VÔ số người hít thở gấp gáp, nhìn sang Trân Xuân Độ, ánh mắt sửng sốt, mang theo sự khó tin!
Những nhân viên nam trước đó châm chọc Trân Xuân Độ kia càng á khấu không nói lên lời, sắc mặt khó coi, mặt mũi đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Ai có thế ngờ, sự việc lại đảo ngược một cách đột ngột như vậy!
Chỉ một cuộc điện thoại thì khiến thái độ của vị Thống lĩnh thay đối một trăm tám mươi độ, vậy mà cúi người xin lỗi Trân Xuân Độ.
Phải biết, Trần Xuân Độ ở trong mắt của rất nhiều người chỉ là con rế ở rế của nhà họ Lê, là một phế vật ăn bám!
Nhưng bây giờ, vị Thống lĩnh lại xin lỗi Trần Xuân Độ!! Không có ai có thế chấp nhận, một nhân vật lớn trong hàng ngũ đầu của nước c, vậy mà gạt bỏ sĩ diện của, đi xin lỗi một thằng đàn ông nội trợ trong mắt vô số người.
Ai sẽ ngờ, mức độ tương phản này quá lớn rồi, kết quả của sự việc, nằm ngoài sức tưởng tượng của vô số người!
Gần như tất cả mọi người cho rằng Trần
Xuân Độ đang tìm chết, ngay cả Lê Kim Huyên và Tô Hiếu Vân, cũng không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ, Trần Xuân Độ lại cường thế đáp trả vị Thống lĩnh, vậy mà không có chấp nhận lời xin lồi của Thống lĩnh!
Lê Kim Huyên hô hấp rối loạn, bộ ng ực cao vút tuyệt đẹp phập phồng dữ liệu, đôi mắt đẹp của cô không hiếu mà nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng khó thể bình tĩnh.
Cô không biết là sao, nhưng cô càng không hiểu, tại sao Trần Xuân Độ không chấp nhận lời xin lỗi, còn được voi đòi tiên sao?
Đó chính là Thống lĩnh khu phòng ngự thành phố T, cả thành phố T, có mấy người có thế có chức quyền cao hơn ông ta chứ?
Thống lĩnh tay nắm trọng quyền, thủ đoạn thông thiên, không giống với những quan viên hữu danh vô thực khác.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ ngay cả mặt mũi của Thống lĩnh cũng không cũng không cho?
Cơ thế mảnh mai gợi cảm của Lê Kim Huyên hơi run rấy, trong lòng khó thể bình tĩnh.
Mà Tô Hiểu Vân lại khoanh tay trước ngực, thích thú nhìn một màn này, khóe môi cong lên đầy sự thâm ý…!Loại kịch này, càng lúc càng thú vị.
“Mặt mày vênh váo, quá ngang ngược cuồng vọng rồi!” Có người lạnh giọng mở miệng, Thống lĩnh tiếng tăm lẫy lừng của khu phòng ngự thành phố T ở trước mặt mọi người đích thân xin lỗi, đã cho Trần Xuân Độ đủ mặt mũi, đế anh được mát mày mát mặt, nhưng cái tên này vậy mà còn không biết đủ!
“Nhìn anh ta đi, anh ta sớm muộn sẽ gặp báo ứng, một cuộc gọi điện, còn không đủ khiến Thống lĩnh thấp kém như con kiến vậy đâu.” Một người khác lạnh lùng mở miệng.
Nhưng một giây sau, phản ứng của vị Thống lĩnh lập tức vả mặt lời nói của hai người này.
Vị Thống lĩnh nhìn Trần Xuân Độ, lông mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn hỏi: “Cậu muốn như thế nào?”
“Xin lỗi vợ của tôi, ngay lập tức.” Trần Xuân Độ nói mà khiến Lê Kim Huyên ở một bên mặt mày sững sờ.
Xin lỗi cô? Cô căn bản không nhận nổi!
Cô đã thấp thoáng đoán ra sự bất phàm trong thân phận của vị Thống lĩnh, lúc đầu ngay cả cục cảnh sát của thành phố T, ông ta đều không để vào trong mắt, địa vị của loại người này, ở thành phố T tuyệt đối siêu phàm.
Nhưng, cho dù Lê Kim Huyên đều không hiểu, tên Trần Xuân Độ này có tài đức gì, vậy mà
có thể khiến Thống lĩnh hạ mình nói chuyện như vậy!
Trong lòng Lê Kim Huyên nối sóng dữ dội, cô thông minh linh hoạt, nhưng đụng phải loại tình huống này cô cũng sốc rồi!
“Xin lỗi cô ta?” Vị Thống lĩnh liếc nhìn Lê Kim Huyên, trong mắt vụt qua một tia tức giận.
Ông ta tốt xấu gì cũng là một Thống lĩnh một quân, kết quả bây giờ… Ị lại phải xin lỗi một người phụ nữ?
Dựa vào đâu chứ?
Trong lòng vị Thống lĩnh tràn ngập lửa giận, nhưng ông ta vừa bị lãnh đạo cấp cao mắng, dám giận lại không dám nói.
Ông ta không biết cuộc điện thoại này của lãnh đạo cấp cao có phải có liên quan với Trân Xuân Độ hay không, Trần Xuân Độ ở trong mắt ông ta, toàn thân bị sương mù che phủ, rất thần bí.
Ông ta tới giờ đều không có nhìn thấu được Trần Xuân Độ, trên người Trần Xuân Độ, không có điểm gì lấy làm cả, nhưng khi đối mặt với ông ta, không có một chút hoảng hốt mà vững như bàn thạch.
Thậm chí trong giọng điệu của Trần Xuân Độ còn lộ ra một tia khinh thường…Ịgiống như không
có để ông ta vào trong mắt.
Vị Thống lĩnh vốn không có đế Trần Xuân Độ vào trong mắt, nhưng một cuộc điện thoại đó, khiến lòng ông ta nảy sinh sự kiêng kỵ, đối với Trần Xuân Độ, cũng rất trịnh trọng.
Vị Thống lĩnh cắn răng, xoay người, cung kính mở miệng với Lê Kim Huyên: “Cô Lê, quấy rây tới các người ròi, xin lỗi.”
“ờm…” Lê Kim Huyên mặt mày sững sờ, hoàn toàn ngây dại rồi, lời xin lỗi của Thống lĩnh, khiến toàn trường dậy sóng!
Thống lĩnh khu phòng ngự thành phố T, vậy mà xin lỗi một nữ tống giám đốc cỏn con?! Đây tuyệt đối là chuyện lạ khó gặp!
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên chớp nhẹ, cô nhìn sang Trần Xuân Độ, thần sắc tò mò nghi hoặc, cô không hiếu, Trần Xuân Độ rốt cuộc làm như thế?
Trần Xuân Độ đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt dửng dưng, sau khi phát hiện Lê Kim Huyên nhìn mình, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười.
“Tôi không có hoa mắt chứ, người đàn ông đó lại xin lỗi rồi!”
“Ông ta mặc bộ quân phục này, xin lỗi người khác hết lần này tới lần khác, đều trở nên không có chút tòn nghiêm rồi!”
“Vừa rồi nhìn dáng vẻ đó, giống như là Trần Xuân Độ ra lệnh ông ta xin lỗL.Ịtôi không tin, kẻ ăn bám đó có bản lĩnh lớn như vậy!”
Trên quảng trường, sau khi có vô số người ùn ùn vây xem thì cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh, nhưng thần sắc vẫn sững sờ vô cùng.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhất định sẽ trở thành đề tài buôn chuyện sau này của tập đoàn Lê Thị.
Trần Xuân Độ, hôm nay rất nổi trội, rất là phong quang.
Con rể ở rể của nhà họ Lê, cường thế mở miệng, khiến một nhân vật lớn có thân phận thần bí, không ngừng cúi đầu xin lỗi!”
Ai có thế ngờ, tập đoàn Lê Thị cho dù Lê Kim Huyên ra mặt cũng không giải quyết được phiền phức, Trần Xuân Độ ra mặt, dễ dàng giải quyết được.
Rất nhiều nhân viên trước đó châm chọc mỉa mai Trần Xuân Độ, gò má nóng bừng, đều cảm thấy không có mặt mũi ở lại đây nữa.
