Long Vương Ẩn Mình

chương 37: c37: coi thường pháp luật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốp! Cái bạt tai này của Diệp Thái Linh khá mạnh, trong tích tắc, mặt Đào Trường Thanh hằn rõ dấu vết năm ngón tay! Các viên cảnh sát đứng bên cạnh Diệp Thái Linh bất ngờ đến sửng sốt, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thái Linh thô bạo đến như vậy!

Trong nháy mắt, bên trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động, Đào Trường Thanh vẫn còn bị bất ngờ, thất thần đứng yên tại chỗ!

“Cô…cô dám đánh tôi?!” Đào Trường Thanh chậm rãi đưa tay đang run lên sờ mặt mình, vẻ mặt bất ngờ như không tin vào sự thật! Cái tát này của Diệp Thái Linh trong phút chốc khiến cho Đào Trường Thanh trở nên thất thần!

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Dấu vết năm ngón tay đỏ tươi in trên gương mặt khiến cho Đào Trường Thanh cảm nhận được sự nóng rát đang lan tỏa trên gương mặt anh, đối với anh, đáy chính là sự sỉ nhục không thế nào chấp nhận được!

“Cò khốn nạn! Cô có biết tôi là ai không, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dám đánh tôi!” Đào Trường Thanh gang giọng với giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt anh chứa đầy sự tức giận! Tay anh nắm chặt nắm đấm, trông anh không khác gì con sư tử đang gầm gừ nối giận!

Gương mặt lạnh lùng của Đào Trường Thanh bất chợt bị thay thế bởi cảm giác tức giận và bất ngờ!

“Còng tay anh ta lại, đưa đi!” Tiếng nói lạnh lùng chói tay của Diệp Thái Linh vang lên.

“Tách!” Tiếng khóa còng vang lên, đôi tay của Đào Trường Thanh bị cặp còng trắng bạc khóa chặt!

“Khốn khiếp! Cô dám!” Đào Trường Thanh tức giận lớn tiếng hét lên, dùng sức giãy dụa, nhưng anh đã bị mấy viên cảnh sát khống chế chặt!

Diệp Thái Linh nhìn Đào Trường Thanh với ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ, gương mặt không chút biếu cảm, cô lục soát được Heroin trong phòng của Đào Trường Thanh, vật chứng rành rành thì làm sao cô có thể còn chút đồng tình nào đổi với Đào Trường Thanh!

Những phản ứng của Đào Trường Thanh đối với cô thì đó chỉ là thái độ hổn hào ngang ngược.

“Khốn khiếp! Cô và NhĩĐông Tr’ân(*), Lê Kim Huyên đều như nhau cả! Đều đáng chết!” Ánh mắt Đào Trường Thanh lạnh lùng đến đáng sợ, như muốn ăn tươi nuổt sống đối phương!

Nhĩ Đông Trần(*): Là biệt danh của Trần Xuân Độ.

“Nếu tôi mà bước vào cửa cục cảnh sát thành phố T một bước, đợi đến khi tôi bước ra, tất cả các người đều phải chết!” Đào Trường Thanh tức giận hét lớn, một viên cảnh sát chịu không nổi đành lấy miếng vải nhét vào miệng Đào Trường Thanh.

Đào Trường Thanh giận đến run cả người, đây là lần đầu tiên anh chịu đựng nhục nhã đến như vậy! Anh vốn hô mưa hét gió ở hải ngoại, đến cả hoàng thất Sa Đặc cũng phải tôn trọng anh, vậy mà nào ngờ ở cái thành phố T nhỏ xíu này, anh lại hết 1’ân này đến lần khác bị sĩ nhục! Quá đáng nhất là anh còn bị mấy viên cảnh sát quèn bắt trói mình lại!

Cả nhóm người của Diệp Thái Linh đi ra khỏi khách sạn, tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên và nhanh chóng rời khỏi…

Bên trong tập đoàn Lê Thị.

Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ vẫn với điệu bộ bình thường, cô lên tiếng hỏi: “Có phải chuyện này anh đã biết từ sớm ròi phải không?”

“Anh biết gì đâu, anh chỉ là đoán thôi, tống giám đốc Lê giữ mình trong sạch như vậy, sao lại có thể có dinh líu đến những thứ dơ bẩn đó được, chắc chắn có người muốn hại em.” Trần Xuân Độ ngượng cười và nói.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, Trần Xuân Độ vừa rồi biểu hiện rất tốt, nếu như không nhờ có anh thì rất có khả năng Lê Kim Huyên phải vào phòng thấm vấn mà ngồi từ từ giải thích rồi.

