Dưới màn đêm.
Vương Siêu mặc một bộ đồ đen bó sát người, bên hông buộc chặt một sợi dây lưng màu đen, đội một cái mxu trùm màu đen che cả khuôn mặt, chỉ để lại hai lỗ thủng cho hai mắt, chợt lập lòe, giống như là ánh mắt của mèo săn chuột ban đêm, linh hoạt vô cùng.
Hơn nữa thân thủ của hắn, cũng nhanh nhẹn như mèo vậy, thậm chí so với mèo còn muốn mau hơn, khi hạ xuống đất nhào lộn, đều dùng phần thịt hạ xuống trước, vô thanh vô tức.
Bệnh viên Ái Tân đường của Tập đoàn Trần thị, là bệnh viện hạng nhất tại Singapore. Thiết bị, thuốc men, bảo an đều là hàng đầu Đông Nam Á. Tập đoàn Trần thị tổng tư sản tống hợp lại, có thể khống chế được mấy trăm triệu Euro, làm ăn trên bề ngoài đều liên quan đến khách sạn, siêu thị, bệnh viện, trường học, võ quán, địa ốc, ngân hàng, vận chuyển hàng hải, điện tử khoa học kỹ thuật, âm thầm còn có vũ khí, buôn lậu, thuốc phiện, võ đài ngầm, vân vân đều là các ngành đem lại lợi nhuận to lớn.
Trần Ngả Dương cùng muội muội Trần Bân trông coi, chỉ là một sợi lông của tập đoàn Trần thị mà thôi.
Quyền lực chân chính của tập đoàn Trần thị, được nắm giữ trong tay lão hồ ly đã trải qua vô số phong hiểm, cùng Lý gia chính phủ Singapore có quan hệ chặt chẽ - Trần Lập Ba.
Vương Siêu hiện tại phải làm, chính là lẻn vào bệnh viện này, làm cho lão hồ ly Trần Lập Ba này, tự nhiên mà chết đi.
Sau khi Trần Lập Ba chết đi, Trần Ngả Dương làm thế nào đoạt quyền, kế hoạch của Đường Tử Trần như thế nào, đều không liên quan tới hắn. Hắn đối với mấy cái chuyện đấu trí này cũng thật không am hiểu, hắn chỉ lo việc giết người mà thôi.
"Người không phạm ta, ta không phạm người. Chẳng qua Trần Lập Ba một khi đã liên hợp với người ta, tính kế ta trước, ta đây cũng tự nhiên mà chiêu đãi hắn cho tốt" Đường Tử Trần trước khi Vương Siêu xuất phát, đã nói như thế.
Tại mấy ngày trước, tỷ đệ hai người muốn theo sự an bài của Trần Ngả Dương đi du thuyền từ Hàn Quốc tới Singapore, nhưng người trên du thuyền lại bị âm thầm thay đổi, làm cho Đường Tử Trần cảm giác được được sự nguy hiểm. Bằng không tỷ đệ hai người mà lên du thuyền đó, ở trên biển mà bị mấy chục chiến thuyền của Mỹ bao vây. Thực muốn sống cũng khó, muốn chết cũng không xong.
Vương Siêu cùng Đường Tử Trần võ công dù cao tới đâu, bị mấy chục chiến thuyền bao vây du thuyền, kết quả cũng chỉ có một, chính là bị bắn thành tổ ong.
Điểm này, khẳng định là Trần Lập Ba liên hợp với người khác mà làm, Đường Tử Trần xuất đạo đã hơn chục năm, không biết đã trải qua sao nhiêu sự tình như vậy. Ám sát, mai phục, ngắm bắn, vây bắt, sớm đã trải qua, bằng vào kinh nghiệm có thể đoán ra được điểm này.
Vương Siêu cũng đã sớm xem Trần Lập Ba này không vừa mắt. Lần trước tại Singapore, còn bị hắn uy hiếp một lần, đáng tiếc tổ chức vẫn muốn bảo toàn đại cục.
