“Lê Uy Long, mau đến cứu tôi! Bọn họ bắt cóc tôi!" Tô Ánh Tuyết lập tức hét lên với anh như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Bây giờ bà đang ở trong một tình huống khá nguy hiểm, bà đã quên rằng vừa rồi ở tập đoàn Galaxy chính mình đã bị Lê Uy Long tát. Nhưng lúc này bà chỉ muốn thoát khỏi chỗ này, mọi thứ khác không còn quan trọng.
“Chính tôi đã yêu cầu họ bắt bà.” Lê Uy Long bước tới lạnh lùng nói.
Tô Ánh Tuyết sửng sốt một hồi, sau đó run rẩy hỏi: “Lê Uy Long, cậu dám bắt cóc mẹ vợ của chính mình ư ?”
“Bà đâu còn là mẹ vợ của tôi nữa, bà đã quên rồi hay sao? Bà vừa cắt đứt quan hệ mẹ con với Dư Hân, như vậy thì tôi với bà đâu còn là tồn tại quan hệ mẹ vợ và con rễ nữa nhỉ ” Lê Uy Long nói.
“Cho dù trên danh nghĩa tôi không phải là mẹ vợ của cậu , nhưng trên thực tế tôi vẫn là mẹ của Dư Hân và là mẹ vợ của cậu. Loại quan hệ huyết thống này, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt! ”Tô Ánh Tuyết nói.
“Bà nói hay lắm, đúng lúc tôi vừa định hỏi bà, rốt cuộc Dư Hân có phải là con gái ruột của bà không?” Thuận nước đẩy thuyền Lê Uy Long ngay lập tức hỏi thẳng bà ta.
Anh suy tính phải ép Tô Ánh Tuyết chính miệng nói ra thân thế của Dư Hân. Chỉ đưa bà ta mới nơi này thì mới có thể nghe được câu trả lời trực tiếp.
Khi Tô Ánh Tuyết nghe anh hỏi một câu đột nhiên như vậy, một tia hoảng sợ trong mắt bà lóe lên. Tuy nhiên, bà nhanh chóng ép cảm giác này xuống, ra vẻ bình lĩnh.
“Cậu hỏi chuyện này không phải là quá vô nghĩa hay sao? Đương nhiên Dư Hânlà con gái ruột của tôi, chuyện này mà là giả được sao?” Tô Ánh Tuyết nói.
Nhưng vừa rồi anh đã nhìn thấy được sự hoảng sợ trong mắt của bà ta và anh càng chắc chắn rằng bà ta có điều gì đó muốn che giấu, vì vậy anh tiếp tục hỏi:
“Nếu Dư Hân là con gái ruột của bà, tại sao hai mẹ con lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?”
"Mẹ con chúng tôi có gì mà khác nhau? Cậu chỉ toàn nói bậy là giỏi, nếu cậu không đưa ra được bằng chứng, thì xem tôi xử cậu như thế nào!”
Bây giờ Tô Ánh Tuyết không còn sợ Lê Uy Long nữa, thay vào đó bà quay ngược lại ép hỏi anh.
Nhiều năm qua, bà đã đè đầu cưỡi cổ anh với tư cách là một người mẹ vợ, và bà đã quen với điều đó.Vì vậy, bà ta có lợi thế lớn hơn về mặt tâm lý.
“Dư Hân xinh đẹp là vậy nhưng bà lại quá tầm thường, Dư Hân thì nhân hậu và tràn đầy tình yêu thương, còn bà lại quá cay nghiệt, chanh chua. Thái độ thì kiêu ngạo, độc đoán, lòng dạ như rắn rêts. Dư Hân và bà quá khác xa nhau! ”Lê Uy Long nói.
“Cậu dám nói tôi nhan sắc tầm thường ? Tôi nói cho cậu biết, khi còn trẻ ta rất xinh đẹp, nhưng hiện tại chỉ là bởi vì ta có tuổi rồi, đó là lý do tại sao ta không còn xinh đẹp như hồi còn xuân .” Tô Ánh Tuyết tức giận nói.
Sau đó bà lại nói tiếp: “Cậu nói tôi kiêu ngạo độc đoán, lòng dạ như rắn rết. Lòng dạ kiêu ngạo độc đoán như rắn rết ở đâu hả?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, bà đuổi ba tôi ra khỏi biệt thự, chính bà đã gián tiếp git chết ông ấy!” Lê Uy Long trở nên tức giận.
Bà ta sau khi nghe anh nói lời này, toàn thân rùng mình run rẩy nói: “ Cậu... cậu biết chuyện này ư.?”
“Đúng vậy, tôi đã biết từ sớm!”
“Sao cậu biết? Có phải Dư Hân nói cho cậu biết không ?” Bà ta nghi ngờ rằng chính cô đã nói với anh. Chỉ có Chu Nhược Mai và chồng bà Hoàng Hòa biết được chuyện này.
Chu Hòa nhất định sẽ không nói cho cậu ta biết chuyện này, chỉ còn Chu Nhược Mai, chắc chắn là cô! Bà không ngờ rằng đứa con gái mà mình nuôi nấng bao năm nay lại phản bội mình chỉ vì chồng.
Thứ con cái bất hiếu!
“Không phải Dư Hân nói với tôi, mà là tôi tự mình tìm ra. Nếu không phải Dư Hân cầu xin cho bà thì bà đã chết từ lâu rồi.”
“Cái gì? Cậu tự mình tìm ra ? Làm thế nào mà cậu tìm ra được ? Không có chuyện đó, đừng vu khống tôi!” Tô Ánh Tuyết biết được chuyện này không phải do Dư Hân nói ra, bà bắt đầu xấu hổ.
“Còn muốn chối! Có một chiếc Camera được lắp đặt trong phòng khách của biệt thự, chính tôi đã xem qua đoạn video đó!”.
Sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên trắng bạch vì sợ hãi, cả người bà run lên.