Thành Dương Mục Thu nhìn thấy dáng vẻ nghiêng đầu cười lấy lòng của cục lông be bé, trong lòng đã giận đến không có chỗ phát tiết.
Hơi nghĩ ngợi, bèn rút cấm chế lại, Ngân Nhung bỗng không hề báo trước biến về hình dạng thiếu niên.
Vẫn mặc “bộ đồ cơ bản” buông buông thả thả như trước, nhưng vì chưa kịp nhận ra mình đã biến thành người, nên cái đuôi đằng sau mông vẫn điên cuồng lắc lắc, nhấc vạt áo lông đỏ lên, để lộ đôi chân dài trần trụi thẳng tắp.
Mí mắt Thành Dương Mục Thu giật lên: “Dừng lại!”
Ngân Nhung bị sợ hãi nhảy thót lên, nghiêm chỉnh chấp hành buông đuôi xuống, đồng thời nụ cười đang cứng trên mặt, cũng chậm rãi khép miệng lại, y có vẻ ngoài ngây ngô đáng yêu, làm điệu bộ như thế lập tức cảm thấy rất đáng thương.
Nhưng mà Thành Dương Mục Thu không hề biết thương hương tiếc ngọc, sầm mặt nói: “Tất cả là chuyện tốt mà ngươi làm?”
Sau đó không chờ Ngân Nhung đáp lời, đã ra lệnh: “Xoay qua chỗ khác, nằm sấp xuống.”
Ngân Nhung: “!”
Giọng điệu này, câu từ này Ngân Nhung quá là quen thuộc rồi.
Khi còn nhỏ hay nghịch ngợm gây chuyện, sư phụ cũng sẽ sầm mặt nói “xoay qua chỗ khác, nằm sấp xuống”, sau đó mông sẽ hứng một chầu gậy.
Nhưng với sư phụ thì y có thể làm nũng xin tha, không chừng lừa cho qua ải được, còn đối với vị Tiên tôn lão tổ không nể tình này, y ngay cả biện giải cũng không dám.
Ngân Nhung dứt khoát nằm ngoài trên đám bùn đất bị đào tung lên, không thèm quan tâm đám con rối hình người đang đứng cạnh đó —— dù sao thì chúng nó cũng không phải thật người —— ngoan ngoãn tuân theo quy tắc mỗi lần bị đánh, hất vạt áo lên, phe phẩy mông.
Thành Dương Mục Thu: “……”
Trừng phạt đệ tử đơn giản chỉ là trượng trách (đánh đòn) hoặc cho bế quan, đó luôn là chức trách của Giới Luật Đường, hắn chỉ có việc phát hiệu lệnh, lập tức sẽ có đệ tử chấp sự chấp hành, đây là lần đầu tiên Thành Dương Mục Thu tự mình xử phạt.
Mặc dù hắn chưa từng tự mình xử phạt, thì vẫn được chứng kiến, thế nhưng chưa từng thấy ai… buông thả thế này.
Cây roi đã rút ra giơ lên giữa không trung, lại ngơ ngẩn không hạ xuống.
Phản ứng đầu tiên của Thành Dương Mục Thu lại không phải là răn dạy Ngân Nhung, mà là thét ra lệnh cho tất cả con rối lui ra.
Sau đó mới lớn tiếng ra quát: “Kéo y phục lại đàng hoàng! Còn thể thống gì nữa?”
Ngân Nhung vốn đã nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đau, chợt nghe thấy lời đó, ngạc nhiên một chốc, Thành Dương Mục Thu lại giục một lần nữa, giọng điệu mang theo khó chịu rõ ràng, còn tăng thêm một câu: “Đây là thủ đoạn của mị yêu các ngươi sao? Nhàm chán quá đấy.”
Ngân Nhung bèn bò lên, cẩn thận thả vạt áo xuống, nghiêm chỉnh đứng yên không dám lên tiếng.
Trong lòng lại yên lặng văng tục: Mông của bản yêu đây vừa trắng vừa tròn, chán chỗ nào? Lúc trước người quấn theo ta đòi song tu có nói thế đâu.