Quá bàng hoàng rồi! Nếu như lúc này có cánh truyền thông ở đây bắt gió bắt bóng, tin đầu của ngày mai, tuyệt đối sẽ bị Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên bá chiếm rồi.
“Đủ rồi chứ?” Vị Thống lĩnh đứng thẳng lên,
lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ.
Sắc mặt của ông ta âm trầm, lần xin lỗi này của ông ta, về sau khi giao lưu giữa các khu phòng ngự lớn sẽ trở thành trò cười của các Thống lĩnh khác!
Tất cả, đều là vì đôi cấu nam nữ này!
Nơi sâu trong ánh mắt của vị Thống lĩnh lấp lèo tia lạnh lẽo, sát cơ
Advertisement
vô tận!
Ông ta sẽ không tha cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, giết người diệt khấu…!Òng ta nhất định phải khiến Trần Xuân Độ chết mới có thể giải được mổi hận trong lòng!
“Tính tình tốt một chút, đừng có cả ngày mặt mày cau có, giống như ai nợ ông tiền vậy.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, sau đó cười tươi với Lê Kim Huyên: “Lê tổng, chúng ta về thôi.”
Lê Kim Huyên lúc này mới phản ứng lại, đôi mắt đẹp trợn lên, lườm nguýt Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, bước trên đôi cao gót hiệu IDE tinh tế, cơ thế gợi cảm lắc nhẹ, đi vào trong tòa cao ốc của Lê Thị.
Tô Hiểu Vân sau khi đồng cảm liếc nhìn vị Thống lĩnh, cũng đi theo Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên quay trở lại tòa cao ốc của Lê Thị, nhóm
người lục đục tản đi, để lại một mình vị Thống lĩnh đứng ở trên quãng đường, sắc mặt xanh lè, khó coi giống như phủ một lớp băng sương.
Ông ta đâu từng chịu loại nhục nhã này chứ, hôm nay, là một ngày nhục nhã nhất của ông ta.
“Thống lĩnh, quay về khu phòng ngự chứ?” Một thủ hạ ở một bên đi tới hỏi.
Vị Thống lĩnh nhìn chằm chằm tòa cao ốc cao chọc mây ở trước mặt này, thần sắc âm trầm bất định.
Một lúc lâu sau, bàn tay siết chặt thành nắm đấm của ông ta buông ra, thở ra một hơi, nhìn chằm chằm vào tòa cao ốc của Lê Thị, thám trầm lạnh lùng mở miệng: “Lên đường, trở về khu phòng ngự.”
Trong phòng làm việc của tống giám đốc, Lê Kim Huyên đứng ở bên cửa số, mày ngài nhíu chặt, nhìn mãi tới khi chiếc xe hạng sang đó rời khỏi quảng trường của Lê Thị thì cô mới thở phào, thả lỏng hơn.
Lâm Trinh Tuyết yên lặng ngồi trên sô pha, cô ta vừa rồi ở trong tòa cao ốc, nhìn rõ cả quá trình.
Trong lòng cỏ ra cũng rất khó bình tĩnh, cô ta thế nào cũng không ngờ, người giải quyết trận sóng gió này, vậy mà sẽ là Trần Xuân Độ, lại còn hóa giải dễ dàng như vậy.
“Kim Huyên, cậu nhìn nhận chuyện này như nào?” Tô Hiếu Vân trầm tư hồi lâu rồi hỏi.
“Tớ vần không biết.” Lê Kim Huyên khẽ lắc đầu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự nghi hoặc khó hiểu.
Cô ngay cả chuyện Thống lĩnh tại sao muốn tìm Trần Xuân Độ đều không biết, từ đầu tới cuối cô đều là chết lặng.
“Gọi anh ta vào đây.” Lê Kim Huyên từ tốn nói.
Trần Xuân Độ sau khi đi vào, Lê Kim Huyên xua xua bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo, sau khi để Lâm Trinh Tuyết đi ra ngoài, nói với Trần Xuân Độ: “Ngồi đi.”
Sau khi Trần Xuân Độ ngồi xuống, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên đã đánh giá Trần Xuân Độ một phen, giọng điệu đanh thép, tràn ngập ý chất vấn: “VỊ Thống lĩnh ngày hôm nay tại sao muốn tìm anh?”
“Anh làm sao mà biết, ông ta muốn tìm anh sao?” Trần Xuân Độ ngấn ra, sắc mặt cổ quái.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hy vọng từ trên mặt của anh phát giác được cái gì đó.
“Đừng diễn nữa, vị Thống lĩnh đó nếu như không biết anh, tại sao muốn tìm anh?” Tô Hiểu
Vân ngồi trên sô pha cười lạnh, tự nhiên sẽ không tin mấy lời này của Trần Xuân Độ.
“Hai người cảm thấy tôi sẽ quen biết ông ta sao?” Trần Xuân Độ nhún vai, bất lực mở miệng.
“Thật sự không có sao?” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên dần trở lạnh, thần sắc trở nên không vui.
Cò không từ chỗ của Trần Xuân Độ có được đáp án cô muốn thì có chút thất vọng.
“Anh thèm quan tâm ông ta là ai chắc, dù sao bắt nạt em, chính là không được.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, tuy ngoài mặt khinh thường không đế tâm, nhưng trong lòng lại dấy lên một tia ấm áp.
“Anh nếu như không đi ăn chơi đàn đúm, tôi khả năng còn thật sự tin.” Lê Kim Hoàng cười ha hả, cánh môi đỏ hồng tinh tế nhếch lên, nói lời châm chọc.
“Lê tổng, anh không phải là ăn chơi đàn dúm, là đang làm một chuyện lớn.” Trần Xuân Độ mím môi, nói.
“Ha, chuyện lớn? Giải cứu thế giới sao?” Lê Kim Huyên mặt mày ứ đọng, nụ cười càng mỉa mai.
“Đến lúc đó thì em sẽ biết.” Trần Xuân Độ
mang vẻ thần bí, đến lúc đó Lê Kim Huyên nếu như biết tin của Lê Thần Vũ, biếu tình trên mặt nhất định rất đặc sắc.
“Hy vọng anh dành điều bất ngờ cho tôi, chứ không phải là kinh ngạc.” Lê Kim Huyên lườm Trân Xuân Độ.
“Em biết tại sao một cuộc gọi điện thì có thể khiến người đó xỉn lỗi không?” Đột nhiên, Trần Xuân Độ mở miệng, bỗng chốc thu hút được sự chú ý của Lê Kim Huyên.
“Tại sao?” Mặt mày của Lê Kim Huyên đanh lại, Tô Hiểu Vân ở bên cạnh, cũng vểnh tai lắng nghe.
Bọn họ quả thật không hiếu, tại sao một cuộc gọi trước đó thì có thể khiến vị Thống lĩnh ngang ngược hống hách đó trong nháy mắt giống như biển thành con người khác.
Vị Thống lĩnh đó, ở thành phố T thủ đoạn thòng thiên, hiếm có nhân vật lớn nào có thế khiến thái độ của ông ta trở nên cung kính như vậy!
Lẽ nào cuộc điện thoại đó, là nhân vật còn đáng sợ hơn ông ta gọi tới?
Nhưng, rốt cuộc là nhân vật nào, có thế mạnh hơn Thống lĩnh? Dù là người thần bí, sợ rằng cũng chỉ như vậy.
Lê Kim Huyên cảm thấy, người thần bí âm thầm giúp đỡ cô, có thần bí nữa, cũng sẽ không phải là đổi thủ của Thống lĩnh!
Thống lĩnh, là nhân vật một tay che trời! Bao nhiêu người biết thân phận của ông ta đã sợ suýt tè ra quần!
Mà hiện nay, Thổng lĩnh lại vì một cuộc điện thoại mà xin lỗi cô và Trần Xuân Độ, quả thật khiến người ta nghĩ không thôi.
Cuộc điện thoại đó, rốt cuộc là ai gọi tới, rốt cuộc đã nói cái gì?
“Lê tống, muốn biết có thể, nhưng anh trước đó nghe nói em và cô Tô đánh cược, nói anh nếu như leo lên được thì bê nước rửa chân cho anh?” Trần Xuân Độ khoan thai cười nói, hư không bỗng bị môt cổ sát khí đônq cứnq lai!.