần đây, giới võ lầm đã thành lập một môn phái đáng sợ có tên là điện Thiên Cang. Triệu Đình Vũ, thiếu chủ của Ma Đao Môn có nói rằng Ma Đao Môn chính là đã bị điện Thiên Cang diệt môn rồi. “Trương Minh Nguyệt nói.
“Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô không nói với tôi sớm hơn?” Lê Vĩnh Thiên chất vấn.
Advertisement
“Lúc đó, anh đang có cuộc họp ở Long Đô. Là Triệu Đình Vũ nửa đêm có nói với tôi. Sáng hôm sau, thì tôi lại đi chấp hành hành động trảm thủ, nên tôi tưởng chuyện nhỏ thôi không cần làm phiền anh.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Triệu Đình Vũ trước đây chưa bao giờ nói với tôi về chuyện này, tại sao anh ấy lại nói với cô?” Lê Vĩnh Thiên hỏi lại.
Advertisement
“Vào cái đêm anh mở cuộc họp ở Long Đô, có một thích khách đã lẻn vào bệnh viện để ám sát Triệu Đình Vũ. Sau khi chúng tôi git chết tên sát thủ đó, tôi đã ép anh ta nói thì anh ta mới nói lại sự thật với tôi.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Chuyện của điện Thiên Cang không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải điều tra cẩn thận. Tôi nghi ngờ rằng kẻ ám sát vào Long cung có liên quan đến điện Thiên Cang.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Những tên võ lâm trong điện Thiên Cang dám to gan tiến vào Long Cung à?” Thượng Quan Liệt Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
“Ngoại trừ những cao thỉ võ lâm này ở điện Thiên Cang ra, tôi thực sự không thể nghĩ ra ai mà có năng lực khủng khiếp như vậy đột nhập vào Long cung.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái trước đó có nói một bộ trưởng như Ngụy Nghiêm không có binh mã. Tuy nhiên, ông ta lại có thể kiểm soát Long cung và trở thành tể tướng. Rất có khả năng chính là ông ta đã lập nên điện Thiên Cang.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Chà, hãy kiểm tra giúp tôi. Hiện tại, Quốc vương Long Quốc đang rất nguy hiểm và chúng ta phải tìm ra sự thật càng sớm càng tốt.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vâng!”
Sau khi Lê Vĩnh Thiên và Trương Minh Nguyệt nói chuyện điện thoại xong. Anh lại cùng Chu Nhược Mai đi luyện kiếm trong khu rừng nhỏ phía sau biệt thự.
Sau khoảng thời gian luyện tập này, Lê Vĩnh Thiên đã dần dần lĩnh hội được những điều cốt yếu trong Kiếm Xuất Thần Diệt. Và kiếm thuật của anh đã tiến bộ vượt bậc.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa thể chính thức luyện thành chiêu thức Kiếm Xuất Thần Diệt này.
……
Ngày hôm sau, tại nhà họ Chu.
“Mẹ, ngày mốt đại thọ lần thứ của mẹ. Tụi con sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho mẹ.” Chu Thiệu Huy nói.
“Ồ, Phi Dương vừa đi. Là kẻ đầu trắng tiễn kẻ đầu xanh. Mẹ lấy đâu ra tâm trạng để tổ chức sinh nhật đại thọ chứ. Không cần đâu!” Bà cụ Chu nói.
“Mẹ à, Phi Dương đi rồi, đó là chuyện không thể nào thay đổi được. Và tiệc sinh nhật lần thứ của mẹ quan trọng lắm, nó phải được tổ chức! Nếu không, người ngoài sẽ cho rằng chúng con bất hiếu. Ngay cả tiệc sinh nhật của mẹ mình mà không được tổ chức.” Chu Thế Huy nói.
“Đúng vậy, bữa tiệc sinh nhật của mẹ phải được tổ chức. Vả lại, mình còn phải mời cả nhà Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai cùng tham gia.” Kim Ngọc nói.
“Mà Lê Vĩnh Thiên đã ra lệnh xử quyết Phi Dương, mẹ đã không muốn gặp lại hắn. Tại sao lại phải mời Lê Vĩnh Thiên – gã kẻ thù này đến bữa tiệc sinh nhật của mẹ hả?” Bà cụ Chu hỏi.
“Lê Vĩnh Thiên hiện đã bị cách chức và giáng cấp xuống làm thường dân. Nếu chúng ta mời hắn đến, thì ta thể làm bẽ mặt hắn một cách nghiêm trọng trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ rồi!” Kim Ngọc nói.
“Cứ sỉ nhục Lê Vĩnh Thiên cũng chả có ý nghĩa gì. Chẳng phải mấy năm nay chúng ta vẫn sỉ nhục hắn sao? Vậy mà hắn vẫn luôn như con heo chết không sợ nước sôi, chả có hại gì đối với hắn cả.” Bà cụ Chu nói.
“Chúng ta không thể giết Lê Vĩnh Thiên để trả thù cho Phi Dương. Chúng ta chỉ có thể làm bẽ mặt hắn trong bữa tiệc sinh nhật của mẹ thôi. Đó là để hắn làm trò ngu ngốc để giải quyết mối hận thù của chúng ta bấy lâu nay.” Chu Thế Huy nói.
Chu Thiệu Huy cảm thấy bất lực khi nghe tin Chu Thế Huy và Kim Ngọc sắp làm nhục Lê Vĩnh Thiên một lần nữa.
“Được rồi, vậy chúng ta hãy tổ chức tiệc sinh nhật mừng thọ. Hôm nay, cứ gửi thiệp mời đến những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp trong xã hội, cũng sẽ gửi luôn thiệp mời đến Lê Vĩnh Thiên!” Bà cụ Chu nói.
“Vâng ạ, vậy chúng ta sẽ cử Phi Phi đích thân gửi thư mời đến Lê Vĩnh Thiên!” Chu Thế Huy nói.
“Tại sao anh muốn tôi đích thân gửi thiệp mời đến anh rể?” Chu Phi Phi hỏi