Y mắng chửi trong lòng như vậy nhưng cũng rõ ràng, Thành Dương Mục Thu hiện tại khác xa quá khứ.
Hắn giả vờ đến xuất sắc cũng được, thật sự mất trí nhớ cũng được, bất kể như thế nào, thì bây giờ hắn cũng là một vị chưởng môn Tiên tôn cao cao tại thượng, hoàn toàn chẳng có chút tình nghĩa nào với mình.
Trong lòng Ngân Nhung đã tỏ tường, nghĩ rõ được điều đó rồi, thì không còn thấy đau lòng nữa, trái lại còn thấy may mắn vì có chuyện nhỏ xen ngang như thế có vẻ đã giúp y tránh khỏi một trận đoàn —— ống tay đoán thêu chìm ngọn trúc xanh biếc đầy hoa lệ của Thành Dương Mục Thu vung lên một cái, nhanh chân rời đi.
Ngân Nhung thở phào nhẹ nhõm, bắn cái lườm về bóng lưng của hắn.
Trước kia chỉ có khi y làm hỏng y phục, đồ trang sức, đồ đạc trong nhà rất đắt, thì sư phụ mới đánh mông y, giờ chẳng qua là bới mấy gốc hoa, Thành Dương lão tổ đã tức giận vậy rồi, có nhỏ mọn quá không.
Nhưng chửi thì chửi, Ngân Nhung vẫn rất là chân chó mà đuổi theo.
“Tiên tôn ca ca?” Ngân Nhung ngọt ngào gọi, “Ta không biết ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, trước đây lúc sư phụ đánh đều bắt phải lột quần.”
Thành Dương Mục Thu không quan tâm đến y, mím môi sải bước, hắn cảm thấy tai và nhẫn mặc ngọc hơi nóng lên, giờ không phải là thời cơ tốt để dạy dỗ tiểu hồ ly.
Thế mà Ngân Nhung lại rất không biết xem xét, vẫn như trước nhiệt tình bị ngó lơ, không đuổi kịp hai chân dài của Thành Dương Mục Thum bèn chạy bước nhỏ đi theo, “Bởi có lần ta bị đánh, nhét bông vào trong quần nên sư phụ mới không tin ta!”
“Tiên tôn ca ca, ta hứa với ngươi, sau này nếu như ngươi muốn đánh ta, ta sẽ mặc một cái quần thật mỏng, sẽ không để trần làm bẩn mắt của ngươi, cũng sẽ không lót bông lừa ngươi.”
“…” Thành Dương Mục Thu không thể nhịn được nữa, “Câm miệng.”
Thanh niên thân hình cao lớn thanh niên dừng lại không báo trước, Ngân Nhung không kịp phản ứng lại, đập thẳng vào lưng hắn.
Trong khoảnh khắc tứ chi tiếp xúc, Ngân Nhung lập tức vội vội vàng vàng bật ra, giành nói trước: “Ta không phải cố ý! Tiên tôn ca ca, ta biết ngươi ghét ta, không phải cố ý đụng vào ngươi.”
Thành Dương Mục Thu: “……”
Thái độ nhận sai của đối phương tốt như vậy, trái lại làm cho Thành Dương Mục Thu không có lời nào để nói, cuối cùng chỉ xụ mặt nói: “Không được kêu ca ca.”
“Ấy, xin lỗi, ta quen, Tiên tôn… ừm, Thành Dương Tiên tôn.”
Thành Dương Mục Thu: “Nể tình ngươi lần đầu vi phạm, hôm nay đổi thành úp mặt vào tường hối lỗi, sau này không được phép tới ruộng hoa đó nữa, còn lần nào nữa, tính luôn cả tội cũ, ta đánh ngươi da tróc thịt bong.”
Ngân Nhung ngoan đến không tìm được chỗ sai: “Vâng ạ.”
“…” Thành Dương Mục Thu, “Lại đây.”
Ngân Nhung lại lui về phía sau một bước, ôm mông cất cao âm điệu: “Không phải đã nói không đánh sao? Ngài ngài ngài đường đường là chưởng môn, không thể nói mà không làm!”
