Ánh Hạ lấy điện thoại di động ra xem xét, nhìn thấy là điện thoại gọi tới của Cục trưởng cục công an, nên vội vàng nghe máy.
“Cục trưởng Vu, có chỉ thị gì sao?” Ánh Hạ hỏi.
“Cục trưởng Loan, bây giờ cô đang ở đâu?” Hội trưởng Lưu hỏi.
“Tôi đang ở bệnh viện, chuẩn bị bắt hung thủ sát hại người nước ngoài.” Ánh Hạ nói.
Hội trưởng Lưu lập tức bị dọa giật mình, hỏi: “Cô nhanh như vậy đã đuổi tới bệnh viện rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi vừa nhận được báo án, thì lập tức mang người chạy tới.” Ánh Hạ nói.
“Cô không thể bắt bọn người Lê Uy Long được!” Hội trưởng Lưu nói.
“Vì sao?” Ánh Hạ cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới hội trưởng Lưu nhanh như vậy đã biết người cô muốn bắt là Lê Uy Long.
“Bởi vì ban đầu là do những người nước ngoài kia muốn git chết Lê Uy Long, mà bọn họ lại chính là lính đánh thuê!” Hội trưởng Lưu nói.
“Cái gì? Bọn họ lại là lính đánh thuê?” Ánh Hạ cực kỳ ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Bọn họ chính là lính đánh thuê! Lính đánh thuê của nước khác vậy mà dám vào Long Quốc chúng ta, lại có ý đồ giết người, bọn họ chính là bị trừng phạt đúng tội, gieo gió gặt bão, chết cũng chưa hết tội! Vụ án này, cô không cần phải tra xét nữa, trực tiếp để người của bệnh viện đem bọn họ kéo đến nhà xác là được rồi. Chuyện còn lại, tôi sẽ xử lý.” Hội trưởng Lưu nói.
“Vâng!” Ánh Hạ nghe được hội trưởng khu vực quận đều đã lên tiếng như vậy, cô cũng không dám lại nhúng tay vào vụ án này nữa.
Hơn nữa những người nước ngoài này là lính đánh thuê, mà lại ý đồ muốn giết Lê Uy Long trước, vậy bọn họ chính là trừng phạt đúng tội, chết cũng chưa hết tội.
Sau khi cúp điện thoại, Ánh Hạ liền nói với cấp dưới của mình: “Bỏ súng xuống, đây chỉ là hiểu lầm thôi!”
Những cấp dưới kia nghe được mệnh lệnh, đành phải buông súng xuống.
Lê Uy Long nhìn thấy những cảnh sát này đã buông súng xuống, cũng nói với người của mình: “Đều bỏ súng xuống, đều là người một nhà, rút súng chĩa vào nhau để làm gì?”
Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những vị đặc chủng tinh anh khác cũng chỉ đành bỏ súng xuống.
Lê Hồng Ngọc, Tô Ánh Mỹ, Kiều Vy và vài nhân viên công tác của bệnh viện nhìn thấy trận đấu hết sức căng thẳng vừa nãy rốt cuộc cũng được hóa giải, đều thở dài một hơi, vội vàng chạy tới.
“Vừa rồi quả thật là những người nước ngoài này lấy súng ra định giết Lê Uy Long, tôi có thể làm chứng.”
“Đúng vậy, vừa rồi bọn họ đều đã nổ súng, may mắn người của Lê Uy Long tới kịp lúc, đánh chết bọn họ.”
“Nếu như không phải người của Lê Uy Long tới kịp thời, chờ các anh đi vào, Lê Uy Long có khả năng đều đã chết trước họng súng của bọn họ rồi.”
Đám người vội vàng nói với Ánh Hạ.
“Được rồi, không cần nói nữa, tôi đã biết rồi!” Ánh Hạ tức giận nói. Cô thật sự là nghĩ mãi mà không ra, Lê Uy Long thế mà đã lưu lại một nhóm người có trang bị vũ khí sẵn sàng ở thành phố Đà Lạt.
Lúc trước ở thung lũng Ngạc Na và khi thực hiện nghi thức lễ truy điệu Dương Văn Diệp cô ấy cũng đã có chút hiểu biết về lực lượng hùng mạnh của Lê Uy Long, mặc dù cô ấy vẫn không biết thân phận thực của Lê Uy Long, nhưng cũng có thể đoán được chắc chắn rằng Lê Uy Long cũng không phải là một người đơn giản.
Bên cạnh Lê Uy Long, có hai mươi mấy người bảo vệ, cũng không có gì là lạ.
Lê Hồng Ngọc, Tô Ánh Mỹ, Kiều Vy vừa nhìn thấy Thiên Thành, Hà Ngọc Lan và những người cầm súng ống kia đều nghe lệnh của Lê Uy Long, thì trong lòng cũng rất tò mò với thân phận của Lê Uy Long, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Lưu Bảo Thông thừa dịp nhiều người hỗn loạn, lặng lẽ rút kim châm bạc ở trên thi thể ra, thu về.
“Cái người đàn ông có râu kia thật sự là vô cùng phách lối kiêu ngạo, dám chen ngang hàng, lại còn dám gọi người đến giết người trắng trợn. Hiện tại thì tốt rồi, chỉ là chen ngang hàng, liền bị đánh chết.”
“Đúng vậy, những người nước ngoài này thế mà dám ngang nhiên mang súng, dám ở trong Long Quốc của chúng ta hành hung đánh người, thật sự là không biết trời cao đất rộng là gì, đáng đời!”
“Trận chiến vừa rồi đã đánh ra uy phong cho Long Quốc chúng ta!”
“Đúng vậy, vị Lê Uy Long này cũng thực sự tài giỏi, bị những người nước ngoài này dùng súng chĩa vào người, mà vẫn không hề sợ hãi, rõ ràng là bản sắc đàn ông của Long Quốc chúng ta!”
Đám người mồm năm miệng mười nói, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Lúc này Tô Ánh Mỹ nhìn về phía Lê Uy Long với gương mặt hâm mộ, đã không thể hình dung nổi tình cảm sùng bái của mình đối với anh nữa rồi.
Lúc này, Ánh Hạ nói với những nhân viên công tác của bệnh viện: “Mọi người kéo những thi thể này đến nhà xác đi!”