Khi khẩu AK bay đến gần Ánh Hạ, cô ngay lập tức vươn tay ra và bắt được nó, đôi mắt cô chợt lóe sáng lên.
"Pằng...Pằng....Pằng..........." Vừa nhận được khẩu súng, cô lập tức kéo cò bắn xối xả vào những thành viên của băng Hổ Báo và Lions Gate.
"Ahhhhhhhh ........" Bọn chúng trúng đạn và lần lượt ngã xuống đất.
Vừa nãy Lê Uy Long nhận thấy khẩu súng lục của cảnh sát Ánh Hạ không còn đạn, nên anh ta đã nhanh chóng nhặt lấy một khẩu AK bị địch bỏ lại trên mặt đất rồi đá nó về phía Ánh Hạ.
Với vũ khí tốt trong tay, nữ cảnh sát đã trở nên tự tin hơn rất nhiều, và cô liên tục nã đạn vào bè lũ kẻ thù.
Tất nhiên Lê Uy Long cũng không nhàn rỗi đứng xem, anh kết hợp cùng với Ánh Hạ tạo thành một thế trận hai mới và tấn công tới tấp vào băng Hổ Báo và Lios Gate, khiến chúng không kịp trở tay.
"Đoàng....Đoàng................"
"Pằng Pằng Pằng.............................."
Vô số thành viên của hai băng đảng xã hội đen đã trúng đạn và bắt đầu la hét dữ dội.
Với khẩu AK trong tay, Ánh Hạ ngày càng trở nên can đảm hơn, khí thế ngùn ngụt.
Lê Uy Long và Ánh Hạ bắt đầu “song kiếm hợp bích”, hợp nhất phướng án tác chiến của họ, cả hai bước lùi lại và đứng quay lưng vào nhau, chĩa súng về hai hướng đối diện nhau và sẵn sàng hạ từng đối thủ.
Cả hai người họ đều là những người có khả năng thiện xạ tuyệt vời. Nếu họ có thể kết hợp lại với nhau ăn ý thì việc đánh bại băng Hổ Báo và Lions Gate hoàn toàn không phải chuyện khó khăn.
Tuy nhiên, những tên tội phạm này cũng không phải là người ăn chay, chúng dĩ nhiên sẽ không trương mắt nhìn nhau bị giết, nên đã điên cuồng bắn về phía hai người.
"Đoàng....Đoàng..............."
"Đoàng........"
"Pằng...Pằng....Pằng.........................."
Từng tiếng súng dữ dội vang lên như tiếng pháo nổ ở thung lũng Ngạc Khuông.
Trước lực lượng hùng mạnh của kẻ thù, Ánh Hạ và Lê Uy Long một lần nữa phải đứng tách nhau ra để phân tán lực lượng của bọn chúng, cũng là để giảm thiểu rủi ro cho bản thân.
Cứ mỗi khi cây súng trên tay hết đạn, họ lại ném chúng đi và nhặt vội lấy một khẩu súng khác trên mặt đất. Ngày càng có nhiều xác chết của kẻ thù nằm la liệt trên mặt đất và dĩ nhiên tất cả các loại vũ khí của chúng cũng nằm lại đó.
Dưới những đợt xả súng quyết liệt đầy ám ảnh của Lê Uy Long và Ánh Hạ, băng Hổ Báo và Lions Gate đã chết đến hơn phân nửa quân số. Một số kẻ hèn nhát đã sợ hãi ôm đầu bỏ chạy mất.
Đột nhiên, Quang Hùng trông thấy có hai người đàn ông bất ngờ chạy xông về phía Ánh Hạ từ cả hai bên. Anh sững sờ mất mấy giây rồi vội vàng hét lên: "Đội trưởng cẩn thận! Bọn chúng định tấn công cô từ cả hai phía đấy!"
Ánh Hạ vừa nghe được tiếng hét của anh ta thì đã thấy một người mặc đồ đen bật lên từ cánh rừng bên phải, chuẩn bị bắn mình!
Đúng lúc này, khẩu AK trong tay cô vừa hết đạn và cô chỉ kịp vơ lấy khẩu súng lục của một xác chết gần đó.
"Pằng!" Có vũ khí, nữ cảnh sát ngay lập tức bắn vào đối thủ.
Rất may, tốc độ bắn của cô vẫn nhanh hơn đối thủ. Kẻ địch bên phải đã bị cô bắn trúng trước và chết ngay tại chỗ.
Giải quyết xong tên côn đồ bên phải, Ánh Hạ chợt nhớ rằng Quang Hùng đã nói đối thủ đến từ cả hai phía, và vội vàng quay sang bên trái.
"Đoàng------------!"
Ánh Hạ vừa quay lại thì đã nghe một tiếng súng lớn rát tai. Kẻ ở bên kia đã kịp bắn một phát súng, và một viên đạn đang lao nhanh về phía cô!
Ánh Hạ rất kinh ngạc và bất ngờ, đã quá muộn để né tránh. Xem ra lần này cô thực sự sẽ chết!
"Pằng........!"
Gần như cùng lúc đó, Ánh Hạ lại nghe thấy một phát súng khác. Cô không biết ai đã bắn phát súng đó, chỉ có một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô gái trẻ lúc này. Vậy là hết, lần này cô đã bị bắn hai phát liên tiếp và chắc chắn sẽ hy sinh.
Tuy nhiên, khi cô còn đang nghĩ rằng mình sẽ chết như thế nào, cô bỗng nghe thấy âm thanh “Croẹt!” “Đoàng---------------”, ha viên đạn mà cô tưởng sẽ bắn thẳng vào đầu và tim mình đã va trúng nhau và nổ tung.
Ánh Hạ sũng sờ. Hai viên đạn cũng có thể va trúng nhau ư? Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Dường như mạng cô hãy còn lớn lắm!!
Thậm chí, Ánh Hạ còn cho rằng hẳn là khả năng thiện xạ của gã xa hội đen kia quá tệ, và do trùng hợp, một kẻ địch khác đã bắn trúng đường bay của viên đạn này. Đây đúng là ý Trời, xem ra ông Trời vẫn chưa muốn cô phải chết!
"Đoàng!" Lúc này, bất ngờ lại có một phát súng khác vang lên.
"Á!" Người đàn ông đứng bên trái đang chuẩn bị bắn vào Ánh Hạ một lần nữa, bỗng nhiên thốt lên một tiếng hét đau đớn, và máu trên trán hắn bắn phụt ra.
Ánh Hạ kinh ngạc nhìn theo hướng viên đạn vừa lao tới, tự hỏi ai là người đã ra tay?
Và cô không tin nổi vào mắt mình khi thấy Lê Uy Long đang cầm một khẩu súng lục với mũi súng hướng về phía bên trái.
Thì ra chính anh là người đã kết liễu kẻ thù!