Long Xà Diễn Nghĩa

chương 536: đường tử trần đấu ba lập minh!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải hai đại cao thủ tuyệt đỉnh đối chiến cứ như vậy mà lấy kết cuộc không thắng không bại mà chấm dứt.

Cái này làm những người chú ý đến Đại hội võ đạo trên thế giới bất ngờ. Tiền đặt cược cũng có chút rối loạn trận cước, cũng làm Tổ ủy hội Đại hội võ đạo vì thứ tự sắp xếp mà khổ não một phen.

Tổ ủy hội Đại hội võ đạo chính là Tổng hội Hồng môn thế giới, còn có một bộ phân của Tổng hội Đường môn, còn có quan viên cao cấp của Thể ủy Trung Quốc, cùng với một số đại lão quân ủy tạo thành đội hình xa hoa.

Mặt khác, còn có một số đại lão của Liên minh châu Âu.

Những người trong Tổ ủy hội đều vì ích lợi mà khắc khẩu. Sau đó do các đại lão Trung Quốc định ra kết quả là ngang tay, hai người đặt song song vị trí thứ tư.

Đây là một kết quả tự nhiên, đồng thời cũng là kết quả lý tưởng nhất trong suy nghĩ của Liêu Tuấn Hoa.

Đối với hắn, đại hội võ đạo đã kết thúc. Đồng thời con đường của hắn đã bước lên một bước lớn.

Nhưng mà kết quả này, đối với Phong Thải cùng Nghiêm Nguyên Nghi mà nói, tất cả cũng không quan trọng. Cao thủ trong thiên hạ đứng thứ tư cũng tốt, năm cũng được. Cho tới bây giờ đã đến bước này, đều chỉ là một hồi hư danh mà thôi.

Trải qua Vương Siêu phát động lần Đại hội võ đạo tẩy lễ này, trải qua mưa gió, đối với hai cô gái truy cầu võ đạo đỉnh cao này mà nói, đã đạt được mục đích của các nàng.

Bản thân đã có thể nhìn thấy cảnh giới cao nhất của võ đạo, còn có gì đáng giá trị để theo đuổi nữa?

Đả phá hư không. Kiến thần bất phôi. Tỏa trụ khí huyết. Trảm sát xích hàng phục bạch hổ. Toàn thân vô lậu. Tuy qua tuổi trăm tuổi. Nhưng như tráng niên. Nói cách khác Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải sau khi có thể bước vào cảnh giới này có thể đem thanh xuân bản thân bảo trì ít nhất hơn bốn mươi năm nữa.

Có thể bảo trụ thanh xuân của mình gần nửa thế kỷ.

Đây cũng là sự thần kỳ gì?

Đây cũng là ân tứ của võ đạo đối với kẻ thành kính cầu đạo.

Trên con đường truy cầu võ đạo, ý chí của con ngươi có so với bàn thạch còn kiên cường hơn, có nghị lực không gì có thể so sánh, còn có một chút vận khí. Sau khi đạt được cảnh giới cao nhất sẽ được hồi báo.

Vô luận là tỷ phú hay là thủ lĩnh tập đoàn, nguyên thủ một quốc gia, người đứng đầu của quyền lợi, đối với sinh mệnh tiêu thất, thanh xuân bị xói mòn, đều không có một chút thủ đoạn vãn hồi. Chỉ có võ đạo mới có thể có năng lực làm thanh xuân dừng lại.

Từ cổ chí kim, các thế hệ võ giả cầu chính là cảnh giới này mà thôi.

Nghiêm Nguyên Nghi và Phong Thải kết quả như vậy, tuy khiến cho các phương thế lực trên thế giới chú ý trận tới Đại hội võ đạo này đã tạo nên một hồi xạo động, nhưng xạo động qua đi, ánh mắt tất cả mọi người lại chú ý đến trận quyết đấu của ba đại cao thủ cuối cùng.

Thiên hạ ngũ đại cao thủ đã xác định Nghiêm Nguyên Nghi Phong Thải hai người. Cũng chỉ còn lại có Vương Siêu, thủ lĩnh GOD cùng Ba Lập Minh ba người đại biểu cường giả thể lực, tiềm lực, ý chí ở đỉnh cao nhất của nhân loại giao thủ.

Cao thủ trong bảy tám mươi triệu người?

Ai là đệ nhất?

Người luyện võ ở các quốc gia trên thế giới, thậm chí các nhân viên nghiên cứu khoa học, thủ lãnh, đều ở giờ khắc này mà chú ý.

Đồng thời, rất nhiều lực lượng đang thu thập số liệu, phân tích xem cần bao nhiêu người mới có thể giết chết hoặc là bắt giữ những cường giả này.

"Ta sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm giác được sự kích động không thể chờ đợi được" Vị đại lão ông của Tiểu Bảo, lúc này cũng không có ngồi ở trong phòng khách quý bí mật, mà là lần đầu tiên dưới sự bảo vệ của rất nhiều cao thủ bộ đội đặc chủng mặc thường phục, cùng vài vị đại lão khác đi ra trước đài, quan sát trận chiến cuối cùng này.

"Hơn mười năm nay, quốc gia mở rộng việc rừn luyện thân thể, phát triển võ thuật. Kết quả xuất hiện một nhóm lớn ngưu quỷ xà thần, một số vị võ thuật gia làm trò. Kết quả chưa từng chứng kiến được cao thủ như vậy. Lần này thật sự là được mở rộng tầm mắt".

Ngồi ở bên cạnh ông của Tiểu Bảo, là một ông lão mặc áo xanh kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính viền vàng, trong lúc nói chuyện, nhìn như bình thản, nhưng lại có một cổ khí thế chỉ điểm giang sơn.

"Ừm, những người này đều có công phu chân chính" Một ông lão khác ăn mặc kiểu tây trang nói: "Tiểu Liêu, bất quá những người này nếu dùng công phu quyền cước, động tác tuy nhanh, không biết Vương Siêu kia thân thể có thể ngăn trở đạn xuyên thấu hay không?"

"Đương nhiên ngăn cản không nổi đạn xuyên thấu" Liêu Tuấn Hoa cung kính hơi cúi người, trong nội tâm vẫn hết sức cao hứng. Lúc này đây tại Đại hội võ đạo, lại có thể được nhiều đại lão như vậy chú ý, "Nhưng mà đạn cũng bắn không trúng hắn. Coi như là vương bài bắn tỉa, cũng nhắm vào hắn không được".

Những đại lão này, bình thường đều nhân vật ngày trăm ngàn việc, lần này lại có thể bỏ ra thời gian đến xem Đại hội võ đạo này, lại chú ý đến hắn. Trong lòng của hắn hiểu rõ, chỉ sợ hồ sơ của mình cũng đã bắt đầu nghiên cứu.

"Đúng vậy, lần trước tại đại viện, cảnh vệ kia dùng súng bắn chim, kết quả thần tiên thúc thúc ôm cháu, còn bắt được trong tay" Tiểu Bảo oang oang nói.

"Đây là có chuyện gì?".

Ông lão mang kính viền vàng hỏi.

"Là cảnh vệ Trung Nam Hải, ngoại hiệu thương thần" Liêu Tuấn Hoa cũng nghe Tô Tiểu Nguyệt nói về chuyện lần trước Vương Siêu ôm Tiểu Bảo bắt chim.

"Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?"

Mấy đại lão nghe thấy Liêu Tuấn Hoa nói Vương Siêu lại có thể vượt qua một tay súng thiện xạ hạng nhất, tới trước một bước bắt được chim vào tay, trong ánh mắt đều rõ ràng toát ra sự không tin.

"Mấy ông, Tiểu Bảo được thần tiên thúc thúc ôm, Tiểu Bảo sẽ không nói dối" Tiểu Bảo thấy vẻ mặt không tin của mấy người, vội vàng kịch liệt khẳng định.

"Nghe nói ở bên Âu Mĩ có cơ sở chuyên môn nghiên cứu cơ cấu của tiểu tử Vương Siêu này. Còn được phân vào dạng có siêu năng lực, ngoài hành tinh" Một đại lão đeo cấp bậc Thượng tướng nói: "Chúng ta có phải cũng nên thành lập một loại cơ cấu này không?"