Ánh mắt cô nhìn anh dịu bớt đi vài phần khó chịu, cô lên tiếng nói: “Đóng cửa lại.” Nghe vậy Trần Xuân Độ bèn đóng cửa văn phòng lại, lúc này, Lê Duy Dương đang ngồi trên sô pha nhíu mày khẽ thở dài.

“Nếu như vừa rồi cái túi này không phải là bột mì, e là chúng ta xong đời thật rồi.”

“Nhưng mà, túi bột mì này là do ai để ở đây?” Lê Duy Dương suy nghĩ và lên tiếng hỏi.

Lê Kim Huyên nhíu mày, rõ ràng có người đang âm thầm giúp đỡ cô, với chỉ số IQ của cô thì không khó đế cô đoán được người thần bí đã âm thầm đặt túi bột mì đế chuyến dời sự chú ý, giúp cô thoát khỏi hiềm nghi.

Chẳng lẽ lại là người mà mấy lần trước đã từng âm thầm giúp đỡ cô? Lê Kim Huyên tò mò, cô không hiểu vì sao người đó hết lần này đến lần khác giúp cô, nhưng sao lại không chịu lộ diện.

Thậm chí bản thân cô còn không nhận ra được là bản thân mình trong vô giác đã bắt đầu nảy sinh cảm xúc khó tả với người thần bí này, ngay cả chính bản thân cô cũng không thế nào diễn đạt được.

cửa văn phòng bị mở ra, thư ký Lâm Trinh Tuyết chạy nhanh vào, cô nhìn thoáng qua Lê Duy Dương, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên rồi lên tiếng: “Cảnh sát sau khi rời khỏi tòa nhà Lệ Thị, đã xuất hiện ở một khách sạn khác, và Đào Trường Thanh đã bị bắt rồi.”

“Trường Thanh?” Mắt Lê Duy Dương chợt dừng lại, còn Lê Kim Huyên thì khẽ thở dài.

“Nếu như chứng cứ xác thực thì rất có khả năng là do Trường Thanh làm đây.” Lê Duy Dương nhẹ nhàng lên tiếng nói.

“Vì sao anh ta lại làm như vậy?” Gương mặt tinh tế của Lê Kim Huyên lộ rõ vẻ tò mò khó hiểu, cô và Đào Trường Thanh vốn hợp tác rất vui vẻ, không hiếu vì sao anh ta lại muốn hãm hại cô như vậy…

“Thôi, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Trần Xuân Độ bất ngờ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Kim Huyên: “Em cho người qua đây dọn dẹp chỗ này trước đi.”

“Anh lại dọn đi.” Lê Kim Huyên bất ngờ lên tiếng khiến cho Trần Xuân Độ có chút bất ngờ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng

2. Dù Có Gặp Lại

3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

4. Khoảnh Khắc Năm Ấy

=====================================

“Sao, không chịu sao?” Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn anh.

“Chịu, đương nhiên sẵn lòng rồi, tổng giám đốc Lê nói gì anh cũng nghe theo.” Trần Xuân Độ nở nụ cười để lấy lòng cô, rồi anh rót hai ly trà cho

cô và Lê Duy Dương.

“Ba, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.” Lê Kim Huyên thân mật nắm cánh tay Lê Duy Dương và nói.

“Đươc.” Lê Duy Dương đáp lại với nụ cười yêu chiều trên mặt sau đó ông nhìn Trần Xuân Độ rồi cười nói: “Làm phiền con rồi.”

“Dọn dẹp giúp vợ là chuyện nên làm ạ.” Trần Xuân Độ cười đáp lại.

Đợi khi hai cha con nhà họ Lê biến mất ở cửa văn phòng, gương mặt Trần Xuân Độ khẽ thay đối, ánh mắt anh thâm sâu như đang suy nghĩ gì đó.

Trần Xuân Độ đi tới bên cạnh cửa sổ, móc điện thoại ra và bấm nút gọi: “Đào Trường Thanh muốn hãm hại anh và vợ anh, giờ đang bị cảnh sát thành phố T bẳt giữ.”

“Trời ơi, đại ca, thằng đó to gan vậy, dám hãm hại anh chị hả? Anh có cần em cho người đi giải quyết tụi nó không?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói có chút bất ngờ của người trẻ tuổi, giọng nói như đang rất tức giận.

