Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Ly Bình nhếch nhác như vậy, Nguyễn Tú Hằng và Lê Tịnh Vi đều không thể nhịn được mà cười ra tiếng.
Chu Ly Bình vốn dĩ muốn trút giận lên người hai người, nhưng trong lúc vô tình đã chạm phải ánh mắt của Lê Vĩnh Thiên. Ngay lập tức bà ta không dám hé răng nói gì.
Lê Vĩnh Thiên anh có thể giết cả bố ruột của mình thì làm sao mà bà ta dám chọc giận vị ôn thần này đây. Chu Ly Bình vừa quay đầu liền phát hiện Chu Thiệu Huy đang đứng ở một góc lạnh lùng quan sát mọi việc, ngay lập tức liền đem toàn bộ sự bất mãn của bản thân trút hết lên người Chu Thiệu Huy.
Advertisement
“Anh cái đồ vô dụng này, mau tới giúp tôi đòi lại đi!” Chu Ly Bình gầm lên với Chu Thiệu Huy.
“Đồ vật đã đem tặng nào có lý đi đòi lại cơ chứ. Hơn nữa, những thứ này đều không đáng giá.” Chu Thiệu Huy nhỏ giọng nói.
Advertisement
“Không đáng giá. Nếu anh đã có năng lực như vậy thì mỗi ngày đưa cho tôi năm mươi bốn triệu đi. Hơn nữa, cứ coi như nó không có giá trị thì đã sao, đem về cho chó ăn không được sao?”
Lê Vĩnh Thiên không có ý định nói đạo lý với Chu Ly Bình, nhìn thấy bà ta náo loạn một cách vô cớ như vậy, anh liền đi thẳng vào phòng ngủ, lấy ra thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu của mình.
Thấy vậy, Chu Ly Bình lập tức sợ hãi lùi lại, rối rít mà quát lên: “Lê Vĩnh Thiên, đồ phản nghịch và bất hiếu nhà mày, mày đã giết bố ruột của mình, giờ mày còn muốn giết cả mẹ vợ mình hay sao?”
Bọn người Lê Tuyết Tương khi nhìn thấy cảnh tượng này đều bị doạ cho một trận kinh hoàng bạt vía, liền nói: “Vĩnh Thiên, đừng kích động…”
Lê Tuyết Tương vẫn chưa nói hết câu thì đã thấy đã một tia sáng lạnh loé lên. Còn Chu Ly Bình thì sợ tới mức hai chân mềm nhũn, không có sức lực mà ngồi bệt xuống đất la hét ầm ĩ.
Một lúc sau, bà ta phát hiện trên người hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì hết mới thận trọng đứng dậy, dùng tay sờ soạng khắp cơ thể xem xem mình có bị thương ở đâu không.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường trên người, lúc nhìn về phía Lê Vĩnh Thiên thì thanh kiếm ấy đã không còn trong tay anh nữa. Thế nhưng dưới chân bà ta, chính là xác hai con gà đang nằm im bất động giống như đã chết.
Hoá ra Lê Vĩnh Thiên không có ý định giết Chu Ly Bình mà là hai con gà đang chạy loạn khắp nơi.
Một cái biệt thự sang trọng như vậy lại bị hai con gà làm cho loạn hết cả lên thành bộ dạng gì rồi không biết.
Lê Tịnh Vi đi tới nhét hộp nhân sâm sắp hết hạn vào trong tay Chu Ly Bình, Lê Vĩnh Thiên mở cửa, lạnh lùng nói: “Nhanh cầm đồ của bà rồi cút ra ngoài.”
“Lê Vĩnh Thiên, mày đắc ý cái gì chứ? Mày có biết ý nghĩa của từ không được trọng dụng là gì không? Nghĩa là cả đời này mày đừng mong có cơ hội chuyển mình, hơn nữa mày lại tự tay giết bố mình. Đồ cặn bã như vậy, không ai quan tâm là đúng rồi.” Sau khi Chu Ly Bình bước ra khỏi cửa, bà ta còn quay đầu lại và lớn tiếng chửi bới Lê Vĩnh Thiên.
