“Lê Uy Long hiện tại đã nắm chắc phần thắng trong tay, hắn ta sao có thể mạo hiểm đấu riêng với anh cơ chứ. Nếu như Lê Uy Long không đồng ý đấu riêng với anh thì phải làm sao bây giờ?” Một tên tướng địch hỏi.
“Nếu như hắn ta không đồng ý đấu riêng thì cậu hãy nói cho hắn biết, tôi vẫn còn hai nghìn vệ binh nữa, tôi sẽ cùng với hắn quyết chiến tới cùng, tôi có chết cũng sẽ kéo theo vài tên trong đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của hắn để lót đường.” Arnold nói.
“Trung tướng, để đảm bảo rủi ro, tôi nghĩ có thể cưỡng ép hai chị em Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương làm con tin ép Lê Uy Long thả cho chúng ta đi.” Một tên tướng địch đề xuất.
Advertisement
“Cậu quá ngây thơ rồi, bản thân Lê Uy Long là thống lĩnh cả vạn quân, sẽ không vì hai tên con tin mà chịu sức ép từ bỏ cơ hội tiêu diệt chúng ta đâu.” Arnold nói.
“Nhưng mà Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương không phải là người bình thường, cả hai đều là em vợ của hắn ta. Nếu như Lê Uy Long thấy chết không cứu, trơ mắt đứng nhìn chúng ta giết em vợ của hắn ta, khi hắn ta trở về nhà chắc chắn sẽ rất khó để giải thích.” Một tên tướng địch nói.
“Chu Phi Dương có ý đồ phản quốc, đầu hàng địch, Lê Uy Long có thể cũng hy vọng hắn ta sẽ chết, hắn ta cũng chẳng có chút tác dụng nào cả. Nhưng Chu Lệ Ngọc lại luôn một lòng trung thành với Long Quốc, thà chết chứ không chịu khuất phục, Lê Uy Long có lẽ sẽ cứu cô ta.” Arnold nói.
Advertisement
“Nếu như Chu Lệ Ngọc đã có tác dụng để uy hiếp Lê Uy Long, vậy thì chúng ta sẽ lấy cô ta làm con tin.” Một tên tướng địch nói.
“Được, không cần biết có tác dụng hay không, bắt cả hai chị em nhà chúng lại. Uy hiếp bọn Lê Uy Long ép hắn phải dừng ngay tấn công và cùng tôi đấu riêng. Sự việc không thể chậm trễ mau chóng ra ngoài hành động đi.” Arnold nói.
Gã vẫn có chút lo lắng rằng Lê Uy Long sẽ không đồng ý đấu riêng với gã. Nếu như bắt Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương làm con tin thì càng thêm phần chắc chắn rằng Lê Uy Long sẽ đồng ý đấu riêng với gã.
Chỉ cần Lê Uy Long đồng ý đấu riêng với gã, gã sẽ nắm chắc phần thắng, từ đó xoay chuyển cục diện.
“Rõ.” Đám tướng địch lập tức ra ngoài.
Trước khi Lê Uy Long dừng tấn công Arnold sẽ không chịu ra ngoài.
Bởi vì gã sợ bản thân không cẩn thận sẽ bị đạn lạc bắn trúng.
Hơn nữa gã còn phải lập kế hoạch xem liệu sau khi git chết Lê Uy Long thì gã phải làm cách nào để tiêu diệt quân binh của Lê Uy Long.
Gã lại lập tức gọi điện thoại cho Taylor.
“Trung tướng Taylor, viện binh của anh bao giờ mới xông tới đây?” Arnold hỏi.
“Quân binh mà tôi phái đi đang chiến đấu kịch liệt với sư đoàn dũng sĩ của Lê Uy Long, không thể chốc lát mà xông tới được.” Taylor nói.
“Vậy thì anh hãy phái thêm quân tới đi, nhất định phải xông tới đây đấy.” Arnold nói.
“Tôi đã điều đi một nửa quân binh tới chi viện cho anh rồi, xem như đã tận tình tận nghĩa với anh rồi, thực sự là không thể điều thêm quân binh được nữa. Nếu như tiếp tục điều thêm quân binh đi bản thân tôi cũng khó mà bảo toàn.” Taylor nói.
“Chỉ cần viện binh của anh xông tới đây thì chúng ta sẽ có thể xoay chuyển cục diện.” Arnold nói.