Hôm nay cùng tổ chức cắt đứt, Vương Siêu cả người trên dưới, trên tâm lý đều không có gì băn khoăn. Tự nhiên thở ra một hơi khoan khoái mà giúp cho Trần Ngả Dương.
Vương Siêu mặc y phục dạ hành, thân hình khi vọt tới khi lăn tròn, rơi xuống đất không một tiếng động, mau lẹ tuyệt luân, như là một cơn gió vậy, hướng tới các góc tối đèn chiếu không tới mà ẩn núp.
Võ công của hắn tinh thuần, gân cốt rất mạnh, vô luận là Bạch xà phục thảo, hay là Ly miêu thượng thụ, Hầu tử tồn thân, đều lô hỏa thuần thanh, khi ẩn núp, thân thể có thể thu nhỏ đi /, dính sát vào vách tường, không phát ra một chút thanh âm nào. Trong ban đêm, cho dù có người đi qua bên người, chỉ cần không chú ý, cũng khó có thể phát hiện ra hắn.
Chỉ chốc lát, hắn liền thuận lợi tiến tới một tòa lầu ở chỗ sâu nhất trong bệnh viện, nhìn lên trên, đột nhiên tung người nhảy, đã vọt lên lầu bốn, hai tay bám chặt vào vách tường, cả người nhẹ nhàng áp sát vào vách, giống như là một con thằn lằn vậy, chỉ hai ba lần, đã lên tới tầng cao nhất của tòa lâu cao bảy tám tầng này.
Dính sát vào tường bất động, ngưng thần tĩnh khí, lổ tai nhẹ nhàng nhích động. Nhất thời, tất cả các thanh âm rất nhỏ, đều truyền vào tai của hắn.
Sau khi nghe ngóng hơn mười phút, phát giác không có ai, Vương Siêu như tia chớp dùng ám kình nhu công phá vỡ cửa sổ mà tung người vọt vào, lăn tròn vào góc.
Một loạt các động tác này, đúng như mà mèo bắt chuột vậy, nếu phi tặc đại đạo nổi tiếng thời Dân quốc Yến tử Lý Tam thấy được, cũng phải tự than thở không bằng.
Trong "Quốc thuật danh nhân lục" thời Dân quốc, có ghi lại hơn một trăm vị đại sư quốc thuật lúc cuối đời Thanh đầu đời Minh, trong đó miêu tả Dương Lộ Thiền chính là: Dương Lộ Thiền là người thông minh, đưa các hiện tượng tự nhiên vào trong kỹ thuật tấn công, đưa Thái Cực tới hóa cảnh không thấy không nghe, có thể nhẹ nhàng dán sát vách tường.
Thủ đoạn mà Vương Siêu hiện tại thi triển, đúng là quyền thuật sau khi nhập hóa, cảnh giới nhẹ nhàng dán sát vách tường.
"Trần Lập Ba ở tại tầng thứ tám, phòng ở chính giữa, một ngày hai mươi bốn giờ ngoài cửa đều có vệ sĩ luân phiên bảo hộ. Vệ sĩ vừa mới tuần tra trong bệnh viện đều được trang bị côn điện cao áp, khiên chắn, vũ trang hạng nặng. Hơn nữa thân thủ của những người này, rõ ràng là lính. Lão hồ ly này, càng già lại càng sợ chết chăng? Ở tại bệnh viện này chẳng khác nào lãnh đạo quốc gia? Xem ra tiền càng nhiều, thì càng già sẽ càng sợ chết. Khó trách các Hoàng đế thời cổ đại, đều khi đến tuổi trung niên, đã nghĩ đến trường sinh bất tử".
Dọc theo đường đi đi tới đây, hắn đã tránh né mấy nhóm vệ sĩ tuần tra, tổng cộng tính một chút thì cũng phải cả trăm người, từng đội một đều vũ trang hạng nặng, tuần tra từng đoạn một.
