Chu Nhược Mai cũng không hề biết mình sẽ gặp nguy hiểm, càng không biết Lê Uy Long đã bí mật sắp xếp nhiều người đến bảo vệ cô như vậy.
“Trước đây anh vẫn luôn nói rằng em không cần phải làm gì cả, thì tập đoàn Galaxy cũng có thể vượt qua cơn khủng hoảng mà. Bây giờ đã biết bao nhiêu ngày trôi qua rồi, tại sao em không thấy tập đoàn Galaxy Group vượt qua cơn khủng hoảng.” Chu Nhược Mai nói.
“Hẳn là sắp rồi.” Lê Uy Long nói.
“Hẳn là sắp rồi, vậy là khi nào chứ? Nếu tình trạng này tiếp tục phát triển, tập đoàn Galaxy đến nửa tháng cũng không thể trụ được.” Chu Nhược Mai nói.
“Nếu không ngoài dự đoán của anh, thì trong vòng ba ngày, tập đoàn Galaxy sẽ không còn đối thủ.” Lê Uy Long cảm thấy rằng trong vòng ba ngày, George nhất định sẽ ra tay, chỉ cần đối phương ra tay, đó sẽ là ngày chết của bọn họ.
“Anh chắc chắn đến như vậy sao?” Chu Nhược Mai nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy.” Lê Uy Long nói một cách vô cùng khẳng định.
“Rốt cuộc là ai cho anh sự tự tin chắc chắn đến như vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đến lúc đó em tự nhiên sẽ biết thôi.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, em sẽ tạm thời tin anh thêm một lần nữa.” Hiện tại Chu Nhược Mai cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin vào Lê Uy Long.
Trên đường không có gì xảy ra, Lê Uy Long đưa Chu Nhược Mai đến tập đoàn Galaxy một cách an toàn, sau đó cùng cô đến văn phòng chủ tịch của tập đoàn Galaxy.
Khi đến văn phòng chủ tịch, Lê Uy Long cũng không đi đâu cả, chỉ ở ngay tại trong văn phòng tự mình pha trà, cũng không ảnh hưởng đến công việc của Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai cũng không có thời gian để quan tâm tới Lê Uy Long, bắt đầu bận rộn với công việc của cô.
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan, cùng với những người tinh anh đặc chủng đều ẩn nấp xung quanh tập đoàn Galaxy, cũng không có rời đi.
Một ngày bình an vô sự.
Khi đến buổi tối gần đến giờ tan làm, thì Hà Ngọc Lan gọi điện đến.
Lê Uy Long phải đi ra đến bên ngoài văn phòng mới dám trả lời.
“Anh Thiên, lúc nãy có ba chiếc Porsche trông có vẻ đáng ngờ vừa lái vào tầng dưới của tập đoàn Galaxy.” Hà Ngọc Lan nói.
“Trên xe đều là những người nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Bọn họ không ra khỏi xe, nhưng chúng tôi có thể thấy được đó là người ngoại quốc.” Hà Ngọc Lan nói.
“Có vẻ như bọn họ sắp hành động rồi.” Lê Uy Long nói.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Hà Ngọc Lan hỏi.
“Tuỳ cơ ứng biến, đợi đến khi tôi đưa chị dâu của cô xuống lầu, nếu bọn họ thực sự là những người lính đánh thuê đó, một khi uy hiếp đến sự an toàn của chị dâu của cô, thì hãy lập tức git chết bọn họ ngay tại chỗ.” Lê Uy Long nói.
“Vâng.” Hà Ngọc Lan nhận lệnh.
“Tại sao Thiên Thành không gọi cho tôi, mà lại để cô gọi điện đến?” Lê Uy Long hỏi.
“Thiên Thành canh chừng cả một ngày, hiện tại đang ngủ trên xe, cho nên mới là tôi gọi điện đến.” Hà Ngọc Lan nói.
“Cô bớt gọi điện thoại cho tôi đi, vợ tôi đã kiểm tra điện thoại của tôi vào tối qua. Nếu để cô ấy phát hiện ra rằng tôi đang nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ, cô ấy sẽ lại nổi máu ghen nữa.” Lê Uy Long nói.
“Anh sợ vợ đến như vậy à.” Hà Ngọc Lan thật không nói nên lời.
“Không phải tôi sợ mà là vì tôi đã là một người đàn ông đã có gia đình, tôi vẫn cần phải tránh hiềm nghi mới được.” Lê Uy Long nói.
“Tránh hiềm nghi cái gì, nghe như là chúng ta có gì với nhau vậy.” Hà Ngọc Lan rất bất mãn nói.
“Tóm lại là cô bớt gọi điện thoại cho tôi đi, nếu không thì dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.” Lê Uy Long nói.
“Hiện tại là do tính chất công việc và tình hình khẩn cấp, cho nên tôi mới gọi cho anh. Anh nghĩ rằng tôi thực sự muốn gọi điện thoại đến cho anh lắm sao.” Hà Ngọc Lan nói.
“Được rồi, cô đừng nói nữa, mau đánh thức Thiên Thành dậy đi, chuẩn bị chiến đấu.” Lê Uy Long nói xong liền cúp máy điện thoại.
Sau khi cúp máy điện thoại, Lê Uy Long liền quay trở lại văn phòng chủ tịch của Chu Nhược Mai.
“Anh nghe có cái điện thoại mà còn cần phải chạy ra bên ngoài sao, có phải là lén lúc nói chuyện gì bí mật với người đẹp nào rồi phải không?” Chu Nhược Mai hỏi.
“...” Lê Uy Long nhất thời đổ mồ hôi hột, lần này thật sự là bị Chu Nhược Mai nói trúng rồi.