Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy Phan Thiên đã đến gần liền nhanh chóng chạy qua bên cạnh hắn ta, chạy về phía cửa phòng.
Sau đó cả hai bắt đầu cố gắng giật mở cửa, muốn tông cửa xông ra ngoài.
Tuy nhiên cho dù họ có dùng sức kéo mạnh đến đâu cũng không thể mở được cửa phòng.
Bởi vì cửa phòng đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài.
"Mau mở cửa cho chúng tôi ra ngoài đi!"
"Cứu tôi với!"
Chu Nhược Mai và Ngô Vy hét khản cả giọng.
Thế nhưng dù cho bọn họ có la hét như thế nào đi chăng nữa thì không có ai bên ngoài đáp lại lời bọn họ.
Tất cả người bên ngoài đều là vệ sĩ của Phan Thiên, sao bọn họ có thể thả các cô ra ngoài được?
Chu Nhược Mai và Ngô Vy cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Hiện tại Triệu Đình Tuy bị mắc kẹt ở tầng một, đến tự bảo vệ mình còn chưa xong. Mà Lê Uy Long thì không biết đang ở chỗ nào, có lẽ vẫn đang ở trên đường, xem ra lần này đúng là chạy không thoát rồi.
Lúc này Phan Thiên đã quay đầu lại, đắc ý nói: "Các em chạy không thoát đâu, các em cứ kêu đi, cho dù các em có kêu rách họng thì cũng không có ai tới cứu các em đây, bởi vì ở đây thuộc địa bàn của tôi!"
"Phan Thiên, nếu anh dám động vào chúng tôi, lúc chồng tôi đến đây anh chắc chắn sẽ chết!" Chu Nhược Mai hung dữ nói.
"Chu Nhược Mai, đừng có lúc nào cũng mang chồng của em ra để dọa tôi. Tôi nói rồi, tôi không sợ thằng đấy! Nếu nó dám tới đây thì tôi sẽ git chết nó!" Phan Thiên cũng hung dữ nói.
Chu Nhược Mai thấy dù có mang Lê Uy Long ra cũng không thể hù dọa được Phan Thiên, cô cũng hết cách rồi.
"Chu Nhược Mai, tôi vẫn luôn thích em như vậy, nhưng tại sao em cứ luôn thờ ơ với anh? Là em ép tôi thành ra như thế này. Vì để có được em tôi có thể mặc kệ tất cả mọi thứ, tôi có thể làm bất cứ điều gì, chỉ để có một đêm vui vẻ với em." Phan Thiên nói.
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh, đó là do anh tự tưởng tượng ra thôi. Cho dù tôi có chết cũng không để cho anh đạt được mục đích đây!" Chu Nhược Mai hung hăng nói.
Phan Thiên thấy Chu Nhược Mai tuyệt tình như thế, không cho hắn ta mặt mũi như thế thì càng tức giận hơn.
Hắn ta quyết định trước tiên ra tay với Chu Nhược Mai đã, dù sao thì hắn ta cũng đã thích Chu Nhược Mai lâu như vậy rồi, vả lại Chu Nhược Mai cũng đẹp hơn Ngô Vy một chút, đương nhiên hắn phải thưởng thức cô trước.
Vì vậy Phan Thiên không nói nhiều nữa, trực tiếp lao về phía Chu Nhược Mai như một con sói đói.
Lần trước ở nhà hàng Đại Thành, hắn ta đã được cảm nhận sâu sắc về quy luật nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều, lần này hắn ta không muốn nói nhiều như thế nữa, để tránh bi kịch lại tái diễn.
Bởi vì Lê Uy Long có thể đến bất cứ lúc nào, hắn ta phải chiếm được Chu Nhược Mai trước khi Lê Uy Long đến. Đến lúc đó cho dù phải chết cũng đáng giá.
Chu Nhược Mai trông thấy Phan Thiên lao về phía mình, nhất thời sợ tới mức gương mặt xinh đẹp tái nhợt, theo bản năng vọt sang một bên.
Ngô Vy cũng theo bản năng tránh sang một bên.
Bởi vì trước đó Phan Thiên đã bị Triệu Đình Tuy đá vào bụng lúc ở hành lang, hắn ta đã bị nội thương, bước đi càng trở nên như đi trên mây. Sau một cú bổ nhào vào khoảng không, hắn ta không kịp thu chân lại, lập tức đâm đầu vào cửa.
"Rầm!" Một tiếng vang lên, Phan Thiên đập đầu vào cửa, nhất thời sao bay đầy trời.
"A!" Phan Thiên không kìm được mà kêu gào thảm thiết như một con heo bị chọc tiết, tự mình đánh mình đau đến hét lên.
Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy Phan Thiên tông đầu vào cửa phòng rồi hét lên như kiểu muốn tự sát vậy, họ vội vàng bỏ chạy, chạy vào bên trong phòng.
Phòng này là phòng tổng thống, không gian vô cùng rộng rãi, bên trong có đủ các loại thiết bị, đây mới chỉ là phòng khách mà thôi, phía trong có nhiều phòng nữa.
Không gian rộng lớn như vậy cũng đủ chỗ cho bọn họ có thể vờn nhau với Phan Thiên một trận.
Tuy là Phan Thiên đập đầu vào cửa nhưng cũng không bị đập cho ngất xỉu, sau khi hắn ta hét lên một tiếng thì lập tức xoay người, chuẩn bị chậm rãi chơi đùa với Chu Nhược Mai và Ngô Vy.
Bởi vì không khí trong phòng này đã được phun một loại thuốc đặc biệt, hai người sẽ không trụ được bao lâu mà trúng độc, sau đó thì tùy ý mình thao túng, không cần phải vội vàng.
Mà đúng vào lúc này, cánh cửa phòng đột ngột bật mở ra.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phan Thiên vừa mới quay người vẫn còn đứng sau cánh cửa đã bị cánh cửa đập thẳng vào đầu.
"A!" Phan Thiên lại tiếp tục hét lên thảm thiết, bị cửa phòng va vào cho loạng choạng một cái, ngã sấp xuống mặt đất.