Khi nàng khi tỉnh lại, Lôi Đằng đã đi từ rất lâu rồi.
Đậu Khấu khoác áo ngoài, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ. Chấn song cửa sổ màu xanh đọng những giọt nước mưa trong suốt giống như nước mắt, lặng lẽ lăn xuống không một tiếng động.
Từ ngày đó, hắn thống lĩnh quần ma một đi không trở lại
Nàng biết, Lôi Đằng sẽ không bao giờ trở về nữa.
Sau khi tỉnh lại, Đậu Khấu không hề khóc, bởi vì nước mắt không rửa trôi được nỗi buồn thương, tiếc hận trong lòng mà chỉ làm lãng phí thời gian, còn khiến cho thân thể của nàng suy yếu hơn. Bởi vậy, nàng thật chăm chỉ uống thuốc, chuyên tâm dưỡng bệnh, làm một người bệnh hợp tác nhất, cố gắng điều dưỡng thân thể.
Những khi cảm thấy muốn khóc, nàng sẽ đặt bàn tay nhỏ bé lên ngực.
Trái tim trong ngực như cảm nhận được bàn tay của nàng khẽ nóng lên, đập những nhịp đập thật nhịp nhàng. Âm thanh của trái tim này vô cùng quen thuộc bởi nàng đã từng ở trong lồng ngực người ấy lắng nghe từng nhịp, từng nhịp đều đặn của nó.
Đây là trái tim của Lôi Đằng.
Kể từ khi nhận được trái tim của hắn, nàng không bao giờ đau lòng nữa.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã hiểu rõ tất thảy. Nàng biết mình muốn cái gì, biết mình nên làm gì, cho nên luôn nhẫn nại, quyết tâm bồi dưỡng thân thể cho thật tốt.
Mỗi ngày trôi qua, miệng vết thương trên ngực của nàng cũng dần dần khép lại, nàng cũng càng lúc càng vội vàng hơn.
Những khi màn đêm buông xuống, nàng luôn mơ thấy Lôi Đằng rồi tỉnh giấc; đến khi ánh bình minh le lói, nàng vì chăn đệm lạnh lẽo mà không tự chủ được đưa tay tìm kiếm hắn.
Nhưng Lôi Đằng đã đi rồi, hắn đã đi thật rồi.
Chỉ còn duy nhất trái tim hắn là ở lại.
Thình thịch! Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp đập mạnh mẽ kia cứu vớt nàng, an ủi nàng. Trải qua ba mươi ngày đêm, nàng rốt cục khỏi hẳn, chẳng những có thể chạy, có thể nhảy, mà còn khỏe mạnh hơn trước rất nhiều.
Sắc trời dần dần sáng, phía trước truyền đến âm thanh mọi người bận rộn đi lại.
Đến lúc phải lên đường rồi.
Đậu Khấu chải tóc, dùng sợi tơ vàng có gắn mấy quả chuông nhỏ buộc lại, cẩn thận khoác thêm áo ngoài, cột chắc vạt áo, lúc này mới đi ra, đóng cửa lại, hướng tới gian phòng của Vân đại phu.
Như mọi khi, giờ này Vân đại phu đã thức dậy.
Đại phu ngồi bên kia bàn, nhìn hướng ra ngoài đình viện rộng rãi. Trên mặt đại phu vẫn là vẻ ôn hòa như thế, bạch y trên người vẫn trơn bóng như tuyết.
Trong đình viện có hoa, có cỏ, có chiếc cầu nhỏ cong cong, có nước chảy, còn có một con bướm vừa phá vỡ kén chui ra, đang chuẩn bị giương cánh bay đi.
Đậu Khấu đóng cửa lại, đi tới bên bàn, nhắc bình trà, thay đại phu rót thêm một chút trà vào trong chén.
"Đại phu." Nàng hai tay đem trà dâng lên, khẳng định một cách rõ ràng: "Hôm nay con phải lên đường rồi." Nàng nói chân thành.
Vân đại phu không nói gì, chỉ nhận lấy chén trà nóng, khẽ thổi. Cánh trà mềm mại rũ xuống, hương trà thơm ngát lơ lửng tỏa ra trong không khí thành một làn khói trắng.
