Long Uyên

chương 20: long điên: thất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Điên: thất

“Ngao… Đây là chiêu mới hả?” Mạnh Thanh nhìn đám mây dày đặc bay đến đầu mình liền nhanh chân bỏ chạy.

Từng trận sấm sét vang lên. Chỉ thấy hướng Mạnh Thanh chạy trốn, tia chớp không ngừng đánh xuống.

Khi sấm sét còn đang ầm ầm thì bảo bối nhỏ trong lòng Bạch Hiểu mở mắt.

Đứa nhỏ vươn cánh tay ngắn ngủn, mập mạp như củ sen quơ quơ còn đôi chân nhỏ bé thì đạp đạp vài cái, dùng sức duỗi eo, đôi mắt đen, trong trẻo mơ màng từ từ mở ra dường như còn chưa tỉnh mộng, nhìn rất giống Lâu Uyên khi còn bé, đôi mắt mở to chứa đầy nước mắt rồi rơi xuống, toàn thân đều bày ra bộ dáng đô đô béo mập giống như một món điểm tâm ngọt ngào khiến người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

“Oa oa oa…” Bảo bối nho nhỏ mềm mềm cất tiếng khóc lên.

Cũng khiến cho người đang ôm nó phục hồi lại tinh thần. Lâu Uyên không thèm để ý tới Mạnh Thanh nữa, ôm bảo bối nhỏ đang khóc nháo từ trong tay Bạch Hiểu, đôi mắt bình thường vốn như vực sâu nhưng lúc này lại dịu dàng vô cùng, giơ bảo bối nhỏ lên cao. Bảo bối nhỏ ngừng khóc, tò mò nhìn bốn phía, tất cả đều mới lạ. Bạch Hiểu che miệng lại, cố gắng không phát ra thanh âm trong khoảnh khắc hạnh phúc này.

Bảo bối nhỏ mở rộng cánh tay, vui vẻ khua loạn xạ, trong miệng lại phát ra tiếng nói trẻ con nghe cũng không hiểu: ” Ê a ê a…” Đôi mắt cố gắng mở thật to, miệng cũng không khép lại cứ ê a mãi, nước miếng theo khóe miệng chảy xuống cái cổ mập mạp.

Lâu Uyên hạ tay xuống, hôn lên đôi mắt đen như ngọc châu ấy khiến bảo bối nhỏ cười khanh khách. Tình cảm huyết mạch tương liên là chuyện cả đời không thể nào chặt đứt, từ đôi mắt, da thịt, thậm chí cả trái tim trong thân thể đang đập lên xuống cũng không thể chia cắt, nhất định dây dưa cả đời. Lâu Uyên nhìn Bạch Hiểu, Bạch Hiểu cũng nhìn Lâu Uyên, hai người nhìn nhau cười, ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ. Bảo bối nhỏ nhìn nhìn bên trái, lại xoay đầu nhìn nhìn bên phải, cái đầu xoay qua xoay lại vô cùng khó khăn liền kêu lên: “A?” một tiếng, vươn bàn tay béo béo đô đô nhéo hai má Bạch Hiểu, lại vì thân thể nhỏ quá không nhéo tiếp được.

Bạch Hiểu cuối xuống nhìn con mình, bảo bối nhỏ liền nhân cơ hội lấy tay nắm lấy mái tóc dài màu bạc rồi lại sờ sờ khuôn mặt Bạch Hiểu, đắc ý nở nụ cười “Nha nha nha”.

Chu Tước quay đầu đi, vốn chuẩn bị xem trò hay lại biến thành tình cảm gia đình, Huyền Vũ cũng ưu sầu, gãi gãi mũi, trong lòng cả giận nói: “Ê!!! Các người tốt xấu gì cũng chú ý một chút chứ. Còn có hai bọn ta đây nè!”

(vơn ~ là anh FA!!!!)

Lâu Uyên nghe tiếng lòng phẫn nộ của Huyền Vũ liền từ từ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Huyền Vũ rồi lại chậm rãi xoay đi.

Huyền Vũ hoàn toàn tức giận. Ánh mắt vừa rồi!! Tuyệt đối là khiêu khích! Tuyệt đối là liếc nhìn bằng nửa con mắt! “Mọe nó làm như giỏi lắm, ta cũng sinh! Chờ ta sinh cho ngươi xem!” Huyền Vũ lầm bầm, phẩy tay áo bỏ đi, Chu Tước cũng nhẹ nhàng rời đi.

Trong đình viện, ba người vẫn tiếp tục bình thản vui vẻ.

—————————————————————————————————————————–

( Cuộc nói chuyện ngoài lề:

Huyền Vũ: Ta cũng muốn có vợ.

Cá Mè Hoa bắt tréo chân: ” Biết rồi, chờ ta viết xong đã rồi tìm công cho ngươi.”

Huyền Vũ: “Ta mới là công!”

