Khi đám Tạ Ngọc Liên, Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và những người khác được đưa đến trước Lê Uy Long, tất cả đều run lẩy bẩy chân tay.
"Quỳ xuống!" Thiên Thành hét lớn và đá một đá vào chân lũ đầu sỏ.
Ánh Hạ nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao đám người này lại bị đưa đến trước mặt của Lê Uy Long? Lê Uy Long có phải là chỉ huy của quân đoàn này không?
"Được rồi, cô gái. Bây giờ trận chiến đã kết thúc rồi. Không còn gì để xem nữa. Hãy vào đây để chúng tôi tiếp tục điều trị vết thương cho cô!" Lúc này, nữ quân y cất tiếng nói với Ánh Hạ khi cô vẫn đang chăm chú dõi theo những diễn biến ngoài hiện trường.
"Ngoài này thực sự rất thú vị. Cô hãy cho tôi xem thêm một lúc nữa!" Ánh Hạ ngập ngừng trả lời.
"Không được! Cô không thể tiếp tục đứng đó nữa. Vết thương trên đầu cô vẫn đang chảy máu! Cô phải cầm máu ngay lập tức!"
Nữ bác sĩ quân y sốt sắng. Lê Uy Long vừa phân phó Ánh Hạ cho cô, yêu cầu phải chữa khỏi nên cô không dám bỏ bê.
Ánh Hạ muốn tiếp tục quan sát nhưng đã bị mấy cô bác sĩ đưa trở lại vào trong chiếc xe quân sự.
…….
"Bây giờ chúng mày rơi vào tay tao rồi, chúng mày còn muốn nói gì nữa?" Lê Uy Long lạnh lùng hỏi, nhìn lũ tù nhân đang quỳ trước mặt.
"Lê Uy Long, quân đoàn này đến từ đâu?" Hoàng Minh Yên cố cứng cỏi lên tiếng hỏi.
"Từ chiến trường phía Tây!" Lê Uy Long trả lời dõng dạc.
"Từ chiến trường phía Tây? Họ vượt qua ngàn dặm đường xa xôi như thế chỉ đến đây để giết người vô tội một cách bừa bãi sao? " Hoàng Minh Yên cố gặng hỏi tiếp.
"Giết người vô tội một cách bừa bãi? Chúng mày coi thường luật pháp, mất hết lương tâm, làm vô số điều xấu xa bỉ ổi, giết hại bao con người… mà được coi là vô tội sao? Bọn họ vừa giết người vô tội sao?"
"Tao không đồng ý! Tao muốn kháng cáo! Ngay cả khi tao có tội, cũng không đến lượt mày kết án!" Hoàng Minh Yên gân cổ lên nói to.
"Hãy nhốt chúng lại và canh giữ cho cẩn thận. Ngày mai tôi sẽ đưa chúng đến trước mộ của cha tôi để xử tử chúng!" Lê Uy Long không muốn nghe những lời vô nghĩa của Hoàng Minh Yên nữa nên hạ lệnh xuống.
Ngay lập tức lũ Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và những kẻ khác bị các binh sĩ bắt giữ.
"Lê Uy Long, không phải cậu định xử tử chúng tôi chứ?"
Tạ Ngọc Liên sợ đến nỗi khuôn mặt của bà ta xám ngoét như tro, toàn thân run lên từng cơn như sốt rét. Tất cả những thành viên của Trương gia nếu không phải là bị bắt thì đã bị bắn chết từ lâu. Không lẽ gia đình họ Trương của bà ta thực sự bị phá hủy trong tay Lê Uy Long này sao?
"Tôi đã nói từ lâu rằng Trương gia của bà đã tận tay git chết cha tôi và bảy ngày sau sẽ là ngày tôi ra tay quét sạch gia đình bà. Bây giờ bà còn đưa tôi tới đây, hành hạ bạn bè và vợ tôi như thế, bà thực sự nghĩ rằng tôi đang đùa với bà sao?" Lê Uy Long nheo mắt, nhìn thẳng mặt Tạ Ngọc Liên mà nói.
"Mày không thể xử tử chúng tao. Mày không có quyền xử tử chúng tao! Con trai cả của tao Trương Minh Thành là Bí thư Thành ủy thành phố này, nếu mày dám đụng vào bất cứ ai trong gia đình họ Trương tao thì mày sẽ không thoát được khỏi tay con trai của tao đâu!" Tạ Ngọc Liên vừa run rẩy vừa rít lên qua kẽ răng.
"Thật sao? Vậy thì hãy chờ đến ngày mai. Tôi sẽ không chỉ xử tử cả nhà bà mà còn bắt cả con trai cả Trương Minh Thành của bà chôn cùng một mộ!" Lê Uy Long gằn từng tiếng.
"Mày dám không? Mày có đủ khả năng để bắt được con trai của tao sao?" Tạ Ngọc Liên ngoan cố thách thức.
"Ngày mai bà sẽ biết thôi. Không phải vội!"
Lê Uy Long không muốn nói thêm với Tạ Ngọc Liên gì nữa. Còn điều gì muốn nói, anh sẽ nói hết vào ngày mai trong buổi lễ phúng điếu cha anh.
Một nhóm binh sĩ kéo Tạ Ngọc Liên và đám Trương gia đi ra chỗ khác.
Chu Nhược Mai, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm vừa chứng kiến một cơn mưa máu kinh hoàng. Cảnh tượng quá bi thảm. Họ vẫn ở trong chiếc xe bọc thép mà không dám bước xuống xe.
Nhìn thấy đám tù nhân quỳ trước mặt Lê Uy Long, tất cả họ đều rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, vì đang ngồi trong chiếc xe bọc thép nên họ không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Lê Uy Long với bọn chúng.
"Lưu Bảo Kim, anh hãy gửi lệnh của tôi cho Minh Hải, cử ngay một đội binh tinh nhuệ đến bắt giữ Trương Minh Thành ngay trong đêm nay!" Lê Uy Long nói với Lưu Bảo Kim.
"Tuân lệnh!" Lưu Bảo Kim ngay lập tức đi chuyển lệnh của Lê Uy Long cho Minh Hải, tổng chỉ huy chiến trường miền Nam.
Trong trận chiến tối nay tại thung lũng Ngạc Na, đội quân ưu tú của Lê Uy Long đã quét sạch năm ngàn lâu la bang Hổ Báo mà không hề có bất kì một thương vong nào. Ngoài sự tinh nhuệ và sức mạnh phi thường của đội quân, một lý do không kém phần quan trọng là bè lũ tay chân của chúng quá yếu, cộng với sự kinh hoảng tột độ làm chúng không thể chống đỡ nổi một đòn.