Một hồi lâu sau, thanh âm ôn hòa dễ nghe vang lên.
"Long Vương Lôi Đằng là một Hắc Long làm rất nhiều việc ác." Vân đại phu cầm chén trà trong tay, không nhìn về phía Đậu Khấu, bình tĩnh kể lại: "Năm trăm năm trước, hắn dẫn đầu đại quân yêu ma đi khắp nơi cướp đoạt vàng bạc châu báu. Hắn tàn nhẫn vô lương, bá đạo vô cùng, hỉ nộ vô thường, mà không bao giờ biết sợ hãi bất kỳ cái gì." Đại phu đem thẻ trúc trên bàn mở ra, trên đó ghi lại những chuyện ác Hắc Long phạm phải trong suốt những tháng năm chinh chiến.
Ánh mắt Đậu Khấu trong suốt, quyết tâm của nàng vẫn không một chút dao động.
"Những chuyện này con đã sớm biết." Những thứ ghi lại trên thẻ trúc này nàng đã lén xem từ lâu rồi.
Từng chữ, từng câu trên thẻ trúc, tất cả đều ghi lại sự tàn khốc của Long Vương.
Nhưng đó là người khác viết.
Nàng vốn đã từng ở bên cạnh Lôi Đằng.
"Hắn không phải như vậy." Nàng khẳng định, rõ ràng hơn bất cứ ai, khi nàng gặp hắn, hắn đã thay đổi.
Sát khí của hắn đã thu lại rất nhiều.
Hắn không hề lãnh huyết vô tình nữa.
Hắn đã biết thế nào là dịu dàng, thế nào là ôn nhu.
Bàn tay nhỏ bé của Đậu Khấu đưa lên ngực.
Hắn còn giao cả trái tim cho nàng.
Vân đại phu nhìn chăm chú người thiếu nữ mà mình đã nuôi nấng, dưỡng dục thành một người vô cùng lương thiện.
"Có lẽ con đã từng biết đến nơi mềm mại nhất trong trái tim hắn, nhưng giờ đây, trái tim của hắn làm bằng đá Vẫn Thạch, vô luận là con hay là cuộc sống trước kia con cùng hắn trải qua, hắn cũng đã sớm quên hết rồi."
"Con biết."
"Ngay cả như vậy, con vẫn muốn đi tìm hắn sao?"
Hít sâu một hơi, Đậu Khấu ngẩng đầu nhìn Vân đại phu, kiên định gật đầu.
“Phải, con vẫn muốn đi."
"Hắn có thể sẽ gây thương tổn cho con."
Đậu Khấu chỉ khẽ mỉm cười.
"Không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không thể làm con bị thương tổn." Không sai, Lôi Đằng không có trái tim làm bằng huyết nhục đã quên mất nàng. Nhưng chú văn còn chưa được giải trừ, nàng đối với hắn mà nói vẫn là có sức ảnh hưởng.
Vân đại phu nhướn mày.
Thiếu nữ xinh đẹp này từ nhỏ đã thông minh linh hoạt. Đại phu nuôi dưỡng nàng, biết nàng thông tuệ đến thế nào, thiện lương đến thế nào.
Nhưng trí tuệ cùng sự thiện lương của nàng liệu có đủ để thuần phục Long Vương không?
Vân đại phu nhìn Đậu Khấu, qua một hồi lâu, chén trà trong tay đã lạnh, đại phu mới nhẹ giọng nói. "Như vậy thì con hãy đi đi!"
"Cám ơn Vân đại phu."
Đại phu gật đầu, mở tủ gỗ, lấy ra một cuốn thẻ trúc khác bỏ vào trong tay của nàng.
"Trên thẻ trúc này có vẽ lại bản đồ Long cung. Long cung đường xá xa xôi, trên đường đi, con hãy bảo trọng."
Cảm xúc ly biệt nghẹn ngào trong cổ. Nàng cố nén nước mắt, đem thẻ trúc ôm thật chặt trong ngực, khóe miệng gắng mỉm cười."Con nhất định sẽ cẩn thận."
"Đi đi, Vương má má đã giúp con thu thập xong hành lý."
"Vâng!" Đậu Khấu dùng sức gật đầu, xoay người chạy thật nhanh, ra đến cửa mới xoay người lại, cất giọng nói: "Vân đại phu, ngài yên tâm, con nhất định sẽ còn sống trở về !" Nói xong, nàng mới xoay người chạy đi.
Tròng mắt đen bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn chăm chú vào thân ảnh nho nhỏ từ từ đi xa. Trong lòng đại phu dâng lên một cổ nhàn nhạt không rõ là gì.
Trong đình viện, con bướm vừa phá vỡ kén đã giương đôi cánh mỹ lệ bay lên.
Lúc đầu, còn có chút không yên.
Nhưng rất nhanh, con bướm liền thích nghi với làn gió sớm mai, tung cánh bay về phía ánh mặt trời chói lọi. Vân đại phu một lần nữa rót một chén trà, ngồi ở dưới ánh mặt trời nhìn cánh bướm mỹ lệ, nghe tiếng bước chân hưng phấn, vội vàng của Đậu Khấu dần dần xa khuất.
Con bướm đã bay vượt ra khỏi tường, hướng ra ngoài thế giới bao la rộng lớn.
Chỉ còn lại Vân đại phu vẫn ngồi đó uống trà, tiếp tục mong mỏi.
Nguyện hết thảy sẽ bình an, thuận lợi.
Đại phu thật sự mong mỏi như vậy.
Dãy núi xanh biếc, hết ngọn núi này lại đến ngọn núi khác.
Đậu Khấu trèo qua không biết bao nhiêu ngọn núi cao, lội qua không biết bao nhiêu con suối sâu, vượt qua không biết bao nhiêu khó nhọc cùng vất vả, rốt cục đã tới được Long cung vẽ trên thẻ trúc.
Nhưng khi đến nơi, vừa nhìn một cái, nàng chỉ biết trợn tròn hai mắt.
Nơi đó chỉ có một tòa thạch bích (đá xanh) rất lớn, bóng loáng, nhô lên từ mặt đất cao ngất trời. Thạch bích rất cao, rất lớn, cho dù nàng ngẩng đầu lên nhìn mãi, nhìn mãi cũng nhìn không thấy đỉnh.
Đậu Khấu đứng trước thạch bích, đi tới đi lui tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy cửa ra vào ở đâu. Nhưng nàng cũng nhận thấy trên thạch bích không có chút rêu xanh nào, thậm chí đến nửa đóa hoa nhỏ cũng không có.
Trên thực tế, cả tòa thạch bích giống như có người thường xuyên quét dọn.
Nàng bất luận nghĩ thế nào cũng cảm thấy tòa thạch bích này nhất định có vấn đề.
Nghĩ một lúc lâu, bụng vang lên âm thanh đói bụng ọc ạch. Nàng ôm hòm thuốc lớn, tìm nơi mát mẻ ngồi xuống, vừa ngó nghiêng, trông chừng thạch bích, vừa lấy lương khô ra ăn.
Nàng mới cắn được hai miếng, đột nhiên nhìn thấy có hai hoàng mao yêu quái (yêu quái lông vàng) khiêng hai vạc lớn đi tới, mùi rượu nồng đậm từ trong vạc phảng phất bay ra.
Yêu quái đi tới trước thạch bích, cung kính cúi người chào, lớn tiếng hô: ” Ba Sơn Bàng Kỳ Ma biết Long Vương đã trở về, đặc biệt tới dâng lên hầu nhi tửu.”
Lời nói còn chưa dứt, đã thấy trên thạch bích phát ra một luồng ánh sáng, biến ảo thành một đại môn bằng ngọc Lam Thủy hùng vĩ. (đại môn: cửa lớn)
Cánh cửa màu lam ngọc từ từ mở ra phát thành tiếng ù ù, hai yêu quái khiêng vạc rượu lặc lè đi vào.
Chờ Đậu Khấu phục hồi lại tinh thần, thủy ngọc đại môn đã sắp đóng kín.
“Này, này ──” nàng hô to, hướng đại môn chạy thật nhanh tới. “Đợi một chút, ta cũng vậy muốn vào ── Này! Chờ một chút ── “
Ầm!
Đại môn đóng lại, lần nữa biến thành tòa thạch bích.
“Chờ một chút! Này!” Nàng dùng sức đập đập vào nơi đã từng là cánh cửa: “Mở cửa! Có người ở đó hay không?”
Nhưng mặc cho nàng la ó khản cả cổ, đập đến đỏ cả tay, vách đá phía trước vẫn không có một chút động tĩnh nào. La lối, đập gõ một hồi, cuối cùng vẫn chỉ có thể là ngắm Thạch bích mà than thở.
Đáng giận!
Ai tới cũng tốt, chỉ cần thay nàng mở cửa ra là được rồi!
Nàng không cam lòng, tiếp tục đứng chờ trước thạch bích, nhưng rồi lại bị mặt trời thiêu đốt đến choáng váng nên không thể làm gì khác hơn, đành quay trở lại bóng râm lúc trước ngồi nghỉ.
Mãi đến khi nàng ăn bánh, uống nước xong, vừa chợp mắt được chốc lát thì thạch bích rốt cuộc lại chuyển động.
Tám tiểu yêu ma mang bốn cái rương lớn, không biết từ đâu xuất hiện, đứng ở trước thạch bích. Bọn họ đều có chòm râu chuột và bàn tay nhỏ màu đen.
Tên dẫn đầu cung kính hướng thạch bích cúi người chào lớn: “Đông Sơn Mao tham kiến Long Vương đại nhân.”
(nguyên văn: Đông bận rộn núi mao tư. Mình chả hiểu nó là gì nên chém bớt. Edit chap này đến khổ, vì tên riêng của các bạn yêu quái trong bản convert bị diễn nôm hết rồi nên mình cũng không biết chính xác tên các bạn ấy là gì)
Bỗng dưng, thủy ngọc đại môn lần nữa xuất hiện.
Cơ hội tới rồi!
Đậu Khấu ăn uống đã no, khiêng một hòm thuốc lớn, xoay người chạy về phía trước.
Lũ tiểu yêu nghe được tiếng bước chân thì sợ hết hồn.
“Oa oa!”
“Nguy rồi, nguy rồi!”
“Có con người!”
“Chạy mau ── “
Bọn họ cuống quýt khiêng rương đồ vật vọt thật nhanh vào trong cửa, bởi vì vội quá, nên kẻ trước người sau vấp vào nhau ngã thành một đống.
Mắt thấy đại môn lại chuẩn bị biến mất, Đậu Khấu vươn tay hô to: “Đợi ta một chút!”
Nhưng cánh cửa lại biến mất.
Nàng dậm chân một cái, vừa tức vừa giận, không cam lòng dùng chân đá đá vào tòa thạch bích, chạy đến núp ở bên cạnh, kiên nhẫn đợi cơ hội lần sau.
Quả nhiên một lát sau, lại có một đoàn cô nương trang điểm xinh đẹp, ngồi kiệu mà đến. Các nàng ai cũng yêu kiều, quần áo lượt là, mái tóc mềm mại như mây.
“Các tỷ muội Hoa gia tham kiến Long Vương.”
Cánh cửa lại xuất hiện.
Lần này, Đậu Khấu đã thông minh hơn, nàng không vội vã chạy đến, mà trái lại, khép tay khẽ bước lại gần, len lén đi theo, xen lẫn vào bên trong đám cô nương đang nũng nịu cười nói, cùng nhau đi vào đại môn.
Vừa vào đến bên trong, cửa phía sau lưng liền biến mất.
Ánh nắng cũng biến mất, đèn chiếu sáng bên trong thạch bích chính là những viên ngọc Dạ Minh Châu gắn trên tường, đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Suốt cả đoạn đường, Đậu Khấu chỉ cúi đầu, không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng vì luôn cúi đầu nên nàng phát hiện ra một sự việc rất quái lạ.
Đó là cô nương đi trước nàng, dường như nhét vật gì rất to dưới lớp quần áo, khiến làn váy phồng lên thật to. Nàng cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện ra phía dưới lớp quần áo của cô nương kia là một cái đuôi trắng xóa xõa tung rất to.