Cá Mè Hoa liếc nhìn Huyền Vũ: ” Vậy nhóc Mạnh Thanh làm thụ cũng được lắm.”

Mạnh Thanh: “…” Ngượng ngùng, nhéo nhéo tay: “Vậy cũng được.”

Huyền Vũ nôn mửa… Lật bàn…)

——————————————————————————————————————————— một đoạn H nhỏ khi ở trên trời.

Bạch gia vốn không phải là Bạch Long bình thường mà là Vân long. Lúc hóa thành hình rồng cũng là lúc cả thân thể phát ra ánh sáng màu bạc được mây mù vờn quanh nên mới gọi là Vân long.

Bởi vậy, lúc Bạch Hiểu lần thứ hai hóa thành hình rồng ở trước mặt hắn, Lâu Uyên mới có đủ thời gian nhìn ngắm bộ dạng chân thân của Bạch Hiểu, thân hình tinh tế được mây mù lượn lờ xung quanh trông giống như tiên nhân, chỉ có thể hình dùng một màu trắng bạc thuần khiết dành cho Vân Long, cả thân thể tỏa sáng màu bạc, rực rỡ đến chói mắt, hai mắt sáng ngời hữu thần, ánh mắt lại trong trẻo tươi đẹp. Bạch Hiểu nhìn Lâu Uyên vẫn ở hình người, không nhúc nhích mình chăm chú, ngượng ngùng đi qua cọ cọ đầu, chiếc râu màu bạc chạm vào hai má Lâu Uyên rồi sau đó quẫy đuôi bay vút lên bầu trời. Chìm vào trong mây, biến mất không thấy bóng dáng.

Lâu Uyên nhìn chăm chú, cuối cùng chọc giận Bạch Hiểu, đành phải bất đắc dĩ cười cười, ngọn lửa màu xanh quấn quanh trên người Lâu Uyên, bất quá một lát sau một cự long màu xanh cũng bay về phía chân trời, giống như hùng ưng cao ngạo, quẫy quẫy cái đuôi dài lớn không ngừng bay về phía trước tìm kiếm thân ảnh kia.

Một lát sau, Lâu Uyên đuổi kịp Bạch Hiểu, cự long màu xanh phát ra tiếng rống gào thét khiến các đám mây chấn động dần tản ra, Thanh long quấn quanh trên người Vân long, dựa sát vào thân hình ấy lạnh lẽo mà ẩm ướt, Thanh long quấn cái đuôi dài của mình lên thân Vân long, cho đến khi Vân long không thể giãy dụa thì mới thu hồi móng vuốt, bốn chân kề sát trên người Vân long. Vân long quay đầu lại trừng mắt Thanh Long đang trên người mình, rống một tiếng.

Thanh long chậm rãi cọ cọ đầu Vân long, hai chòm râu gắt gao quấn lấy nhau, Thanh long bám vào thân Vân long mà chuyển động.

Chỉ nghe từ phía chân trời truyền đến một tiếng gào thét. Cái đuôi Vân long bị Thanh long quấn chặt đặt ở trên người hắn, động tác liên tục phập phồng đong đưa kịch liệt, đuôi rồng cũng nhếch lên thật cao, biểu hiện rõ ràng Thanh long đang cực kì sung sướng. Bụng Thanh long cùng long lân trên lưng Vân long bởi vì ma xát kịch liệt mà biến thành màu hồng, Thanh long đưa cổ mình lên cùng đầu Vân long cọ xát, hai sừng chạm vào nhau, long hành ở sâu trong cơ thể Vân long bị hút chặt càng khiến Thanh long tăng tốc cùng với không gian ướt át khiến cho hắn phát ra tiếng gầm nhẹ vui thích.

Bị tràng ruột trong cơ thể Vân long không ngừng hút vào, long hành nóng bỏng cuối cùng cũng phun vào dũng đạo xiết chặt kia khiến long thân của Lâu Uyên giống như bị phỏng mà run rẩy không ngừng, cuối cùng Lâu Uyên cũng được như nguyện lấy hình rồng cùng Bạch Hiểu mập hợp.

Đầu Vân long ngẩng lên cao, run rẩy thét dài một hồi, mây mù chậm rãi lui tán, hình dạng hai người cũng trở về như cũ. Tiểu long của Lâu Uyên còn chưa mềm nhũn vẫn cắm trong cơ thể Bạch Hiểu mà Bạch Hiểu cũng đã sức cùng lực kiệt mê man đi, Lâu Uyên nhìn lông mi đen bóng của người yêu rồi hôn lên môi cùng hai má, tiếp đó xé rách quần áo bao lấy Bạch Hiểu rồi hai người ôm lấy nhau mà ngủ.

=====================

( Chắc phi về long cung mà ngủ!!!)

Cầm khăn giấy, bông băng H H H đã quay trở lại:)))))))))))))

Beta: Ọ ^ Ọ Trời ơi H~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio