“Anh đi Bắc Giang làm gì?” Chu Nhược Mai lại hỏi.
“Đây là bí mật, anh không thể nói ra.” Đương nhiên, Lê Uy Long sẽ không nói với Chu Nhược Mai rằng hiện tại anh là người chỉ huy các cuộc tập trận quân sự trên biển, phải chỉ hủy chiến trường phía nam.
“Ừm, nếu là bí mật, vậy em không hỏi nữa.” Tất nhiên Chu Nhược Mai biết, một chiến tướng ba sao giống như Lê Uy Long có rất nhiều hành động bí mật, bản thân cô không thể biết được.
"Thôi đừng nói những chủ đề này nữa, anh thật sự rất muốn em sinh con cho anh. Chúng ta đã kết hôn ba năm rồi, mà bụng em chẳng có phản ứng gì, người khác sẽ hiểu lầm anh có vấn đề đấy." Lê Uy Long nói.
“Anh còn nói, Tú Hằng đã nghi ngờ anh có vấn đề rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Cô ấy nói gì?” Lê Uy Long hỏi.
“Cô ấy nói anh chỉ có ba giây.” Chu Nhược Mai nói.
"Cái gì? Cô ấy vậy mà lại nghi anh chỉ có ba giây à?" Lê Uy Long đột nhiên có chút tức giận.
“Ừm, rốt cuộc anh có phải yếu snh lý không?” Chu Nhược Mai hỏi.
"Sao anh có thể như thế chứ? Nếu em không tin, thử đi rồi biết?." Lê Uy Long nói.
“Em không cần.” Chu Nhược Mai bắt đầu xấu hổ cúi đầu.
Đương nhiên Lê Uy Long biết con gái đều khẩu thị tâm phi, nói không muốn tức là muốn.
Từ biểu hiện cúi đầu của Chu Nhược Mai, anh biết cô muốn thế.
Không thì, nửa đêm chủ động chạy đến phòng anh, lẽ nào chỉ là muốn đến tán dóc thôi sao?
Nếu ngay cả một chút anh cũng không hiểu thì thật sự là hết thuốc chữa rồi.
“Em mau qua đây ngồi trước đã.” Lê Uy Long vừa nói vừa kéo Chu Nhược Mai xuống giường.
“Anh làm gì thế, kéo người ta.” Chu Nhược Mai vừa càm ràm, vừa ngồi xuống
Lê Uy Long không muốn nói chuyện vô nghĩa với Chu Nhược Mai nữa, anh đẩy cô lên giường, sau đó ôm rồi hôn cô.
Chu Nhược Mai không giả vờ nữa, giả bộ chối từ đáp lại anh.
Lê Uy Long không kéo rèm cửa, đêm nay ánh trăng trong như nước, ánh sáng hắt vào ô cửa sổ, đặc biệt ấm áp và lãng mạn cứ ngỡ như đang trong mơ.
Một đêm như vậy thuộc nên về những người yêu nhau!
Sau một nụ hôn dài, tình cảm hai người càng thêm sâu đậm.
Lúc Lê Uy Long cởi đồ ngủ của Chu Nhược Mai, Chu Nhược Mai có chút khẩn trương, nói: "Nghe nói lần đầu tiên con gái sẽ rất đau, em cảm thấy hơi sợ!"
“Anh sẽ nhẹ nhàng, em đừng sợ, đây là chuyện mà con gái trưởng thành đều phải trải qua, em cố gắng chịu đựng, qua được ải này, sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Lê Uy Long nói.
“Ừm, anh nhất định phải nhẹ nhàng đấy!” Chu Nhược Mai cũng cảm thấy đây là một quá trình cần thiết đối với cô với tư cách là một người vợ, vì vậy cô phải chấp nhận thử thách.
“Anh bảo đảm với em, nhất định sẽ rất nhẹ.” Lê Uy Long thề thốt.
Với sự bảo đảm của Lê Uy Long, Chu Nhược Mai khẽ nhắm mắt lại, ngượng ngùng chờ đợi khoảnh khắc đã chờ đợi từ lâu.
Đối mặt với người vợ xinh đẹp và thẹn thùng, lúc này Lê Uy Long rất cao hứng, là một người đàn ông bình thường, giờ phút này anh đã mong chờ từ lâu rồi.