"Quốc gia có chính sách, không nghiên cứu siêu năng lực gì đó. Mười năm trước cũng có thử qua, kết quả chẳng phải là chỉ thu được chút ít ma thuạt thôi sao? Hơn nữa, bọn họ đều là người luyện võ, khí lực lớn một chút, chạy nhanh một chút, nhảy cao một chút, có thể đánh một chút. Thật ra cũng thuộc về phạm vi bình thường của con người".

Ông lão mang kính viền vàng phủ định đề nghị này. xem tại TruyenFull.vn

Liêu Tuấn Hoa nghe những lời này, trong lòng cũng yên lặng suy tính. Quốc gia đương nhiên không học theo Âu Mĩ cơ cấu một ít sơ sở nghiên cứu siêu năng lực, bằng không đã mở ra rồi.

Cái gì nuốt lửa, cách không điều khiển, đều là giả dạng làm các công trình nghiên cứu cơ cấu lừa gạt kinh phí của các đại sư "Dị công năng". Làm đảo loạn hết lên, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt.

"Sư phụ. Con vừa rồi nghe mấy đại lão nói muốn thành lập cái gì nghiên cứu cơ cấu. Còn tưởng rằng bọn họ muốn đem người như chuột bạch mà nghiên cứu chứ?"

Hoắc Linh Nhi cách đó khá xa, lỗ tai khẽ động, đem toàn bộ đối thoại của đại lão thu vào trong tai.

"Nghiên cứu cũng không ra được cao thủ võ đạo chúng ta, căn bản không thể phục chế. Võ công muốn đi vào ám kình cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, huống chi là Hóa kình, Đan kình. Trung Quốc không làm ra nghiên cứu siêu năng lực. Những đại lão này tư duy đều rất rõ ràng, cũng coi như là anh minh. Nếu mở ra cái này, thật muốn học mười năm trước, làm ra cái gì công đại sư, đặc dị công năng đại sư nhảm nhí, làm cho xã hội lộn xộn. Cho dù ngươi thực sự có công năng đặc dị gì đó, muốn quốc gia nghiên cứu ngươi, người ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi".

Vương Siêu cười cười.

Hắn thoải mái cùng Hoắc Linh Nhi nói chuyện với nhau, tựa hồ một chút cũng không đem chuyện sắp sửa giao thủ để ở trong lòng.

Lúc này, toàn thế giới, qua các phương tiện truyền đi Đại hội võ đạo. Các tập đoàn, sòng bạc lớn đều đem tiêu điểm đặt ở trên cái "Thiên hạ tam đại cao thủ" này.

Đúng lúc này, trên màn hình lớn của máy tính Đại hội võ đạo đã lập lòe những cái tên màu đỏ.

Cả Đại hội võ đạo, đã tới điểm cuối cùng. Trên màn hình lớn của máy tính còn lại cũng chỉ có ba cái tên.

Cho nên, chỉ có ba cái tên này từ từ lập lòe.

Mỗi một lần lập loè, đều khiến cho mấy vạn người toàn trường, thậm chí là mấy ngàn vạn người, hơn tỷ nhân tâm, hoặc là nói mấy trăm tỷ tài chính đang lưu động.

Rốt cuộc, trên màn hình lớn của máy tính cái tên đã được cố định lại.: ():

Hiện ra tên của hai người.

Vương Siêu. Ba Lập Minh.

"Ồ".

Ở tại đây rất nhiều người đều thở dài một hơi. Vừa rồi máy tính lập loè, đều làm cho tâm tư bọn họ căng thẳng lên. Giờ đây rốt cuộc đã xác định cái tên của hai bên giao thủ.

"Trận này không biết Vương Siêu có thể thuận lợi thủ thắng hay không? Nếu bị thương, hoặc là thể lực tổn hao. Trận tiếp theo đối phó với thủ lĩnh GOD, có thể xảy ra vấn đề gì hay không?"

