"Tôi có tội gì?" Tạ Ngọc Liên hỏi.
"Ở Thung lũng Ngạc Na đêm qua, ai đã gợi ý cho Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình và những kẻ khác hủy hoại vợ tôi, Ngô Vy, Nguyễn Tú Cẩm và buộc tôi phải chứng kiến điều đó?" Sự tức giận trong lòng Lê Uy Long dâng trào đến đỉnh điểm khi nghĩ về khuôn mặt của Tạ Ngọc Liên đêm qua.
Chính cách tra tấn dã man của Tạ Ngọc Liên ở thung lũng Ngạc Na đêm qua khiến Lê Uy Long căm ghét bà ta tới tận xương tủy và nung nấu ý định xóa sổ gia đình họ Trương.
Nếu đêm qua Ánh Hạ và quân đoàn của anh không đến kịp, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!
Tạ Ngọc Liên thực sự là một con rắn thâm độc, vì vậy Lê Uy Long đã quyết định giữ bà ta đến phút cuối cùng. Để bà ta phải nếm cái tư vị người tóc trắng tiễn kẻ đầu đen và rồi mới tiễn bà ta lên đường.
"Tôi ... tôi không biết ý tưởng đó của tôi lại làm cậu hận tôi như thế. Tôi thực sự không cố ý!" Tạ Ngọc Liên gắng gượng bào chữa.
Mặc dù đám con cháu của bà ta đã chết, Trương gia đã hoàn toàn bị tuyệt giống tuyệt nòi, nhưng tận mắt chứng kiến cái chết của những kẻ kia, bà ta vẫn không muốn mình bị bắn. Cảm giác đó thật quá kinh khủng nên bà ta muốn được sống tới già và chết đi một cách tự nhiên. Ham sống sợ chết luôn là bản năng tự nhiên của mỗi con người, không kể trẻ già và bà ta cũng vậy.
Dù không còn con cháu, nhưng bà ta có tiền, có rất nhiều tiền nên bà ta có thể thuê người phục vụ khi ốm đau hoặc cận kề miệng lỗ. Vì thế bà ta không muốn chết lúc này.
"Đừng giả vờ ngu đần với tôi! Bà thừa thông minh để biết nhiều hơn chút ít đó. Bà là chủ gia đình nhưng nhân cách của bà lại tồi tệ, xấu xa nên không kẻ nào của Trương gia được bà giáo dục thành người. Bà mới chính là thủ phạm khiến Trương gia của bà bị hủy hoại. Hãy nhìn lại và tự trách bản thân mình đi!" Lê Uy Long lập luận sắc bén.
"Bây giờ Trương gia đã chết hết rồi. Không còn một ai sống nữa. Thân già này nếu có được sống cũng không thể gây ra một mối đe dọa nào tới cậu. Xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống!" Tạ Ngọc Liên vẫn không ngừng cầu xin.
"Con cháu bà chết hết cả rồi, gia đình họ Trương cũng bị xóa sổ, bà định sống ra sao?"
Lê Uy Long không thể tưởng tượng được rằng một kẻ độc ác hơn rắn rết, già nua sắp chết lại có thể tham luyến cuộc sống tới như vậy.
"Đời tôi có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi chỉ muốn an phận sống nốt những ngày cuối cùng còn lại thôi. Tôi không muốn bị bắn, xin cậu hãy rủ lòng thương xót thân già này." Tạ Ngọc Liên lại bắt đầu giở chiêu bài rên rỉ.
"Với những gì bà đã làm, tôi hận không thể dùng ngàn thanh kiếm mà giết chết bà để giải tỏa sự thù hận trong tôi. Cho bà chết bằng một viên đạn đã là quá rẻ với một kẻ lòng lang dạ sói như bà. Dẫn bà ta lên xử tử!"
Chiêu bài rên rỉ thảm thương của Tạ Ngọc Liên vô tác dụng với Lê Uy Long. Anh không muốn thừa hơi nói tiếp với bà ta nên ngay lập tức ra lệnh bắn.
Hai người lính lập tức kéo Tạ Ngọc Liên đến trước mộ của Dương Văn Diệp.
Thêm một người đi phía sau cầm theo súng.
Nhìn xác của đám con cháu Trương Gia nằm sóng sượt trên nền đất trước mộ của Dương Văn Diệp, mặt bà ta xám ngoét như tro. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới dưới bàn tay dẫn dắt của bà ta, Trương gia lại có một kết cục thê thảm đến thế!
Lý do trực tiếp cho tất cả những điều này là vì cháu trai của bà ta đã giết chết Dương Văn Diệp nhưng cả nhà bà ta, từ trên xuống dưới, đều nhất mực bao che, dung túng cho tội lỗi của hắn. Đã không ăn năn, bà ta lại tiếp tục hết lần này tới lần khác, sốt sắng đẩy Lê Uy Long vào chỗ chết. Nếu có thể làm lại thì sau khi biết cháu mình đã giết người, bà ta chắc chắn sẽ thừa nhận sai lầm, chủ động hối lỗi và chấp nhận mọi hình phạt của luật pháp.
Chỉ tiếc là dùng thuốc sai thì không thể nào hối hận được. Phạm phải sai lầm thì không thể nào hoàn tác.
"Đoàng !"
Tiếng súng vang lên và Tạ Ngọc Liên, mụ già độc ác, đổ rạp người xuống! Cuối cùng kẻ thủ ác cũng phải nhận một kết cuộc xứng đáng trước mộ cha nuôi của Lê Uy Long, Dương Văn Diệp.
Cùng với cái chết của bà ta, Trương gia, gia đình giàu có bề thế nhất thành phố Đà Lạt đã hoàn toàn bị xóa sổ.
Từ nay trở đi, không còn Trương gia trong thành phố!
Tất nhiên cùng với Trương gia, bang Hổ Báo của Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu và những tên đại ca đầu sỏ cũng hoàn toàn không còn tồn tại!
Lần này, Lê Uy Long không chỉ báo được thù cho cha mình mà còn loại bỏ được lũ xã hội đen và đám tham quan áp bức dân lành.
Nhìn xác chết của bọn giết người nằm trên nền đất, Lê Uy Long thở dài một hơi. Cuối cùng anh đã trả thù được cho cha và trút bỏ được hận thù nung nấu trong lòng bấy lâu nay.
"Cha ơi, cuối cùng thì con đã trả thù được cho cha rồi! Nếu cha trên trời có linh thiêng thì xin hãy nhận lấy tấm lòng của con mà yên nghỉ!" Lê Uy Long nghẹn ngào trước bức ảnh chân dung của Dương Văn Diệp.
"Lão anh hùng Dương Văn Diệp, nợ máu đã được trả bằng máu, xin hãy yên nghỉ!" Minh Hải hô to.
"Lão anh hùng Dương Văn Diệp, nợ máu đã được trả bằng máu, xin hãy yên nghỉ!" Tất cả những người lính cùng hô to.
Hơn . người đồng thanh hô to như tiếng sấm rền vang khắp trời xanh!
Tất cả bọn họ đều đã xem video về trận chiến đẫm máu giữa Dương Văn Diệp và bang Hổ Báo. Trong lòng những người lính, hùng khí từ những hành động của ông như tiếp thêm sức mạnh cho tinh thần anh dũng của họ trên chiến trường.
"Mang rượu ra để tiễn lão anh hùng!" Lưu Bảo Kim thét to.
Rượu ngay lập tức được rót vào bát, mỗi người cầm bát nâng lên, nhấp một ngụm rồi đổ phần rượu còn lại xuống đất.
"Nổ súng!" Lưu Bảo Kim lại ra lệnh.