Các cô nương đang cười duyên bàn về chuyện này.
“Tuyết Nhi, muội làm sao vậy?”
“Đúng đó nha, chắc là phép thuật của muội chưa tinh thông rồi!”
“Ai da, Không phải vậy đâu!”
“Nếu không phải thì tại sao muội lại để lộ đuôi ra như thế kia?”
“Cái đuôi của ta là vì Đại vương mà đặc biệt lưu lại. Là các nàng không biết đó thôi, chứ Đại vương rất thích như vậy.”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên!”
Cái đuôi? Lôi Đằng yêu cái đuôi?
Đậu Khấu nghe được không hiểu ra làm sao.
Các cô nương vừa đi vừa nói, đột nhiên Long cung rộng lớn, sáng chói hiện ra trước mắt.
Đại điện rộng rãi, có tường làm bằng Ngọc Lam Thủy, san hô hồng vạn năm làm trụ, dùng ngọc trai dát thành sàn nhà nhẵn bóng, đủ loại trân châu chiếu sáng lóng lánh. Trên tường không chỉ gắn ngọc Dạ Minh Châu, mà ngay cả trên trần nhà cao rộng cũng gắn Dạ Minh Châu cùng Hồng Lam Bảo và ngọc Phỉ Thúy như muôn vàn vì tinh tú lấp lánh.
Vẻ xa hoa lộng lẫy của đại điện làm cho nàng thấy hoa mắt hỗn loạn.
Nàng ngửa đầu nhìn ngắm, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, kết quả đám cô nương trang điểm xinh đẹp kia không biết chạy đi đâu mất.
Đậu Khấu cực kỳ khẩn trương, vội vàng nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm giữa đám yêu ma chật ních trong đại điện.
Sau đó, cả người nàng bỗng dưng cứng đờ như hóa đá, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy phía trên đại điện có một ngai vàng khổng lồ hết sức xa hoa, nạm vàng khảm ngọc lóng lánh, giữa ngai vàng đó là một nam tử tuấn mỹ vô song đang ngồi.
Nàng chỉ nhìn một cái đã nhận ra hắn.
Đó chính là nam nhân mà nàng yêu nhất trong đời này, kiếp này.
Vì tình cảm quyến luyến sâu đậm trong lòng, mà nàng không quản ngại khó khăn rời nhà đi tìm hắn, trải qua thiên tân vạn khổ, bôn ba ngàn dặm, chỉ cầu có thể một lần nữa nhìn thấy hắn ── tên đại sắc ma này!
Thế mà tên khốn kiếp kia lại có thể cao cao tại thượng ở đây mà thong dong hưởng thụ.
Bởi ngồi trên ngai vàng không chỉ có một mình hắn!
Quanh Lôi Đằng đã vây đầy nữ nhân. Những nữ nhân xinh đẹp kia, có nàng đấm lưng, có nàng quạt mát, có nàng bưng trà, thậm chí còn có nàng trực tiếp ngồi trên đùi hắn, cầm ly nước trái cây không ngừng cười duyên với hắn.
Xung quanh ngai vàng của hắn căn bản là đã không còn chỗ trống. Nhưng các tỷ muội Hoa gia dù tới muộn vẫn chen chúc đi tới, vội vàng muốn hầu hạ hắn.
Đậu Khấu thấy vậy, hai mắt mở trừng trừng, những lời Hoa gia tỷ muội nói chuyện khi nãy một lần nữa lại hiện lên trong đầu nàng.
“Cái đuôi của ta là vì Đại vương mà đặc biệt lưu lại. Là các nàng không biết đó thôi, chứ Đại vương rất thích như vậy.”
“Là các nàng không biết đó thôi, chứ Đại vương rất thích như vậy.”
“Đại vương rất thích như vậy, thích như vậy, thích như vậy, thích như vậy…”
Nàng rốt cục đã hiểu.
Thì ra, Lôi Đằng thật sự rất yêu cái đuôi.
Xoảng! Tâm tình của Đậu Khấu đối với Lôi Đằng cùng với hàng nghìn hàng vạn nhu tình của nàng, trong nháy mắt vỡ tan tành.
Sau nhiều ngày xa cách, câu đầu tiên khi nàng nhìn thấy nam nhân yêu mến là ──
“Diễm ma la A Cổ Hạ Lôi Đằng!”
"A!"
Tiếng gầm đáng sợ vang đến tận mây xanh.
Lôi Đằng thống khổ ôm đầu gào thét, khiến cả tòa Long cung khổng lồ rùng mình chấn động. Tất cả các cô nương đều sợ hãi đến hoa dung thất sắc, rối rít kinh hô, từ bên cạnh hắn bay ra, núp mỗi người mỗi góc mà rét run cầm cập. (hoa dung: dung mạo đẹp như hoa)
Bên trong Long cung, các yêu quái hỗn loạn thành một đoàn.
Cửu Vĩ Hồ anh tuấn tiêu sái, vội vã chạy lên, lo lắng hỏi: "Đại vương! Xảy ra chuyện gì? Ngài có khỏe không?"
Lôi Đằng ôm đầu, thống khổ kêu:
"Đầu của ta, đầu của ta..."
"Đầu của ngài làm sao?"
Vừa mới nói xong, khóe mắt Cửu Vĩ Hồ chợt nhìn thấy một cô nương nhân loại không biết mọc ở đâu ra, xô đẩy các yêu quái đang sợ hãi không thể nhúc nhích sang một bên, bình bịch chạy tới.
"Tránh đường! Tránh đường!" Nàng la hét. "Thật xin lỗi, xin cho ta qua..."
Gạt tấm màn che ở bảo điện sang một bên, trước sự sửng sốt của Cửu Vĩ Hồ, nàng vươn bàn tay nhỏ bé, nắm lấy cổ tay Lôi Đằng, tạo ra vẻ mặt thận trọng, trầm giọng tuyên bố.
"Hỏng rồi, bệnh đau đầu của hắn lại tái phát, phải dùng loại thuốc sắc từ bảy loại thảo dược khác nhau mới có thể tạm thời trì hoãn cơn đau."
Cửu Vĩ Hồ nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Thì Lôi Đằng, kẻ đang bị nắm chặt tay đã mạnh mẽ ngẩng đầu, dùng sức hất nàng ra, hai mắt đỏ vằn tia máu nhìn nàng chằm chằm, hung ác quát: "Ngươi là ai?"
Đậu Khấu trở tay không kịp, bị hất ra, đầu đụng phải một góc của bảo điện.
"A!"
Nàng mặc dù đau đến nổ đom đóm mắt, nhưng bởi mối liên hệ với chú văn, Lôi Đằng so với nàng còn đau hơn đến mấy trăm lần, nên kẻ phải kêu gào đau đớn lại chính là hắn chứ không phải là nàng.
Cố nén đau, nàng quay đầu lại, vẻ mặt vô tội nhìn Lôi Đằng.
"Ta? Ta là đại phu." Nàng rất thong dong nói dối: "Ngươi xem, đầu ngươi lại đau rồi?" Hừ hừ, sờ loạn nữ nhân! Cho ngươi đau chết đi!
Lôi Đằng tức giận gầm thét.
"Đau đầu cái gì? Tại sao ta phải đau đầu?" Hắn vốn muốn dùng một chưởng đánh chết nữ nhân loài người không rõ lai lịch này, nhưng bởi vì đầu đau nhức kịch liệt nên không cách nào ra tay nổi.
"Sao?" Nàng nghe vậy, giả bộ giật mình, cố ý nhìn Cửu Vĩ Hồ. "Ai da, chẳng lẽ ngươi không nói rõ với hắn sao?"
"Nói gì?"
Lôi Đằng chợt quát lên.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nói ra lý do nàng đã chuẩn bị sẵn trên đường vào đây.
"Nói là ngươi vì bị phong ấn năm trăm năm, phải chịu trọng áp của cự thạch, khiến cho khí huyết không thể thuận lợi lưu thông, cho nên mới sinh ra chứng bệnh nhức đầu!" (cự thạch: đá lớn)
Lôi Đằng bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt xanh lét vì giận dữ:
"Cửu Vĩ!"
"Khởi bẩm Đại vương, thuộc hạ cũng không biết chuyện này, nếu thuộc hạ biết, nhất định sẽ bẩm báo với Đại vương ── "
Lời chưa nói hết, một đạo hồng ảnh ở đâu đã bay vèo vào đại điện. Người còn chưa rơi xuống đất, âm thanh ồn ào chấn động đã truyền đến.
"Đại vương, Đại vương? Ngài có khỏe không? Thuộc hạ nghe được ngài đang gọi... gọi...gọi…" Hồng Phi sắc mặt chợt trắng nhợt, nhất thời nói lắp: "Đậu, Đậu… Đậu… Đậu… Đậu… Đậu Khấu cô nương? ! Sao cô nương lại ở chỗ này?"
Chẳng lẽ hắn bị hoa mắt sao?
Hồng Phi dụi dụi mắt, định thần nhìn lại lần nữa.
Hắn không nhìn lầm, thật sự là Đậu Khấu cô nương!
"Hồng Phi, ngươi biết nàng?" Giọng Lôi Đằng trầm thấp, nặng nề dội vào ngực mọi người.
"Vâng!" Mắt thấy tình huống không đúng lắm, Hồng Phi mới quỳ được một nửa đã vội vàng giải thích. "Nơi Đại vương gọi bọn thuộc hạ đến lần trước chính là nhà của cô nương này."
Đậu Khấu đứng một bên cũng “hát đệm” theo:
"Chính là Vân gia phường. Đó là nơi chữa bệnh. Sau khi ngươi được giải khai phong ấn, nhức đầu không chịu được, mới chạy đến chỗ chúng ta xem bệnh." Nàng rất thông minh tránh xa trọng điểm, chỉ nhắc đến những thứ râu ria bên ngoài: "Nhưng chưa chữa khỏi thì bệnh nhức đầu tái phát khiến ngươi quên hết sạch những chuyện ở Vân gia phường. Vân đại phu nhân từ lo lắng ngươi sẽ lại bị tái phát nữa nên mới sai ta tới đây giúp ngươi trị tận gốc căn bệnh này."
"Chữa bệnh? Chỉ bằng một nữ nhân loài người nho nhỏ như ngươi?" Lôi Đằng nhíu đôi mày rậm, hóa ra một thanh Kim Đao, hướng thẳng nàng chém tới.
Chém nàng?
Lôi Đằng muốn chém nàng? !
Đậu Khấu có nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn lại vung đao chém khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn hóa thành bất động.
"Đại vương, hạ thủ lưu tình!" Hồng Phi hô to.
Nàng sững sờ không cách nào nhúc nhích, nước mắt chợt rơi xuống.
Đúng lúc nàng tưởng bản thân sẽ giống như kiêu cốt phải rơi đầu thì Kim Đao sắc bén trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại.
Trên đại điện yên lặng như tờ, các yêu quái giữ chặt quả tim của mình, nhìn chăm chú động tĩnh trên bảo điện, không hiểu tại sao Kim Đao của Đại Vương tại sao đột nhiên lại ngừng lại.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Đậu Khấu không ngừng thở dốc, mở to đôi mắt ngập sương mù nhìn hắn mà không sao giải thích được.
Không ai nhìn thấy Kim Đao trong tay Lôi Đằng có dính một giọt nước mắt. Sau đó, Kim Đao của hắn chém không nổi nữa.
Nước mắt của một nữ nhân loài người lại có thể khiến hắn dừng tay sao!
Lôi Đằng mặt lạnh như băng, trong con ngươi màu đen hiện lên một tia bối rối. Hắn nheo nheo mắt, trong lòng vô cùng bất mãn, liền vung đao lên chém lần nữa.
"Đại vương!"
Hồng Phi té xuống muốn ngất.
Lần này, Đậu Khấu cũng không tránh.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Lôi Đằng giận dữ, chém Kim Đao xuống nhanh hơn. Nhưng khi đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của nàng, thanh đao lại không thể nào chém xuống được.
Bỗng dưng, Kim Đao đổi phương hướng, chếch sang bên cạnh phất tới.
Đại trụ san hô gần đấy bị chém đứt, ầm ầm đổ xuống. Cũng may vẫn còn những cột chống khác nên mái vòm Long cung mới không bị sụp xuống.
Sợ Đại vương lại vung đao nữa, Hồng Phi nắm lấy cơ hội, vội vàng nhảy ra.
"Đại vương, không thể giết Đậu Khấu cô nương được." Hắn kiên trì can gián.
"Tại sao?"
"Bởi vì kể từ đó, bệnh tình của Đại vương đã đỡ hơn rất nhiều." Hồng Phi hai chân cũng phát run.
"Không sai, nếu ngươi giết ta, cũng không có ai chữa bệnh cho người nữa." Nàng vừa phô trương thanh thế, vừa nói, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao.
Lôi Đằng nhíu mày rậm, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ta giết ngươi rồi sẽ đi bắt tên họ Vân tới trị bệnh cho ta."
"Không được." Đậu Khấu không đổi sắc mặt.
"Tại sao không được?"
"Bởi vì những ngày đó đều là ta trị bệnh cho ngươi."
"Ngươi?" Thần sắc của hắn thể hiện sự khinh bỉ rất rõ.
"Chính là ta." Sắc mặt của hắn không dọa được nàng. "Vân đại phu cũng không biết bệnh trạng của ngươi."
"Nhưng hắn cũng có thể trị được cho ta."
"Có lẽ vậy, nhưng đại phu sẽ mất thời gian để tìm căn nguyên bệnh của ngươi, từ đó mới có thể kê đúng đơn thuốc. Trong thời gian này, ngươi sẽ phải chịu những cơn đau càng lúc càng nghiêm trọng." Nàng cố ý hỏi lại: "Thế nào? Ngươi còn muốn chém ta để đổi đại phu nữa không?"
Mắt Lôi Đằng toát ra vẻ giận dữ.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Dĩ nhiên không phải, ngài là Long Vương cao cao tại thượng, trời không sợ đất không sợ, ta làm sao dám uy hiếp ngài?" Đậu Khấu cười thật ngọt ngào.
Lá gan của tiểu nữ nhân này cũng rất lớn.
Cho dù đối mặt với Kim Đao trong tay hắn nàng cũng không hề úy kỵ!
Lôi Đằng tự hỏi.
Trán của hắn vẫn còn cảm giác được uy lực đau đớn cường đại trước đó.
Đúng lúc tiểu nữ nhân loài người này lại xuất hiện, tự xưng có thể chữa khỏi bệnh của hắn. Vậy thì sao không để cho nàng ta thử một chút? Nếu nàng chỉ nói dóc mà không thể trị cho hắn, thì đến lúc đó hắn vẫn còn rất nhiều, rất rất nhiều phương pháp “giải quyết” nàng.
Lôi Đằng thu hồi Kim Đao, cúi người tiến tới trước mặt nàng, nâng người nàng lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn, một hồi lâu sau mới mở miệng.
"Tạm thời tha cho ngươi một mạng." Hắn lạnh lùng nói.
Trái tim Đậu Khấu vì cử động này của hắn mà đập tán loạn. Không giống với khẩu khí của hắn, ngón tay thô ráp và nhiệt độ cơ thể của hắn thật quen thuộc với nàng.
Khi dung nhan tuấn mỹ nhích tới gần, nàng cơ hồ nghĩ rằng hắn sẽ hôn nàng.
Lôi Đằng không hôn nàng.
Nhưng hắn tựa hồ cũng cảm nhận được khi đầu ngón tay chạm vào cơ thể của nàng, trong lòng hắn chợt hiện lên một xúc cảm kỳ lạ. Bên trong tròng mắt đen sâu thẳm lần nữa hiện lên sự bối rối.
Cảm xúc này giống như rất quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác, dù cố gắng thế nào hắn cũng không sao nhớ ra nổi.
Hắn phiền não buông tay ra, cất giọng quát gọi: "Cửu Vĩ!"
"Có thuộc hạ!"
"Tìm một gian phòng cho nàng." Hắn cho phép nàng lưu lại.
"Tuân lệnh!"