Đây là suy nghĩ trong đầu của rất nhiều người.

Phải biết rằng trong ba người còn lại, bất luận người nào, cơ hồ đều là vô địch tồn tại. Là người được chọn cuối cùng, không thể nghi ngờ là đã chiếm được tiện nghi rất lớn.

Bởi vì không cần đến trận thứ hai, đã rất có khả năng sẽ lưỡng bại câu thương.

Vạn nhất Vương Siêu cùng Ba Lập Minh đều bị thương, thủ lĩnh GOD chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ, mang theo uy nghiêm vô cùng, quân lâm thiên hạ.

Nhưng mà ở đây rất nhiều đại lão, thủ lĩnh tập đoàn đều là người xem. Dù sao luận võ cũng không phải bọn họ. Giờ đây bọn họ đều chờ mong Ba Lập Minh cùng Vương Siêu sinh tử giao đấu.

Ba Lập Minh từng bước một đi xuống đài, vững vàng đứng ở sân trống, dưới con mắt của hàng vạn người trong sân.

Ánh mắt của Ba Lập Minh cũng không nhìn về phía Vương Siêu, mà là nhìn về phía Đường Tử Trần không chút bắt mắt đang đứng trong góc của sân vận động.

Cùng lúc đó, thủ lĩnh GOD cùng Vương Siêu hai người đều tựa hồ có sự ăn ý, đồng thời nhìn về phía Đường Tử Trần.

Dưới ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của hàng vạn người. Vương Siêu cũng không có đi xuống, mà là Đường Tử Trần từng bước một từ trong đám người đi xuống sân.

Lúc này bên ngoài sân, đều đứng đầy cao thủ cảnh vệ hình thành một bức tường người, nghiêm cấm bất luận kẻ nào vào sân, cũng nghiêm cấm cao thủ luận võ trong sân làm bị thương người bên ngoài.

Nhưng mà khi Đường Tử Trần từng bước một đi xuống, cũng không ai ngăn trở, cứ để cho nàng thuận lợi đi vào trong sân thi đấu. Nói một cách khác, bức tường người cảnh vệ này khi Đường Tử Trần đi xuống sân cũng muốn xông lên ngăn trở. Nhưng trong chớp mắt, một làn gió thơm đã xẹt qua người mà đi ra sân thi đấu.

"Ta cùng Vương Siêu, cùng Trường Mi đều đã giao thủ. Cũng trước sau đã bại bởi hai người. Trong cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, duy chỉ có cô là chưa từng giao thủ. Trận chiến cuối cùng cứ để cho bọn họ đi. Công phu của Vương Siêu là học từ cô ra. Cũng muốn gặp để kiến thức quyền thuật của cô, xem lợi hại đến trình độ nào".

Ba Lập Minh hướng về phía Đường Tử Trần đi xuống nói.

"Đây là tất nhiên".

Đường Tử Trần nhìn Ba Lập Minh, lại nhìn Vương Siêu cùng thủ lĩnh GOD trên đài, khẽ gật đầu nói: "Ngươi đã cùng hai người bọn họ trước sau đều giao thủ qua, cũng không cần phải giao thủ nữa. Nhưng mà cùng ta giao thủ, cùng với bọn họ giao thủ đều như nhau".

"Quyền thuật của cô, sâu không lường được, tự nhiên là một trong đối tượng khiêu chiến. Trước kia ta đã muốn khiêu chiến với cô. Đáng tiếc có quan hệ tới Vương Siêu khiến cho phải gác lại. Cô đã đến chí thành chi đạo, rốt cuộc là cảnh giới gì" Ba Lập Minh tất nhiên là muốn hiểu rõ, Đường Tử Trần vị lãnh tụ quyền pháp Đường Môn này, đến tột cùng là cao thâm đến trình độ nào.

Đại hội võ đạo tới thời điểm cuối cùng hắn đã loáng thoáng biết rằng, Đường Tử Trần nhất định vào thời điểm cuối cùng sẽ đi ra.

Đó cũng không phải suy đoán, sau khi tới tuyệt đỉnh võ đạo, thì đó là một loại cảm giác.

!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio