“Hy vọng là như vậy”. Long Tại Vũ thở dài, Lãng Dương có phải hay không cũng ôm ý nghĩ như vậy bảo vệ Ma Tuyệt chín năm?
“Chúng ta còn đi ‘Hoa Tẫn Cốc’ không?”. Long Tứ liếc nhìn Long Tại Vũ: “Nếu ngươi vì muốn báo thù cho mẫu thân mà giết Hoa Tề, Phượng Khiếu có phải cũng sẽ tìm ngươi báo thù hay không?”.
“Nhưng, lấy tình báo của ‘Hoa Tẫn Cốc’ như thế nào lại nhầm lẫn?”. Long Tại Vũ không thể chấp nhận, hắn ở ‘Hoa Tẫn Cốc’ suốt mười ba năm, hết thảy của ‘Hoa Tẫn Cốc’ hắn đều hiểu rất rõ ràng, muốn nói tình báo báo sai hắn như thế nào cũng sẽ không tin! Trừ phi
“Ngươi không tin thì thế nào? Nàng cũng đã chết, không cần vẫn cứ canh cánh trong lòng, nàng cũng chỉ ở với ngươi năm năm mà thôi”. Phi Long Liệng Thiên rất không vui, vì cái gì đứa con này lại đối với mẫu thân nhân loại lại càng để ý hơn cả mẫu thân thân sinh của hắn? (t/g: bởi vì hắn chưa từng gặp qua mẫu thân thân sinh của mình!!!)
“Ngươi câm miệng”. Long Tại Vũ hung hăng trừng mắt Phi Long Liệng Thiên.
“Hảo”. Phi Long Liệng Thiên hiện tại tâm tình tốt lắm, nhất là về sau sẽ mất đi một tình địch không phải sao?
“Đi thôi, chúng ta đi ‘Hoa Tẫn Cốc’ ta nghĩ đã biết điều mình muốn!”. Long Tại Vũ hít sâu một hơi. Đi về nơi đã nuôi dưỡng hắn suốt mười ba năm.
“Đợi khi nào chúng ta quay về sẽ tính toán hết nợ nần”. Đế Uyên nói nhỏ bên tai Long Tứ: “Hảo hảo tính đến năm đó. Tốt nhất là ở trên giường”. (Đế Uyên: thân mẫu, vì cái gì ta vẫn không có cơ hội nói gì? Kì: đứa nhỏ a, ngươi là loại hình trầm mặc đó! Đế Uyên: ——)
“”. Long Tứ rụt cổ không dám nói, hiện tại mặc kệ hắn nói cái gì Đế Uyên cũng sẽ không tin!
Long Tại Vũ mang theo ba người đi đến rừng cây lúc trước đã gặp Phi Long Liệng Thiên, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía trước.
“Ai”. Phi Long Liệng Thiên thở dài, lát nữa xem bảo bối sẽ quyết định như thế nào! Chỉ mong hắn sẽ không hối hận!
“Di, ngươi còn bỏ về được sao?”. Long Tại Vũ vừa về đến ‘Hoa Tẫn Cốc’ liền gặp Hoa Luân.
“Hoa Tề có ở trong cốc không?”. Long Tại Vũ rầu rĩ mở miệng.
“Có a”. Hoa Luân khó hiểu nhìn Long Tại Vũ: “Ngươi không sao chứ? Như thế nào vừa về liền tìm Hoa Tề?”.
“Hắn ở nơi nào?”. Hoa Tề từ sau lưng Hoa Luân xuất hiện: “Ngươi vừa trở về đã tìm ta, thật là vinh hạnh của ta a! Cốc chủ”.
“Ngươi ”. Long Tại Vũ kinh ngạc nhìn Hoa Tề có chút không giống như ngày thường, vì cái gì hắn hiện tại cảm thấy Hoa Tề so với trước kia giống như có thêm cái gì đó? Chẳng lẽ là ảo giác do mười năm không gặp sao?
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì!”. Hoa Tề xoay người: “Theo ta, muốn giết hay làm gì cũng được”.
“Sao ngươi lại biết?”. Hai mắt Long Tại Vũ phát lạnh, hắn sớm đã có ý muốn chết?
“Chờ một chút”. Long Tại Vũ mới vừa nhấc chân, đã bị một đạo nữ âm quen tai gọi lại: “Chuyện này cũng có liên quan đến ta”.
“Dung di?”. Long Tại Vũ ngạc ngạc nhìn Hoa Dung: “Ngươi làm sao biết ta tìm Hoa Tề vì chuyền gì?”.
“Đứa nhỏ, người mà trước kia Hoa Tề muốn giết chính là tỷ tỷ ta”. Hoa Dung cười khổ: “Ngươi nếu muốn trách thì trách ta đi, chuyện này không liên quan đến Hoa Tề, cho dù ngươi muốn giết, người hại chết mẫu thân ngươi, là kế mà do một tay ta bày ra, không liên quan đến Hoa Tề!”.
“Ngươi ”. Long Tại Vũ khó hiểu, cái gọi là tình báo sai đơn giản chính là do Hoa Dung cài đặt.
“Dung di ngươi ”. Hoa Tề cũng kinh ngạc nhìn Hoa Dung, trong ấn tượng của hắn Hoa Dung vẫn luôn là một nữ nhân ân oán rõ ràng, nàng như thế nào lại
“Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta a!”. Hoa Dung chua sót cười cười: “Nàng là tỷ tỷ duy nhất của ta, nhưng ta không nghĩ tới sai lầm năm đó cư nhiên lại gián tiếp đem Tại Vũ đưa đến ‘Hoa Tẫn Cốc’”.
“Không không có khả năng ”. Long Tại Vũ lắc đầu lui về sau vài bước, hắn như thế nào cũng vô pháp tin tưởng hết thảy chuyện của năm đó đều liên quan đến Hoa Dung.
“Đây là sự thật”. Hoa Dung hít sâu một hơi: “Ta sẽ không phủ nhận cái gì, năm đó là ta nhất thời hồ đồ, mệnh của tỷ tỷ là mệnh, mệnh của người khác cũng là mệnh! Phạm vào cốc quy của ‘Hoa Tẫn Cốc’ thì phải chết, nhưng ta lại giúp nàng tránh được một kiếp”.
“Dung di”. Long Tại Vũ hiện tại không biết phải mở miệng như thế nào, chưa từng nghĩ tới người giết mẫu thân mình lại là người tối thân cận nhất của mình, này có tính là tạo hóa trêu người không?
“Đây là ta thiếu mẫu tử các ngươi!”. Hoa Dung đột nhiên từ tay áo lấy ra đoản chủy hướng tới cổ mình.
“Không ”. Long Tại Vũ, Hoa Tề cùng Hoa Luân ba người kinh hô một tiếng, muốn cứu Hoa Dung, nhưng ba người lại cách nàng quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chủy thủ sắc bén đem cổ của Hoa Dung tạo ra một vệt máu diễm lệ
“Dung di Dung di ngươi thế nào?”. Long Tại Vũ không biết làm sao muốn che lại vết thương trên cổ Hoa Dung, nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra ngoài.