"Tôi đến đó để làm gì?" Lê Uy Long không muốn bị bắt đi chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này. Nếu anh bị bắt đi lúc này, Thiên Thành sẽ nhầm tưởng khi nghĩ đến lời dặn của anh khi nãy mà phái Lưu Bảo Kim chỉ huy đội quân đang chờ đợi tiến vào thành phố và sẽ gây ra những rắc rối to lớn mà Lê Uy Long không mong đợi.
Chỉ trong trường hợp thật cần kíp mới cần thiết phải huy động đội quân tinh nhuệ này !
"Anh đã giết người, dù đó là một tù nhân. Tất nhiên anh cần đi theo cảnh sát tới đồn để lập biên bản và trả lời thẩm vấn!" Ánh Hạ nói.
Vốn không có thành kiến với Ánh Hạ, ngược lại Lê Uy Long còn khá ngưỡng mộ cô gái can đảm sẵn sàng chấp nhận tự bắn vào chân mình để cứu con tin nên anh vẫn kiên nhẫn nhìn cô nói :
"Tôi bắn anh ta bằng súng của cô. Cô đã chứng kiến rồi đó. Không có gì cần thẩm vấn nữa cả."
"Anh lấy súng của tôi, nổ súng bắn khi chưa được phép trong khi con tin đang nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không quan tâm tới sự an toàn của con tin. Đó là hành động gây hậu quả nghiêm trọng. Anh phải giải thích điều đó với những người có thẩm quyền." Ánh Hạ tiếp tục.
Lê Uy Long không nói nên lời với logic của Ánh Hạ, anh ta kêu lên:
"Hậu quả nghiêm trọng? Tôi đã gây ra hậu quả nghiêm trọng nào? Tôi chỉ biết rằng tôi đã cứu con tin an toàn! Nếu tôi không quyết đoán hành động và git chết kẻ bắt cóc con tin chỉ bằng một phát súng thì bây giờ cô đã bị gãy chân và chỉ có thể ngồi đây mà nhìn hắn ta bỏ trốn trên chiếc xe mà các cô cung cấp cho hắn ta rồi!"
"Đó là anh gặp may mà thôi! Anh là một dân thường, anh có quyền gì bắn và giết tù nhân?" Ánh Hạ không chịu kém phần.
"Có vấn đề gì với bộ não của cô không vậy? Hành động của tôi được xem là một hành động dũng cảm! Nếu cô không biết hành động dũng cảm là gì thì hãy về nhà giở sách đạo đức ra mà xem lại đi!" Lê Uy Long bắt đầu hơi khó chịu vì sự vướng víu của Ánh Hạ thế là lời nói của anh ta trở nên kém lịch sự hơn.
Gì? Một nữ cảnh sát nổi tiếng thành phố như Ánh Hạ mà có kẻ lại dám mắng cô có vấn đề với bộ não! Dù cô cũng biết những gì Lê Uy Long vừa làm là một hành động dũng cảm, nhưng cô không thể nuốt trôi được khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta!
"Anh có biết gã tù nhân này đóng vai trò quan trọng thế nào trong hồ sơ vụ án của chúng tôi không? Hắn ta chỉ là một mắt xích nhỏ trong một băng đảng chuyên bắt cóc tống tiền. Chúng tôi vẫn đang vất vả thẩm vấn hắn để hắn phải khai ra những kẻ còn lại trong băng hòng quét sạch bọn chúng! Anh giết hắn chỉ bằng một phát bắn khiến cho manh mối của chúng tôi mất sạch, việc điều tra vụ này trong tương lai sẽ gặp bao nhiêu khó khăn anh có biết không?! " Ánh Hạ kết tội.
"Tôi hỏi cô, chuyện nào quan trọng hơn, giải cứu con tin khỏi bị gi chết hay là tìm cách bảo vệ một manh mối vụ án chưa rõ ràng?" Lê Uy Long nhướng mày chất vấn.
"..." Ánh Hạ không nói nên lời.
"Mất manh mối, các cô có thể tìm lại. Nếu con tin bị giết, cô ắt hẳn không thể làm cho họ sống lại phải không? Hành động dũng cảm của tôi đã cứu cô khỏi việc phải tự bắn nát chân và còn giữ thể diện cho cô nữa. Cô không những không cảm ơn tôi mà còn cố tình gây khó khăn cho tôi nữa. Nếu cô tiếp tục hành động như thế, sau này ai muốn làm việc tốt cũng không đủ can đảm mà chần chừ hoặc tỏ thái độ thờ ơ đấy cô có biết không? "Lê Uy Long vặn lại bằng một lý lẽ vô cùng sắc bén.
"Thế theo anh bây giờ tôi phải dành cho anh một phần thưởng cho sự dũng cảm sao?" Ánh Hạ giận dữ hỏi lại.
"Đấy là cô nói đấy nhé ! Nếu cô dám tặng cho tôi một phần thưởng, tôi sẽ rất vui lòng mà nhận." Lê Uy Long tiếp tục bồi thêm.
"Anh ..." Ánh Hạ cứng họng.
"Rất nhiều người tại hiện trường đã chứng kiến hành động dũng cảm của tôi. Tôi nghĩ cô nên thực sự tặng cho tôi một phần thưởng cho sự dũng cảm đó. Làm vậy thì cô có thể truyền năng lượng tích cực và truyền cảm hứng cho nhiều người dám làm điều dũng cảm trong tương lai đấy." Lê Uy Long tiếp tục.
"Anh có thể bớt bớt sự tầm thường của anh lại được không? May mắn cứu người khác được một lần mà anh nằng nặc đòi hỏi phần thưởng vậy sao? Anh muốn được thưởng gì cho xứng đáng nào? Làm ơn hãy thanh cao hơn một chút!" Ánh Hạ kêu lên.
"Nếu cô đòi hỏi người ta phải sẵn sàng trao ra sự dũng cảm trong những tình huống thậm chí nguy hiểm đến tính mạng như thế mà lại nói những lời này thì tôi e rằng điều đòi hỏi ấy của cô là vô lý vô cùng! " Lê Uy Long không nhân nhượng.
"..." Ánh Hạ sững người không nói nên lời.