"Có khi nào là vì chúng ta có cùng một tâm bệnh không?" Chu Nhược Mai lo lắng nói.
"Có thể lắm." Tú Hằng đáp. Cô đang tự nhắc nhở bản thân rằng Lê Uy Long là chồng của bạn thân mình, và cố gắng không nghĩ quá nhiều về anh ta nữa!
Tuy nhiên, cho dù cô có cố gắng cách mấy cũng không thể gạt bỏ hình ảnh của Vĩnh Thiên ra khỏi đầu mình, anh cứ hiện lên mãi trong tâm trí cô.
............
Ngày hôm sau, một số phương tiện truyền thông trong thành phố bỗng có bài đăng tiết lộ rằng Thiên Thành, người luôn đi cùng Lê Uy Long và phục tùng anh ta tuyệt đối – thực ra đã mạo danh quân hàm Trung úy, cả anh ta và Lê Uy Long đều chỉ là những quân nhân bình thường. Ngay khi tin tức được đưa ra, thành phố Đà Lạt lại dậy sóng một lần nữa. Tốc độ lan truyền nhanh một cách chóng mặt.
Trương gia và băng Hổ Báo khi nghe được tin này thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Ngọc Liên, người đứng đầu Trương gia, ngay lập tức tổ chức thêm một cuộc họp gia đình.
"Hôm nay trong thành phố đã có tin đồn rằng tên Thiên Thành, người hay đi cùng Lê Uy Long, thực ra không phải là Trung Uý của đơn vị quân đội tác chiến Đại Long như chúng ta tưởng. Tất cả đều là do hắn giả mạo. Mọi người nghĩ sao về chuyện này?" Tạ Ngọc Liên cao giọng hỏi tất cả các thành viên trong gia đình.
"Nếu hắn thực sự không phải một người có quyền thế, vậy thì chúng ta đâu cần e dè sợ hãi nữa! Lần trước Lê Uy Long đã đến gây sự với gia đình chúng ta ngay trong chính ngày mừng thọ của mẹ, sỉ nhục mẹ và đả thương rất nhiều người của chúng ta, hắn thậm chí còn tuyệt tự Phong Trí. Con thực sự không nuốt trôi cục tức này. Chúng ta phải làm gì đó đi chứ!" Trương Minh Nghị nói với vẻ tức giận.
"Phải! Gã Lê Uy Long này quá kiêu ngạo. Một kẻ vô danh tiểu tốt không có quyền lực, không có tiền hay hậu thuẫn, thậm chí vô dụng đến mức không có nổi một công việc đàng hoàng. Vậy mà hắn ta dám xông vào nhà chúng ta gây rối ngay trong bữa tiệc mừng thọ của mẹ, khiến Trương gia mất mặt, lại còn to mồm nguyền rủa chúng ta. Mẹ à, mẹ nhất định phải làm chủ cho Trí nhi và giữ thể diện cho Trương gia ta!" Phan Hoài Lan khóc lóc khẩn khoản.
"Trương gia ta là gia đình giàu có và thế lực mạnh nhất ở thành phố này. Chúng ta không thể ngồi im để những kẻ như Lê Uy Long bắt nạt được! Nếu không thì Trương gia còn mặt mũi nào nữa?!”
"Đúng vậy, chúng ta phải tìm cách tiêu diệt Lê Uy Long, nếu không những người khác sẽ nghĩ rằng Trương gia dễ bị bắt nạt!"
"Gia đình chúng ta có rất nhiều người giỏi giang và nhiều “chân trong” ở ban lãnh đạo Thành phố. Xử lý một tên rác rưởi như Lê Uy Long thì có gì khó đâu? Chỉ cần búng tay một cái là xong! Bà ơi, chúng ta nên ra tay ngay thôi, tránh để đêm dài lắm mộng!!”
..........
Tất cả mọi người đều thẳng thắn nêu ý kiến và ai nấy đều đồng ý phải git chết Lê Uy Long cho hả giận.