“Mẹ, đừng nói Lê Vĩnh Thiên như vậy. Anh ấy làm như vậy cũng là vì có nỗi khổ riêng của mình.” Nghe thấy Chu Ly Bình dùng những lời lẽ ác độc như vậy chửi rủa Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai lập tức lớn tiếng bảo vệ anh.
“Chu Nhược Mai, thật may cô không phải là con gái ruột của tôi, nếu không tôi sẽ dùng một tay bóp cht cô. Tôi khuyên cô nên thoát khỏi thằng ranh này càng sớm càng tốt, đừng để sau này phải trải qua cuộc sống khổ cực của tầng lớp hạ lưu giống cậu ta.”
“Chu Ly Bình, rốt cuộc cô nói xong hay chưa?” Chu Thiệu Huy thực sự nghe không nổi nữa, tức giận nhìn Chu Ly Bình nói.
“Chu Thiệu Huy, anh thật vô dụng. Vợ anh bị bắt nạt, anh không ra mặt giúp đỡ thì thôi đằng này lại còn ra mặt giúp tên khốn nạn này bắt nạt tôi. Tôi… Tôi thực sự là có mắt như mù mới……”
“Nếu bà còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ dùng kiếm chém đứt lưỡi của bà, tôi nói được làm được.” Lê Vĩnh Thiên vừa nhìn Chu Ly Bình vừa gằn từng chữ từng chữ một.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lê Vĩnh Thiên, Chu Ly Bình sợ tới mức nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Thời điểm bỏ chạy còn không quên nhặt xác của hai con gà đã chết trên mặt đất.
Chu Thiệu Huy thở dài thườn thượt, chắp tay xin lỗi Lê Vĩnh Thiên, sau đó nhanh chóng đuổi theo Chu Ly Bình.
……
Điện Thiên Cang, Thần Đao Giáo, toàn thân Cầu Hạn mềm nhũn, không có sức lực ngồi xếp bằng vận công chữa trị vết thương, mây mù lượn lờ trên đỉnh đầu của ông ta, bên cạnh ông ta là thanh đao Hắc Long Thôn Nguyệt.
Kể từ sau khi trở thành giáo chủ của Thần Đao Giáo, Cầu Hạn chưa bao giờ gặp đối thủ có thể đánh tay đôi với ông ta, vẫn luôn cho rằng mình đã bất khả chiến bại rồi, nhưng không ngờ lại bị đánh bại bởi một chiến binh lừng danh thiên hạ.
Không những bị đối phương hạ gục mà ông ta còn bị nội thương nghiêm trọng. Sau hai ngày điều trị, vết thương của ông ta mới dần dần đỡ hơn, có dấu hiệu tốt hơn.
Vết thương về thể xác thì đã được chữa lành, nhưng vết thương trong lòng thì lại vô cùng nghiêm trọng, lòng tự tin của ông ta đã phải chịu một đả kích rất nặng nề, bây giờ chỉ cần ông ta nhắm mắt lại, trong đầu ông ta sẽ hiện ra hình ảnh Lê Vĩnh Thiên cầm thanh kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu.
Ông ta không cam tâm cứ như vậy mà thua dưới tay Lê Vĩnh Thiên, nhưng khi những chuyển động chậm trong kiếm kỹ của Lê Vĩnh Thiên hiện lại trong tâm trí ông ta đã khiến ông ta phải thừa nhận rằng kiếm kỹ của Lê Vĩnh Thiên vô cùng tinh tế.
Hiện tại hy vọng duy nhất của ông ta chính là quyển đao phổ Càn Khôn Thất Đao, ông ta tin tưởng Hắc Long Thôn Nguyệt kết hợp với Càn Khôn Thất Đao sẽ khiến ông ta trở nên bất khả chiến bại, không có kẻ nào có thể đánh bại ông ta.