“Được rồi. Ngươi cứ ngồi chỗ này!”. Mấy người Lục nhi sợ Long Tại Vũ chạy bèn vây hắn vào giữa.
“Hiện tại làm gì?”. Long Tại Vũ buồn cười nhìn hành động của bọn họ. Hắn nếu muốn chạy chẳng lẽ những người này có thể ngăn hắn?
“Hiện tại xin mời ngươi vươn tay tới”. Lục nhi vẻ mặt đắc ý nhìn Long Tại Vũ, hắn không tin cái tên không học vấn không nghề nghiệp này có thể thắng được đệ nhất tài tử của Than thở là hắn!
“Đưa tay làm gì?”. Long Tại Vũ khó hiểu mở miệng, hắn không hiểu, tỷ thí thì vì cái gì phải hắn bắt vươn tay?
Lục nhi xem Long Tại Vũ vươn tay, ở trên tay hắn hung hăng đánh một chút: “Đồ ngu ngốc”. Người chung quanh cười vang. Long Tại Vũ có chút đau đầu nhìn Lục nhi. Người này hảo ngu ngốc a! Cư nhiên còn ngoạn mấy trò của tiểu hài tử này!
“Sợ rồi sao?”. Lục nhi nghe được tiếng cười của mọi người thì càng thêm đắc ý nhìn Long Tại Vũ.
“Sợ cái gì? Ngươi còn có ý tưởng nhàm chán gì?”. Long Tại Vũ lắc lắc cái tay bị đánh đau. Vì cái gì hắn phải dịch dung thành cái thân phận nam sủng không hay ho này?
“Ngươi ”. Lục nhi bị Long Tại Vũ nói vật biểu tình biến sát khí. Hắn nguyên lai nghĩ đến Bạch Hưu Phàm này sẽ thẹn quá hóa giận đi! Nhưng hắn lại giống như không có việc gì? Chẳng lẽ là bị dọa rồi? style="display:inline-block;width:px;height:px" data-ad-slot=""> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});“Ngươi cái gì?”. Long Tại Vũ ánh mắt hướng xa xa, lại nhìn đến một người, kinh ngạc đứng lên, hắn không nhìn lầm đi? “Hắn” Như thế nào lại ở đây?
“Ngươi muốn chạy trốn?”. Lục nhi nhìn đến Long Tại Vũ đột nhiên đứng lên, nghĩ đến hắn muốn đi, vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn. Thật vất vả mới có được cơ hội này như thế nào có thể làm cho hắn chuồn mất!
“Tránh ra”. Long Tại Vũ một phen đẩy Lục nhi ra. Là “hắn” sẽ không sai! Nhất định là hắn!
“Không được”. Long Tại Vũ bị quấn lấy thì phiền muộn, mắt thấy “hắn” Muốn đi, cũng bất chấp có thể hay không có phiền toái, sử dụng nội lực đem người dính lấy hắn đánh ra, vội vàng thi triển khinh công hướng hồ bên kia bay đi.
“Đứng lại”. Long Tại Vũ còn chưa đáp xuống đất liền vội vàng mở miệng. Ai biểu “hắn” đi nhanh như vậy a!
“Người nào?”. Bọn thị vệ vừa thấy người xuất hiện, vội vàng đem “hắn” hộ ở bên trong, vẻ mặt đề phòng nhìn Long Tại Vũ.
“Đã lâu không gặp a!”. Long Tại Vũ nghiến răng nghiến lợi mở miệng. Hận không thể đem “hắn” hung hăng cắn chết!
“Chúng ta biết nhau?”. Lãng Dương nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mắt. Bọn họ hình như không biết nhau đi! Nhìn cách ăn mặc của hắn hẳn là nam sủng ở trong phủ đi! Hắn không nhớ rõ biết đến nam sủng ở trong phủ này a! Chính là đến Than Thở này cũng là bị phụ hoàng bức bách!
“Đương nhiên biết nhau! Còn biết thật lâu kia!”. Long Tại Vũ xem vẻ mặt mờ mịt của “hắn” biểu tình sinh khí. Vì cái gì hắn phải đến nơi này để chịu tội, “hắn” lại một bộ thản nhiên đắc ý có người bảo hộ, có người hầu hạ?
“Thật lâu?”. Lãng Dương càng thêm mờ mịt. Chẳng lẽ hắn trước kia đã cứu hắn?
“Ngươi còn nhớ rõ ta sao? Trương Dương!”. Long Tại Vũ nắm chặt tay. Hắn làm hại mình đến thời không này. Hiện tại lại đem mình quên sạch sẽ! ( làm ơn đi Vũ nhi à, ngươi đang đeo cái gì????? Là nhân bì diện cụ!!!!!! Làm sao mà hắn nhận ra ngươi được?)
“Ngươi ”. Lãng Dương giật mình nhìn thiếu niên trước mắt. Hắn nói ra “tên” của mình chứng tỏ
“Như thế nào đã quên?”. Long Tại Vũ càng nghĩ càng giận. Nếu không phải tại hắn thì mình sẽ không phải đến địa phương kì quái này! Nhưng chuyện đã xảy ra hắn không thể trốn tránh trách nhiệm!
“Ta không có”. Lãng Dương lớn tiếng phủ định. Nếu chính mình không nhớ hắn thì sẽ không vì hắn mà đuổi tới nơi này. Nếu không thích hắn sẽ không dùng thứ mình tối trân quý để đến đây, cũng muốn cầu đưa hắn đưa đến nơi này. Nếu không nhớ hắn mình cũng sẽ không tìm đến những nơi hắn sẽ rơi xuống! Hiện tại hắn đứng ở trước mặt mình, có phải hay không những gì mình trả giá đã có hồi báo! Lần này, mình sẽ không làm cho Tại Vũ ly khai nữa! Vô luận như thế nào cũng sẽ không!
“Không có? Tốt lắm a. Để ta giết ngươi ta liền tin”. Long Tại Vũ đem đoản chủy nắm ở trong tay, như trước hung hăng nhìn Lãng Dương.
“Ta không thể chết được. Lần này tới nơi này ta chính là vì tìm ngươi! Nếu tìm được rồi, vậy theo ta đi”. Lãng Dương đối thị vệ chung quanh liếc mắt. Hiện tại Tại Vũ chính là nam sủng của cái tay ăn chơi kia đi! Bất quá cái tay ăn chơi kia cư nhiên dám chạm vào Tại Vũ vậy dừng trách hắn độc ác.
“Đi? Ngươi đang nói cái ngu ngốc gì? Ngươi cho ngươi là ai?”. Long Tại Vũ cười lạnh một tiếng. Hắn nghĩ mình đã bị hắn lừa một lần còn có thể mắc mưu hay sao?
“Ngươi hiện tại là nam sủng của tên bại gia tử kia đi! Nếu ta nói với hắn ta muốn ngươi, ngươi nói hắn có thể hay không tặng ngươi cho ta?”. Lãng Dương tự tin mở miệng. Cái tay ăn chơi kia còn có chút tác dụng, chỉ cần theo bọn họ đàm thỏa điều kiện xong sẽ giết hắn! Như vậy hắn sẽ không thể ngắm Tại Vũ!
“Tên hỗn đản”. Long Tại Vũ mắng một tiếng. Tên hỗn đản nào làm cho hắn dịch dung thành cái thân phận nam sủng! Hiện tại thì tốt lắm! Bị người hiểu lầm. Hắn ghét nhất chính là người này.
“Cái gì?”. Lãng Dương dần dần tiếp cận Long Tại Vũ, trên mặt dào dạt thắng lợi tươi cười, Tại Vũ của ta, ngươi lại trở về bên người ta! Ta sẽ không buông tay. Nếu đã cho ta tìm được ngươi sẽ không cho ngươi có cơ hội rời đi!
“Ta nói ngươi là hỗn đản”. Long Tại Vũ nhìn Lãng Dương đén càng ngày càng gần, hắn không biết tên này làm sao đến đây? Cũng không biết hắn vì cái gì đến đây, nhưng hắn chỉ biết là, tên này so với trước kia càng làm hắn chán ghét!
“Không quan hệ. Ta chỉ muốn ngươi!”. Lãng Dương đối bọn thị vệ phất phất tay. Hắn tin tưởng công phu của Tại Vũ chỉ là công phu mèo quào mag thôi!
“Muốn? Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”. Long Tại Vũ cười lạnh một tiếng, triển khai thân pháp huyền ảo. Công lực của hắn đã khôi phục gần hết! Đối phó với những người này thật dư dả! Hiện tại Long Tại Vũ hoàn toàn đã quên lời của Hiên Viên Thiên Hành! Không được gây chuyện!
Nhìn thấy thân pháp huyền ảo của Long Tại Vũ, Lãng Dương cảm thấy Tại Vũ hiện tại không đơn giản như hắn đã tưởng tượng! Vậy hắn vì cái gì ở nơi này làm nam sủng của tên bại gia tử kia? Là thích? Hay là vì gì khác? Xem ra muốn bắt được Tại Vũ rất khó! Nhưng lại không thể buông tha hắn như vậy! Làm sao bây giờ?
“Các ngươi đang làm cái gì?”. Đang tại thời điểm mấy người đánh hăng say, bên kia đã bị kinh động! Khi nhìn đến Long Tại Vũ ra tay không khỏi cảm thấy đau đầu! Này bảo bối a, vì cái gì luôn tìm phiền toái a!
“Lý công tử. Ta muốn nam sủng này”. Lãng Dương chỉ tay hướng Long Tại Vũ, mà ánh mắt lại nhìn đến Hiên Viên Thiên Hành.
“Ngươi không xứng”. Hiên Viên Thiên Hành hừ lạnh một tiếng đem Long Tại Vũ ôm vào trong ngực! Là hắn! Là thiếu niên xuất hiện ở thế giới của Khải nhi! Hắn như thế nào lại tới nơi này?
“Vậy ngươi xứng sao?”. Lãng Dương ăn miếng trả miếng phản bác! Một cái bại gia tử có quyền gì mà nói hắn không xứng? Tại Vũ ở cùng một chỗ với hắn sẽ bị ủy khuất đi!
“Phải”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy tên kia cùng trong trí nhớ của Khải nhi giống nhau như đúc, dung mạo cùng bộ dáng của hắn không đổi, mà Khải nhi lại thay đổi! Cho nên hắn không thể nhận ra Khải nhi! Vậy thì Khải nhi nghĩ đến đây Hiên Viên Thiên Hành trên lưng Long Tại Vũ nhẹ nhàng bấu. Đã nói tiểu bại hoại này không cần gây chuyện cho hắn! Hắn như thế nào vẫn không nghe a!
“Đau ”. Long Tại Vũ nguyên bản hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Lãng Dương, bị Hiên Viên Thiên Hành bấu một phát kêu lên sợ hãi. Thành công đem tầm mắt của Lãng Dương chuyển tới bàn tay Hiên Viên Thiên Hành đang ôm trên lưng hắn.
“Ngươi ”. Lãng Dương phẫn nộ nhìn Hiên Viên Thiên Hành đang ôm Long Tại Vũ. Tên bại gia tử này cư nhiên dám ôm Tại Vũ trước mặt hắn!
Hiên Viên Thiên Hành khiêu khích đem Long Tại Vũ ôm càng chắt, ánh mắt cùng Lãng Dương giao nhau trên không trung, chỉ còn thiếu chút nữa là bắn ra hỏa!
“Được rồi! Không phải chỉ là một tên nam sủng! Nếu Lãng Dương thích công tử đưa hắn được rồi!”. Thành chủ Than Thở xem hai người vì một tên nam sủng mà phân cao thấp vội vàng đi ra hoà giải. Người này không đắc tội được a! Nếu đắc tội hắn, vậy độc trên người mình làm sao giải?
“Nếu ngươi dám ta sẽ giết tên kia!”. Hiên Viên Thiên Hành vẻ mặt tối tăm mở miệng. Tên thành chủ này thật sự không muốn sống sao? Dám có chủ ý với bảo bối của hắn!
“Ngươi ngươi nghịch tử này!”. Thành chủ Than Thở tức giận đến run rẩy chỉ vào Hiên Viên Thiên Hành. Hắn hôm nay so với trước kia càng đáng giận. Ít nhất trước kia hắn còn có thể lưu cho mình vài phần mặt mũi, hiện tại
“Ta xem hắn không phải là con của thành chủ đi!”. Lâu chưa mở miệng Cửu Tháng ánh mắt lợi hại nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn tuy rằng chưa thấy qua công tử của thành chủ Than Thở. Nhưng hắn nghe đồn được rất nhiều. Hắn phóng đãng không thể kìm chế được. Phá sản thành tánh! Nhưng hôm nay nói chuyện xem ra hắn tuy rằng làm càn vô lễ nhưng cùng lời đồn hoàn toàn không giống! Như vậy chính là người khác giả trang!
“Lợi hại a!”. Hiên Viên Thiên Hành tán dương nhìn Cửu Tháng: “Nếu ngươi là bằng hữu mà không phải là địch nhân thì nói ra ta sẽ cao hứng!”.
“Thực có lỗi với Hiên Viên đế, kiếp này chúng ta không thể thành bằng hữu!”. Cửu Tháng mỉm cười: “Tại hạ có thể cùng đại danh đỉnh đỉnh Hiên Viên đế gặp mặt không?”.
“Được thôi”. Hiên Viên Thiên Hành đem mặt nạ trên mặt kéo xuống, lại đem Long Tại Vũ ôm chặt lấy, không cho nhúc nhích.
“Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ thanh âm rầu rĩ truyền đến. Vì cái gì không cho hắn cởi bỏ mặt nạ?
“Ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích!”. Hiên Viên Thiên Hành sủng ái sờ tóc Long Tại Vũ. Dung mạo hiện tại của Khải nhi không thể cho thiếu niên kia nhìn đến!
“Tại Vũ ”. Lãng Dương nhìn thấy Long Tại Vũ không hề phản kháng Hiên Viên Thiên Hành ôm lấy, vì cái gì hắn không phản kháng? Chẳng lẽ Tại Vũ thật sự thích hắn? Chẳng lẽ mình đã tới chậm sao?