Chẳng qua với thân pháp của Vương Siêu, đích thực là đã đạt tới mức thị giác không thể cảnh giới được. Vào thời điểm gặp Đàm Văn Đông, giáp mặt thoáng qua, vệ sĩ đều không phát hiện. Càng huống chi là có đêm tối che dấu?
Trần Lập Ba ở trong một phòng bệnh hào hoa lớn nhất ở giữa. Lão hồ ly này, thân thể luôn luôn không khỏe, do đó càng chú trọng điều dưỡng nghỉ ngơi.
Vương Siêu đầu tiên tự nhiên là đem địa hình của bệnh viện quan sát cho rõ ràng, đến khi đã quen thuộc mới tiến vào, như ngựa quen đường cũ mà nhanh chóng trốn vào một góc bí mật. Trong khoảnh khắc liền thấy cửa phòng bệnh ở giữa, bên trái đứng thẳng hai người da đen cao lớn, mà bên phải lại là hai người da trắng mặc vest đang đứng, tinh dũng bức người.
Hai đen hai trắng, đứng ở cửa, thật giống như một đôi hắc bạch vô thường.
"Bảo vệ bên người Trần Lập Ba, đều là chiến sĩ đặc chủng hạng nhất từ Phi châu xuất ngũ về, đều là da đen, chưa từng nghe nói qua có da trắng? Ở đây sao lại có? Hơn nữa vừa rồi ta ở bên ngoài vách tường nghe thấy được tiếng rất nhỏ, Trần Lập Ba giống như đang cùng một người nói chuyện, khẳng định là người Mỹ liên hợp thiết kế bắt ta cùng Trần tỷ. Được, lần này có cơ hội này, giải quyết cùng lúc luôn".
Vương Siêu thoát ly khỏi tổ chức, bản thân thoải mái, ỷ vào công phu nhập hóa, như là giao long nhập hải, chim bay lên không. Như là kiếm tiên hiệp khách mười bước giết một người, ngàn dặm không không chạy thoát hào khí khoái ý dâng trào trong lòng.
Trong lòng vừa động, bách vô cấm kỵ, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Thiên địa to lớn, mặc cho ta bay lượn, biển rộng không bờ, mặc cho ta bơi lội.
"Đây mới là cuộc sống mơ ước".
"Người nào?"
Cả hành lang bệnh viện tầng thứ tám, đều là thông thoáng, hơn nữa đen sáng trưng. Vương Siêu nhảy đến tuy tận lực che dấu thân hình, ép vào góc bí mật. Nhưng vẫn bị mấy người lính đánh thuê vô cùng tỉnh táo này phát hiện.
Chẳng qua Vương Siêu đã sớm giác ngộ ra. Dù sao, thân pháp của hắn mau lẹ thì có mau lẹ, nhưng cũng không phải là ẩn thân thuật. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lập tức tâm tư chuyển động cấp tốc, chân đạp đất, bốp một tiếng thân thể trực tiếp phóng qua khoảng cách hơn mười thước. Lấy Hổ phác khai thế trong Phách quyền, hai tay bổ nhanh ra, phân ra nhằm vào vùng tai của hai người da trắng.
Hổ hình này của hắn, dùng "Song hổ xuất lâm". Hai tay chia ra bổ tới, hung mãnh vô cùng, đối với bản thân một chút phòng thủ cũng không có.
Hơn nữa, thế nhảy tới của hắn, đã dùng tới quyền thế Bạch hạc lượng sí.
Bạch hạc lượng sí, thực không phải dùng để đánh người, mà là cách vận động phát kình hoàn mỹ nhất khi chạy. Cơ bắp hai bên vai chuyển động, cuồn cuộn nổi lên, đem cánh tay quán thông, đem kình lực toàn thân liên kết lại. (Thái Cực quyền khi nói về Bạch hạc lượng sí, cùng hai thức thông bối thực là một loại diễn luyện, chính là ý này).
Thật giống như cặp cánh chim lớn, giúp cân bằng kình lực. Khi luyện đến lô hỏa thuần thanh, trong khoảnh khắc hỗ trợ cho việc chạy, con người có cảm giác như bay vậy.
Hoàng Phi Hồng năm đó, người ta nói ông ta có Vô ảnh cước, chính là hơn phân nửa bởi vì ông có Hạc hình hỗ trợ khi chạy, một khi phát kình mà đuổi theo người ta, hai chân nhanh tới mức nhìn không thấy bóng.
Bình thường mà nói, ta đánh không lại cũng có thể chạy.
Nhưng trước mặt hắn, ngươi đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát.
Dùng Hạc hình để chạy, hơn nữa dùng thêm Hổ hình để vọt tới, chính là bốn chữ "Như hổ thêm cánh!"
Hổ mà mọc thêm cánh, là khái niệm gì?
Chính là bộ dáng của Vương Siêu hiện tại.
Hai người da trắng vừa mới cảnh giác, quay đầu, liền thấy một bóng đen bổ nhào tới trước mặt, bên tai đã có gió lạnh thốc vào, da đầu muốn tê dại.
Thanh âm bị nghẹn vào trong yết hầu, hai người da trắng này cũng là cao thủ. Tay chập lại như đao, mãnh liệt phát lực, hướng về bên cạnh bổ xuống, đánh ra tiếng vang phá không chói tai.
Thiên kim nan mãi nhất thanh hưởng (Ngàn vàng khó mua một thanh âm).
Hai người sử dụng thủ đao của Không thủ đạo để ngăn đỡ, đánh ra tiếng xé gió tê tâm liệt phế. Vương Siêu có thể phán đoán ra, hai người này ít nhất cũng đạt tới trình độ đai đen sáu bảy đẳng Không thủ đạo.
Nhưng Vương Siêu vẫn không thay đổi chiêu, đối phương đỡ tới, hắn vẫn đánh thẳng vào, vừa bổ xuống, liền cánh tay thủ đao đỡ đòn của đối phương đánh văng ra, Hổ phách tự nhiên hóa thành Hạc trác, chuẩn xác mà hung ác mổ vào trung khu thần kinh phía dưới tai của hai người.
Phụp! Hai thân thể cao lớn, bổ nhào thẳng xuống đất, không nhúc nhích.
Hai người da trắng này, không có đứng tấn qua, thần kinh dưới tai cũng không mạnh, chịu không được đả kích mãnh liệt. Một kích của Vương Siêu như hổ thêm cánh, trực tiếp đánh cho bọn chúng chỉ có hít vào mà không kịp thở ra.
Một chiêu đắc thủ, Vương Siêu trầm eo xoay tròn, né tránh công kích của hai người da đen, chân xoay tròn, hai Đại suất bi thủ đánh ra sau, đánh cho cổ tay, cánh tay cường tráng của hai người da đen đến dập nát, bắn tung ra ngoài.
Mắt thấy hai người đó muốn đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang lớn, Vương Siêu chân phát kình, vọt tới phía trước thân thể của hai người da đen, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đỡ lấy thân thể của bọn họ, sau đó nhẹ nhàng thả rơi xuống đất.
Hai ngời da đen này đã trúng một đòn Đại suất bi thủ của Vương Siêu, chẳng khác nào bị một tảng đá ngàn cân đang quay với tốc độ cao đập vào, đã chấn đến ngũ tạng tan nát, trực tiếp tử vong.
"Worton tướng quân. Ngài nói ta lần này an bài nhất định sai lầm? Nữ nhân họ Đường kia thực sự lợi hại như vậy?"
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Trần Lập Ba ngồi trên một cái ghế rộng lớn thoải mái, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện.
Mà trên ghế sofa đối diện, là một người da trắng cao lớn, sống mxui cao, mặc vest, ánh mắt màu xanh nước biển thuần khiết như là biển Aegean của Hy Lạp vậy.
"Trần lão, chúng ta đều không nói hai lời. Ta lần này tự mình đến, là vì gia nghiệp của tập đoàn Trần thị, cùng với thế cục của Đông Nam Á" Worton tướng quân nói với Trần Lập Ba, lại không cần dùng tiếng Anh, mà là tiếng Trung lưu loát. "Tổ chức khủng bố người Hoa Đường môn, ta đã điều tra truy bắt lâu rồi, nữ nhân kia, không phải ông an bài là có thể đối phó được".
"Ồ? Không thể tưởng được Worton tướng quân tiếng Trung lại nói được như vậy, thật sự là bội phục, bội phục" Trần Lập Ba trong ánh mắt, lóe lên tia kinh ngạc.
"Tiếng Trung cùng tiếng Nhật ta đều nói tốt, chính là tiếng Anh quá khó học, đến nay vẫn chưa nói được mạch lạc" Worton tướng quân cười cười, "Ta từ nhỏ đã lớn lên tại Trung Quốc, đến năm mười ba tuổi, đi Nhật Bản, sau đó năm mười sáu tuổi, mới trở lại Tổ quốc của ta".
"Cho nên ông cùng ta nói chuyện, tốt nhất là dùng tiếng Trung, dùng tiếng Anh ta nghe nói đều phải phí sức".
Worton tướng quân dừng lại một chút, yên lặng vành tai đột nhiên chuyển động rất nhanh: "Trần lão, nói không chừng khi ông lên kế hoạch đối phó với nàng ta, nàng ta cũng đang phái người đến giết ông".
Nói xong, người tướng quân da trắng kỳ quái này chuyển thế ngồi, đem thân mình hướng ra cửa.
Trong nháy mắt này, Vương Siêu đã giải quyết xong bốn người ngoài cửa, mở cửa ra, ngang nhiên đi vào.
"Vương Siêu sư phụ, người không cần che mặt, ta biết là người. Trừ người ra, có thể vô thanh vô tức tiến đến, trong vòng năm giây giải quyết xong bốn chiến sĩ tinh nhuệ, không còn người nào khác".
Ánh mắt màu xanh nước biển của Worton, hòa nhã nhìn Vương Siêu, không mang theo một chút kinh hoảng cùng kỳ quái nào.
Vương Siêu yên lặng nhìn người da trắng này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cao thâm khó lường.
Thấy Vương Siêu không nói lời nào, Worton tướng quân cũng không thúc giục, vẫn tiếp tục nhàn nhã, giống như nước chảy róc rách àm tiếp tục nói: "Công phu Trung Quốc, thật giống như rông vậy. Vừa nói tới rồng, mỗi người trong lòng đều có ấn tượng. Nhưng cụ thể, đã có mấy người đã thấy qua được rồng? Toàn thế giới, vừa nói đến công phu Trung Quốc, đều biết là lợi hại, nhưng chân chính gặp qua công phu, đã có mấy? Rồng ẩn trong chín tầng mây, dễ dàng dấu diếm lân trảo, một khi lộ ra, chính là lôi đình chấn nọ, trời rung đất chuyển. Mà công phu Nhật Bản, trải rộng khắp thế giới, như rắn vậy. Thiên địa to lớn, đạo tàng thâm sâu, thực không thể đo đếm được. Vương Siêu sư phụ, người nói có phải không?"
Vương Siêu nghe Worton tướng quân chậm rãi nói, thấy người này như là học sĩ đầy bụng kinh luân thời cổ đại. Căn bản không giống người da trắng. Một người ngoại quốc, lại có thể hiểu thấu văn hóa Trung Quốc thâm sâu như vậy!