“Không cần, đợi bọn họ ra, anh sẽ từ từ chơi với tụi nó…” Trần Xuân Độ nhìn về phía xa với ánh mắt đầy suy tư.

“Đại ca, gần đây mối làm ăn ở căn cứ không tốt lắm, có hai vụ trị giá sáu chục nghìn tỷ bị

cưỡm tay trên rồi.” Giọng nói bên kia điện thoại tiếp tục nói

Advertisement

và giải bày.

“Bị cưỡm rồi, không biết giật lại về sao? Đồ ngu! Quy tắc ở hải ngoại là do chúng ta đặt, còn sợ mấy người đó sao? Giờ anh đang không có thời gian xử lý chuyện ở căn cứ, đợi anh xử lý xong vợ anh rồi tính.” Trần Xuân Độ hơi bất ngờ, sau đó lớn tiếng mắng, sáu chục nghìn tỷ đối với anh mà nói tuy không ảnh hưởng lắm, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là con số nhỏ.

“Đại ca, sao anh không nói thẳng thân phận của mình cho chị dâu biết, với anh bây giờ, chị không dám coi thường anh đâu.” Giọng nói bên kia điện thoại tiếp tục vang lên.

“Chuyện chủ mưu sát thủ lần trước vẫn chưa điều tra ra, anh vẫn chưa thể để lộ thân phận mình được, không là sẽ nguy hiểm cho Kim Huyên…” Giọng nói của Trần Xuân Độ có phần trầm xuống…

Cục cảnh sát Thành phố T

Trên hành lang, ba bốn viên cảnh sát với thân hình to lớn đang áp giải Đào Trường Thanh vào phòng thẩm vấn. Sau khi Đào Trường Thanh ngồi xuống, hai tay anh liền bị khóa vào ghế thẩm vấn. Ngồi đối diện anh là Diệp Thái Linh với gương mặt nghiêm túc và lạnh lùng.

“Đào Trường Thanh, gói heroin được tìm thấy từ trong két sắt của anh, anh giải thích như thế nào?” Diệp Thái Linh lạnh lùng lên tiếng hỏi.

“Không có gì để nói, tôi chỉ có một câu, là cái tên rác rưởi Trần Xuân Độ ở nhà họ Lê hãm hại tôi.” Đào Trường Thanh nhìn thẳng Diệp Thái Linh, anh cười nhạt, ánh mắt dò xét nhìn thoáng qua người Diệp Thái Linh.

“Anh có chứng cứ không, Trần Xuân Độ vẫn luôn ở tập đoàn Lê Thị và bên trong biệt thự, không hề đi qua chỗ nào khác.” Diệp Thái Linh tiếp tục truy hỏi.

“Không có.”

“Vậy anh nói gì?” Diệp Thái Linh khoanh tay trước ngực, nụ cười lạnh lùng có phần châm biếm.

Đào Trường Thanh ngồi trên ghế thấm vấn, bộ dạng rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh có phần hơi quá…

Mặt Diệp Thái Linh càng sắc lạnh hơn… Đào Trường Thanh này đã tang chứng vật chứng đầy đủ, chứng cớ xác thực, vậy mà còn không chịu thành thực khai báo sớm, còn cố tình kéo dài thời gian chịu tội… Vậy mà còn bình tĩnh đến vậy, chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng sẽ có người cứu anh ta sao?!

“Đào Trường Thanh, tôi khuyên anh nên mau

giải thích rõ ràng, vì cho dù anh không nói cũng không sao, cảnh sát chúng tôi sớm muốn cũng điều tra ra chân tướng, để anh chịu trừng trị của luật pháp…”

“Luật pháp??” Đào Trường Thanh bình thản nhìn Diệp Thái Linh, ánh mắt lạnh lùng, bất ngờ, anh nhếch môi với dáng vẻ như trêu đùa, điệu bộ châm chọc khiêu khích!

“Cơ bản luật pháp không cách nào có thế làm gì tôi được, cục cảnh sát các người… sau khi biết thân phận của tôi thì cũng sẽ không dám bắt giữ tôi đâu…” Đào Trường Thanh đột nhiên cười nói, trong lời nói của anh lộ rõ vẻ ngông cuồng và khinh miệt!

“Anh như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn dám coi thường luật pháp sao?” Mắt Diệp Thái Linh sắc lạnh.

“Tùy cô nghĩ sao cũng được, vì có một số người sinh ra đã vốn là trên cơ luật pháp… mà vừa tức nãy, có cô gái còn dám đánh người mà cô cả đời này chỉ có thể ngưỡng mộ …” Đào Trường Thanh cười nhạt, toàn thân anh toát lên khí chất mạnh mẽ áp đảo…

ở Nước c, người dám nói ra câu nói ngạo mạng như vậy, mà người này có gia thế lớn cỡ nào? Bao trùm cả luật pháp…kiểu tồn tại này… cơ bản là không thể tưởng tượng ra được!

“Ngông cuồng!” Diệp Thái Linh đập mạnh lên bàn thẩm vấn, đôi mắt xinh đẹp và sắc lạnh của cô như đang rực cháy ngọn lửa tức giận! Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có người dám trước mặt cô mà nói những lời nói ngạo mạng đến như vậy!…

Văn phòng cục trưởng cục cảnh sát.

Lúc này, cục trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, từ tốn thưởng thức tách trà thiết quan âm mà người cấp dưới mới dâng tặng, ông vừa mới nhắm môi một ngụm trà, bất ngờ điện thoại màu đen bên cạnh vang lên liên hồi!

Cục trưởng giật mình, ông tò mò cầm điện thoại lên, đầu dáy bên kia bất ngờ vang lên tiếng quát chói tai khiến cho cục trưởng giật mình! Điện thoại của thị sở thành phố T gọi đến! Cục trưởng thầm đánh trống trong lòng, là thư ký của thị sở gọi đến, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc đến khiến người ta giật mình!

“Thật là quá lắm rồi! Dám bắt giam anh Đào!” Anh Đào… là ai? vẻ mặt cục trưởng mơ hồ mông lung chưa kịp hiếu ra chuyện gì, ông không sao nhớ được gần đây cục cảnh sát có bắt giữ người nào họ Đào…

“Tất cả đều là chuyện tốt của người tên Diệp Thái Linh ở cục của các anh gáy ra! Anh còn chưa hiểu sao, ở cục các anh có người tên Diệp Thái Linh, cô ta dám bắt giữ anh Đào! Gan của cô ta thật quá lớn!” Giọng nói ở đầu dây bên kia điện

thoại cực lạnh, khiến cho toàn thân cục trưởng run lên, đến cả thở cũng không dám thở!

“Anh Đào và thị sở có hợp tác chặt chẽ, không có nguồn vốn từ Vân Hạo của anh Đào thì kinh doanh thương mại của nguyên cái thành phố T này coi như xong phim! Anh có biết là anh đã gây họa lớn thế nào không!” Cục trưởng nghe những lời răn đe từ đầu bên kia điện thoại, ông há hốc mồm! Giờ ông mới hiểu mình đã gây ra họa lớn như thế nào!

Mà lúc này, trong phòng thẩm vấn, Đào Trường Thanh vẫn bình thản ngồi nhìn Diệp Thái Linh, cơ bản anh không hề lo lắng cô sẽ làm gì anh đươc, anh đoán hiện giờ cả cái thị sở của thành phố T đang loạn cả lên…

Anh đã ghi nhớ cái bạt tai đó, Diệp Thái Linh trước mặt anh, người phụ nữ đầu tiên dám đánh anh, anh sẽ ghi nhớ…

“Đã lâu lắm rồi… không có ai dám nói hai chữ ngông cuồng trước mặt tôi…” Đào Trường Thanh nói mà nhấn mạnh từng chữ, mỗi chữ như càng sắc lạnh hơn.

“Đào Trường Thanh, anh đừng mơ tưởng có thể đi ra ngoài.” Diệp Thái Linh vẫn lạnh lùng lên tiếng.

“Hay lắm, cô hay lắm…” Đào Trường Thanh nhìn chằm chằm Diệp Thái Linh, ánh mắt anh dò

xét và lộ rõ ý châm chọc và khiêu khích!

“Bùm!” Đúng lúc này, cửa lớn phòng thẩm vấn bị mở tung ra một cách thô bạo! Cục trưởng xuất hiện ở cửa phòng với sắc mặt lạnh lùng, ông nhìn Đào Trường Thanh đang ngồi trên ghế thẩm vấn mà thầm run sợ trong lòng.

“Cục trưởng, sao ông lại đến đây?” Diệp Thái Linh sửng sốt nhìn cục trưởng đang trừng mắt nhìn bên tronq phònq thẩm vấn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio