"Hóa ra thanh kiếm này còn có khả năng uống máu!" Chu Nhược Mai cực kì ngạc nhiên thốt lên.
"Thanh kiếm bình thường thì không đâu, nhưng đây là bảo kiếm của kiếm khách đệ nhất thiên hạ, chắc chắn sẽ khác với những thanh kiếm khác, có lẽ nó thật sự là một thanh kiếm thần. Thanh kiếm thần này ngủ say hơn hai nghìn năm, hiện giờ ngửi thấy mùi máu tươi nên bắt đầu thức tỉnh rồi." Lê Uy Long nói.
Anh phân tích rất đúng, thanh kiếm thần này đã bị chôn suốt hai nghìn năm đằng đẵng, sớm đã đói khát khó mà nhịn nổi rồi, bất kể là loại máu gì, kể cả là máu kinh, chỉ cần là máu thôi, nó cũng vớ vào ăn hết vì đói quá!
"Hóa ra là thế. Hiện giờ nó đang rung lắc mạnh bạo như vậy, đợi hòn đá này nới lỏng ra, sau đó anh mới cầm tay rút nó ra được." Chu Nhược Mai tiếp lời.
"Đúng thế, lúc trước anh không tài nào rút ra được là vì kiếm và đá đã kết thành một thể với nhau rồi. Đợi nó rung lắc qua lát nữa, anh sẽ rút nó ra." Lê Uy Long nói.
"Chuyện này quả thật là ý trời mà! Không ngờ em chỉ đi vệ sinh thôi mà lại khiến thanh kiếm thần này thức tỉnh!" Chu Nhược Mai thở dài nói.
"Ừ, đúng là ai ngờ cô đi vệ sinh lại ra được tác dụng này chứ. Song chủ yếu vẫn là do chu kì kinh nguyệt của em tới đúng lúc, bằng không thì cũng vô dụng mà thôi. Mà chu kì của em không đến muộn, cũng không đến sớm, cứ nhằm đúng lúc này đến, xem ra mạng chúng ta còn chưa tới bước đường cùng." Lê Uy Long cũng cảm thán nói.
"Chu kì kinh nguyệt của em mỗi tháng vốn là ngày hôm nay, cơ mà em vẫn cảm thấy tiêng tiếc, vì mình mà tới ngày thì không thể làm chuyện ấy với anh nữa." Chu Nhược Mai nói với vẻ hơi tiếc nuối.
"Tiếc cái gì? Chỉ cần chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, sau này chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội mà, hai ta còn nhiều thời gian lắm." Lê Uy Long cười nói.
"Thôi thôi, đừng nói chuyện đó nữa!" Chu Nhược Mai bắt đầu xấu hổ.
Lúc này, dòng nước tiểu ngấm máu của Chu Nhược Mai đã bị thanh kiếm thần kia hút khô, mà nó như là còn chưa uống đủ no, rung lắc càng thêm phần mạnh bạo, như một con sư tử đực oai hùng ngủ say, dưỡng như nó sắp tự phá khối đá kia ra rồi!
Chu Nhược Mai bị hù đến nỗi bất giác lui về sau mấy bước.
Lê Uy Long vẫn đứng nguyên tại chỗ tiếp tục quan sát.
Song rất bất ngờ là sau một lúc rung lắc dữ dội, thanh kiếm thần kia đã dần dần ổn định lại, cũng không hề làm tảng đá nứt ra.
Có điều qua những lần rung lắc kia, phần đá dính liền với thanh kiếm đã nứt và dãn ra rất nhiều rồi.
Kiếm khí rét lạnh từ lòng đất tản mát lên, càng thêm khí thế bức người.
"Thi Hàm còn đang ở bên ngoài, em lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm mất, anh nhanh rút kiếm ra đi rồi hai ta cùng ra ngoài cứu cô ấy." Chu Nhược Mai tự dưng nhớ đến Nguyễn Tú Cẩm còn đang ở ngoài kia, cô lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nên muốn ra ngoài cứu người sớm một chút.
"Đuợc, giờ anh sẽ rút thanh bảo kiếm này ra!" Lê Uy Long nói rồi dùng tay phải bắt lấy chuôi kiếm, sau đó dùng sức rút một phát!
"Đoàng!"
Một thanh âm inh tai nhức óc gầm lên, âm hưởng khuếch đại long trời lở đất, thanh kiếm thần bị chôn giấu hơn hai nghìn năm này cuối cùng cũng bị Lê Uy Long rút ra!
Nương theo kiếm thần được khai quật, một luồng sáng chợt lóe ra vô cùng chói mắt, khiến hang đá được phản chiếu càng thêm sáng rực!
Thân kiếm trắng như tuyết, ánh sáng lưu chuyển không ngừng, kiếm khí bắt đầu khởi động, hơi lạnh bức người!
Thanh kiếm thần bị chôn giấu hơn hai nghìn năm này, rốt cục lại được tắm ánh mặt trời rồi.
Nó được chôn giấu trong thời gian dài dằng dặc như vậy, song thân kiếm vẫn trắng muốt như tuyết, không có lấy một vết rỉ sắt nào!
Thấy tình hình như vậy, hai người Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vừa mừng vừa sợ. Nếu như rút được thanh kiếm thần này ra rồi, tức là có thể dùng nó làm chìa khóa mở cửa hang đá thành công rồi!"
"Tiểu Lâu Thính Vũ? Không ngờ tên của thanh kiếm thần này lại thơ như vậy?" Chu Nhược Mai bỗng thấy được trên thân kiếm có khắc một hàng chữ nhỏ, ngạc nhiên nói.
Tiểu Lâu Thính Vũ: có thể hiểu là ngồi trong lầu nghe tiếng mưa tí tách rơi
Lê Uy Long cũng nhìn thấy bốn chữ "Tiểu Lâu Thính Vũ" phồn thể khắc trên thân kiếm, anh cũng lấy làm kinh ngạc như cô: "Đúng thế! Kiếm thần danh bất hư truyền thế này nên phải có một cái tên rất khí phách mới đúng, sao lại gọi là Tiểu Lâu Thính Vũ chứ?"
"Kệ đi thôi, uy lực của kiếm thần nào phải ở tên, mà phải ở chính thanh kiếm chứ. Tên tuổi sao không quan trọng, quan trọng là... uy lực của kiếm." Chu Nhược Mai nói.
"Có lý lắm. Thanh kiếm thần này có duyên với em, vậy em nhận nó đi thôi!" Lê Uy Long nói.
"Hả là sao? Sao thanh kiếm thần này lại thành ra có duyên với em vậy?" Chu Nhược Mai mù mờ hỏi lại.
"Ván cờ do em mới phá giải được, cũng là máu của em mới khiến thanh kiếm thần này thức tỉnh. Hiện giờ nó đã uống máu của em rồi, cũng đã nhận chủ, bây giờ em chính là chủ nhân của thanh kiếm thần này." Lê Uy Long nói.
"Một đứa con gái chân yếu tay mềm như em dùng thanh kiếm này làm gì chứ? Em cũng đâu có hợp đánh đánh giết giết, huống hồ thanh kiếm thần này nặng như vậy, nhấc lên cũng không nổi thì nhận có ích gì?" Chu Nhược Mai trả lời.
"Ừ, em nói cũng đúng." Lê Uy Long cũng cảm thấy thanh kiếm này chẳng có lợi gì với Chu Nhược Mai cả.
"Em muốn dạ minh châu thì anh không cho, thứ em không muốn thì anh lại cứu cho, em thật sự phục anh sát đất luôn đấy. Hồng phấn tặng giai nhân, bảo kiếm trao anh hùng. Thanh kiếm này, cứ cho là em tặng anh đi." Chu Nhược Mai nói.
"Nó là di sản văn hóa của quốc gia, anh cũng không thể chiếm làm của riêng được." Lê Uy Long nói.
"Thế tùy anh, thích lấy thì cứ lấy thôi." Chu Nhược Mai đáp lại.
"Hai ta ra ngoài trước rồi nói sau." Lê Uy Long cũng lo lắng mình và Chu Nhược Mai vào đây lâu như vậy, Nguyễn Tú Cẩm ở ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Đồng thời anh cũng lo bọn Phàn Cương không thu được tín hiệu của mình nên tự tiện hành động, đánh sập căn hầm dưới lòng đất này.
"Chờ đã!" Chu Nhược Mai đột nhiên lên tiếng.
"Còn chờ gì nữa?" Lê Uy Long hỏi.
"Trên đất có một cái hộp, nhanh mở ra xem xem trong có cái gì!" Chu Nhược Mai chỉ vào đống đá mới nổ nát vụn kia.
Lê Uy Long cúi đầu nhìn qua thì quả nhiên một chiếc hộp cổ kính nằm trong đống đá vụn nơi thanh kiếm thần tách ra.
Chắc chắn chiếc hộp này đồng bộ với thanh kiếm thần kia!
"Được."
Lê Uy Long lập tức nhặt hộp lên rồi mở ra.
Lúc chiếc hộp kia được mở ra, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đồng thời nhìn thấy được thứ đang đựng trong hộp, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên.