"Anh... anh đã bị bắt, mà vẫn muốn tỏ thái độ chống đối sao?" Ánh Hạ có chút tức giận khi thấy Lê Uy Long tỏ ra quá kiêu ngạo đối với cô.
"Đây đâu thể gọi là bị bắt giữ, tôi chỉ đang thể hiện sự hợp tác trong cuộc điều tra thôi." Lê Uy Long nói.
"Nhân chứng vật chứng đã rành rành ra đây rồi!! Chính anh cũng đã thừa nhận rằng mình là kẻ giết người, còn gì cần phải điều tra nữa?!" Ánh Hạ nói gay gắt.
"Đúng là tôi đã giết người, nhưng đó là sự tự vệ chính đáng." Vĩnh Thiên quyết nói lý với nữ cảnh sát nọ.
"Phòng vệ chính đáng gì?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi.
"Chính những người này đã gây sự trước và muốn giết tôi, mạng sống của mình bị đe dọa như vậy, chẳng lẽ cô bảo tôi phải ngồi yên chịu chết à?" Lê Uy Long giải thích.
"Hả? Tại sao bọn họ lại muốn giết anh?" Ánh Hạ ngạc nhiên hỏi lại.
"Bởi vì tất cả họ đều là những sát thủ." Lê Uy Long nói.
"Cái gì? Sát thủ?" Nữ cảnh sát tròn mắt ngơ ngác.
"Phải, cô là cảnh sát nên chắc cũng từng nghe nói qua. Bọn họ chính là Thất bang Sát thủ, đứng thứ chín trong Bảng xếp hạng Siêu Sát thủ của nước ta đấy!" Lê Uy Long phân trần.
"Ý anh là......Thất bang Sát thủ trong huyền thoại?" Nghe tới đây Ánh Hạ càng kinh ngạc hơn. Tất nhiên cô cũng đã nghe nói về nhóm sát thủ máu lạnh khét tiếng này, bọn họ là những kẻ giết người đáng sợ trong truyền thuyết. Nhắc đến cái tên đó thôi cũng đủ khiến cả giới giang hồ lẫn lực lượng cảnh sát đều phải rùng mình.
"Phải, chính là bọn họ." Vĩnh Thiên nói.
"Vậy là một mình anh đã git chết tất cả bảy sát thủ chuyên nghiệp này?" Tất nhiên, Ánh Hạ sẽ không dễ dàng tin rằng Lê Uy Long có khả năng này.
"Không phải tôi, ở đây còn ai nữa? Chắc cô cũng biết rằng tôi là lính đặc nhiệm chứ hả?" Lê Uy Long hỏi.
Nghe anh ta nói điều này, Ánh Hạ đột nhiên nhớ lại những tin đồn đã lan truyền sau đám cưới hoành tráng của Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vào tháng trước. Một trong số đó là tin đồn rằng họ Lê này là lính đặc nhiệm của quân đội. Xem ra không có gì lạ khi anh ta có thể bắn hạ Trịnh Kiến Sang, gã tù nhân định bỏ trốn tại bệnh viện lần trước.
Tuy nhiên, tóm lại Lê Uy Long này cũng chỉ là một người lính bình thường, làm thế nào anh ta có thể cùng lúc hạ đo ván Thất bang Sát thủ mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào? Đây là trò đùa sao?
"Anh chẳng qua chỉ là một quân nhân bình thường, làm sao có thể giết cả nhóm sát thủ thiện chiến như thế này được?" Ánh Hạ hỏi lại.
"Thất bang Sát thủ chỉ là một cái hư danh mà bọn chúng cường điệu lên để tự tạo ra danh tiếng cho mình. Tôi thực sự đã giết họ đấy, có gì đáng ngạc nhiên đâu!?” Lê Uy Long nói nhẹ nhàng.
"Ý anh là, bọn họ chỉ là những sát thủ giả mạo, lấy danh nghĩa là Thất bang Sát thủ?" Ánh Hạ bất giác thốt lên. Nếu họ thực sự là Thất bang sát thủ nổi tiếng tàn nhẫn, làm sao quân nhân hạng xoàng như Lê Uy Long có thể kết liễu dễ dàng như vậy?
"Chuyện này tôi không biết được, chẳng phải đó là nhiệm vụ của Đội trưởng đội cảnh sát điều tra cô sao?" Lê Uy Long nói.
"Cho dù bọn họ có đúng là Thất bang sát thủ hay không, tôi muốn biết lý do mà họ muốn giết anh là gì! Chuyện này chắc là anh biết rõ nhỉ?" Ánh Hạ hỏi lại.
"Không phải quá rõ ràng rồi sao? Tất nhiên là bọn họ được ai đó thuê đến để giết tôi! Đám sát thủ vẫn luôn giết người thuê vì tiền mà!" Lê Uy Long nói.
Ánh Hạ rất khó chịu trước cách nói chuyện thiếu tôn trọng của Lê Uy Long, cô hỏi: "Thế ai là người thuê?"
"Trước khi ra tay, bọn họ có nói với tôi rằng chính Trương gia đã thuê họ giết tôi." Vĩnh Thiên nói.
"Trương gia? Là gia đình họ Trương giàu có bề thế nhất ở thành phố Đà Lạt này ư?" Ánh Hạ kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy. Ngoại trừ Trương gia này, làm gì còn ai có đủ khả năng thuê Thất bang Sát thủ chứ?" Lê Uy Long nói tiếp, khẽ thở dài vì cuối cùng cô ta cũng chịu hiểu ra.
"Nhưng tại sao gia đình họ Trương muốn giết anh?" Ánh Hạ vẫn chưa hết tò mò.
"Chuyện đó tôi cũng không rõ." Vĩnh Thiên không muốn nói với Ánh Hạ về mối hận thù sâu sắc giữa mình với gia đình họ Trương. Vì vậy anh đã cố lờ đi.
"Sau đó, hãy nói lại cho tôi với Cục Bảo vệ Pháp luật!" Ouyang Bing nói.
Chu Nhược Mai thấy Ánh Hạ có vẻ chuẩn bị đưa Lê Uy Long đi liền vội vàng nói: "Đội trưởng, chồng tôi thực sự chỉ phòng vệ thôi. Chính những sát thủ này muốn giết anh ấy nên chồng tôi mới buộc phải ra tay với họ. Đó là sự thật. Tôi có thể làm chứng về điều này, vậy nên xin đừng bắt anh ấy! "
"Phải, tôi cũng có thể làm chứng. Vừa nãy tôi thấy những người này lao vào định git chết Vĩnh Thiên, vì vậy tôi mới gọi cho cảnh sát các cô để báo cáo sự việc. Chính là tôi đã gọi đây! Nếu những gì Vĩnh Thiên nói không phải sự thật, nếu anh ta thực sự giết người, tại sao tôi phải gọi cảnh sát chứ?" Nguyễn Tú Cẩm cũng nói.