"Được, vậy thì hãy trừ khử cậu ta." Tạ Ngọc Liên tuy là một người phụ nữ, nhưng lòng dạ bà ta cũng độc ác chẳng kém ai. Nếu không phải vì e sợ quyền lực của một Trung Uý quân đội quốc gia như Thiên Thành, bà ta đã ra tay git chết Lê Uy Long từ lâu rồi.
"Tổ phụ anh minh!" Mọi người đồng thanh nói và trên mặt ai nấy đều tỏ ra đắc ý vô cùng.
"Tuy nhiên, thân thủ của Lê Uy Long này không phải hạng tầm thường. Để tránh thương vong không cần thiết, chúng ta không nên ra tay bằng vũ lực, hãy giết hắn ta bằng thủ đoạn." Tạ Ngọc Liên nhướn mày, nói. Ngay cả một lão sư khinh công hạng nhất như Tứ Quan Gia cũng không phải là đối thủ của Lê Uy Long, bà ta thực sự không dám mạo hiểm.
"Thế....... mẹ nghĩ chúng ta nên đối phó với hắn như thế nào?" Trương Minh Nghị hỏi.
"Đêm hôm trước Lê Uy Long đã đột nhập vào lãnh thổ của bang Hổ Báo và git chết nhiều thành viên của chúng. Băng đảng này hẳn là phải căm thù hắn ta dữ lắm. Bây giờ bọn chúng đã biết Thiên Thành chỉ là kẻ mạo danh chứ thực ra không quyền không thế, chúng chắc chắn sẽ không ngồi yên nhẫn nhịn nữa đâu." Bà Trương nói và bỗng nhếch môi cười khẩy.
"Ý mẹ là gì?" Trương Minh Nghị vẫn chưa hiểu ra và hỏi lại.
"Ý ta là, chúng ta hãy bắt tay tham gia với lực lượng của băng Hổ Báo để diệt trừ tên Lê Uy Long đó." Tạ Ngọc Liên quả quyết nói.
"....Vậy được rồi, đó cũng là một ý hay! Mọi chuyện tùy mẹ quyết định!" Trương Minh Nghị nói.
"Bây giờ ai đó lập tức liên lạc với thủ lĩnh băng Hổ Báo đi, ta sẽ trực tiếp bàn bạc với anh ta về chuyện của Lê Uy Long." Tạ Ngọc Liên vội vã nói.
.................
Tại bang Hổ Báo...............
Sau khi Cao Kim Bình và Võ Trung Hiếu biết được tin tức về việc Thiên Thành thực ra chỉ là người bình thường, bọn họ cũng triệu tập ba thủ lĩnh nhóm khác của bang Hổ Báo để bàn luận về cách xử lý Lê Uy Long.
Ngoài thủ lĩnh cao nhất băng đảng và một quân sư cố vấn, còn có bốn thủ lĩnh khác dưới trướng băng đảng này, mỗi người lần lượt điều hành bốn khu vực sầm uất nhất của thành phố Đà Lạt, kéo dài từ đông nam qua tây bắc.
Lưu Bảo Thục, thủ lĩnh băng Hổ Báo khu vực Bắc thành phố đã bị thương nặng và vẫn đang nằm trong bệnh viện. Vì vậy, ba thủ lĩnh còn lại đã được triệu tập để bàn bạc.
Cả ba đều nhất trí phương án trừ khử Lê Uy Long, trả thù cho những anh em đã chết và đồng thời nâng cao sức mạnh của băng đảng.
Giờ đây chúng đã biết rằng Thiên Thành chỉ là một Trung úy giả, không có gì phải e sợ nữa và nhất trí tán thành kế hoạch giết người.
Cùng lúc đó, Cao Kim Bình bỗng nhận được một cuộc gọi từ chủ nhân Trương gia, bà Tạ Ngọc Liên.