“Trung tướng Arnold à, anh đừng lừa tôi nữa, chúng ta thua chắc rồi, giờ chỉ có thể kéo dài thời gian đợi tin tốt của liên minh Thiên Hạ thôi, chỉ dựa vào số quân binh mà chúng ta có sao có thể xoay chuyển cục diện cơ chứ?” Taylor cho rằng Arnold muốn lừa hắn ta phái thêm quân tiếp viện.
“Một lát nữa có thể Lê Uy Long sẽ đấu riêng với tôi. Nếu như Lê Uy Long đồng ý đấu riêng với tôi, tôi sẽ có thể git chết hắn ta. Chỉ cần Lê Uy Long chết, viện binh của anh tới, tôi sẽ có thể cùng với viện binh của anh trong ngoài phối hợp tiêu diệt số quân binh của Long Quốc đang bao vây tấn công chúng ta. Sau đó tôi giết tới đó cùng anh hội họp, quét sạch cả cái Quốc Hòa này,” Arnold nói.
“Lê Uy Long đang nắm chắc phần thắng trong tay, hắn cũng không phải thằng ngu sao có thể phát điên mà đi đấu riêng với anh cơ chứ?” Taylor hỏi.
“Tôi vẫn còn hai nghìn vệ binh, nếu như Lê Uy Long không chịu đấu riêng với tôi, tôi sẽ cùng hắn quyết chiến tới cùng, khiến cho đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của hắn phải hứng chịu thiệt hại nghiêm trọng. Lê Uy Long từ trước tới nay luôn yêu quân như con, hắn vì để giảm thiểu thương vong cho quân binh sẽ đồng ý đấu riêng với tôi thôi.”
“Hơn nữa hai đứa em vợ của hắn là Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương đều đang nằm trong tay tôi, lấy chúng làm con tin uy hiếp hắn, hắn cũng sẽ đồng ý đấu riêng với tôi thôi.”
Arnold nói với Taylor hai lý do khiến cho Lê Uy Long sẽ đồng ý đấu riêng với gã.
“Được. Chỉ cần Lê Uy Long đồng ý đấu riêng với anh, dùng kiếm pháp có một không hai của anh chắc chắn có thể git chết Lê Uy Long.” Taylor biết rõ kiếm pháp của Arnold, hắn ta vô cùng tự tin về kiếm pháp của Arnold, không còn nghi ngờ gì nữa Arnold chắc chắn sẽ giành chiến thắng mà thôi.
“Vậy thì anh hãy mong chóng phái binh tới tiếp viện cho tôi đi, đợi sau khi tôi git chết Lê Uy Long, đám quân binh của Long Quốc sẽ như một đám rắn không đầu, khí thế chịu phải đả kích lớn, quân binh hoang mang. Tôi cùng quân binh của anh trong ngoài phối hợp chắc chắn có thể xoay chuyển cục diện.” Arnold nói.
“Được. Tôi lập tức đi phái binh tiếp viện, anh nhất định phải đánh bại Lê Uy Long đấy. Chúng ta có thể xoay chuyển cục diện hay không là nhờ cả vào trận đấu của anh với Lê Uy Long đấy.” Taylor nói
“Yên tâm đi, anh đâu khải không biết về kiếm pháp của tôi cơ chứ. Chỉ cần Lê Uy Long dám đấu riêng với tôi, không còn nghi ngờ gì nữa hắn ta chắc chắn sẽ thua.” Arnold tự kiêu nói.
Ở bên ngoài cánh cửa lớn nhà họ Trần.
Chu Lệ Ngọc và Chu Phi Dương vẫn đang bị treo trên cánh cửa lớn.
Chu Phi Dương ngày một nghe rõ tiếng nổ súng hơn, anh ta bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía, lo lắng không cẩn thận sẽ bị đạn lạc bắn trúng.
“Phi Dương mau nhìn kìa, anh rể của chúng ta giết tới đây rồi.” Chu Lệ Ngọc nhìn thấy Lê Uy Long dẫn dầu, tay cầm một thanh kiếm rất lớn, uy phong lẫm liệt dẫn dắt một nhóm nữ quân binh giết tới, lập tức vô cùng phấn khởi tới mức gọi luôn Lê Uy Long là anh rể.