Thành Dương Mục Thu: “… Lại đây.”
Ngân Nhung một bước thành ba chạy đến, không chờ được đau đớn trên da thịt, mà cảm giác được sợi dây da trên cổ bị níu lên.
Thành Dương chưởng môn đang kéo “lục lạc chó” của y cẩn thận quan sát.
Sợi dây da trên cổ không dài lắm, khiến cho khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở gần như sắp quấn quýt lấy nhau.
Tiếc là cho dù đang được thân cận với Thành Dương Mục Thu thì cũng không thể làm cho Ngân Nhung sinh ra suy nghĩ khác thường nào.
Y nuốt nước bọt thành tiếng, sốt sắng giãi bày: “Cái lục lạc này không tháo ra được.” Chứ không phải là ta không chịu tháo ra, cố tình áp sát vào ngài như vậy!
Lần này Thành Dương Mục Thu lại không ghét bỏ y, chỉ hỏi: “Cái lục lạc này ở đâu ra?”
Ngân Nhung trả lời đàng hoàng: “Sư phụ ta nói, thời điểm nhặt được ta, đã có cái lục lạc này rồi, lúc đó ông ấy nhìn ra cái lục lạc này là thứ quý, nên vốn chỉ muốn nhặt lục lạc, sau đó phát hiện không tháo ra được thế là mơ mơ hồ hồ nuôi ta…”
“Sư phụ ngài nhặt được ngài khi nào?”
“Ba trăm năm trước,” Ngân Nhung ngượng ngùng nói, “Tư chất của ta rất kém cỏi, có thể hoá hình còn là chuyện gần trăm năm, tầm tuổi này sợ là người có tu vi thấp nhất trong yêu tộc.”
Thành Dương Mục Thu như có điều suy nghĩ buông lục lạc ra, không nói gì nữa.
Ngân Nhung dòm ngó sắc mặt của hắn, cảm thấy Tiên tôn hơi là lạ, lão nhân gia người khá là biến ảo không ngừng, ai biết bão táp có còn tái phát nữa không, chỗ này không tiện ở lâu.
Bèn ho nhẹ một tiếng: “Vậy ta lui ra đi úp mặt vào tường nha?”
Thành Dương Mục Thu lãnh đạm “ừm” một tiếng.
“Ừm, cái này cho ngài.” Ngân Nhung moi ra linh hoa có cánh màu xanh lục bích, lá trắng như tuyết từ lục lạc chứa đồ, “Ta cảm thấy cái hoa này trông rất lạ, rất hợp với ngài, nên mới muốn hái xuống đưa ngài.”
Thành Dương Mục Thu nhìn y cả buổi, mới nhận Linh Khu Bích Lan với vẻ mặt phức tạp, “Ngươi đi đào vườn thuốc, chỉ để hoa đưa ta?”
Ngân Nhung ngại ngùng cười: “Đúng vậy.” Mới là lạ đó!
Y là yêu quái lớn lên ở nông thôn.
Hoạt động nghiệp dư thích nhất đó là gặm cỏ cắn hoa, ban nãy gặm đến loại hoa màu xanh lá này, cảm thấy rất ngọt rất ngon, cánh hoa cũng màu mỡ to bự, bọc thịt gà chắc chắn sẽ còn thơm hơn nữa! Y vốn định âm thầm giấu đi giữ lại cho mình, bây giờ gạt cái mình thích qua chia cho hắn một đóa, chẳng qua là để làm cho Tiên tôn nguôi giận.
Nhưng mà vị lão tổ vô tình đạo trông trẻ tuổi này, hiển nhiên không có tâm, không có biểu cảm gì như trước, nói: “Chỉ một lần này thôi.”
Ngân Nhung đành phải không ngừng không nghỉ lăn đi.
Ngân Nhung tự biết mình rất là bị người ta ta ghét, dù là Hành Cao Cư đình đài lầu các hiên tạ hành lang phảng san sát nhau, nhưng y cũng chẳng thể vào được dù là một gian thiên thất.
Bèn nghiêm túc chọn một hiên nhà ánh nắng không soi đến, đứng đối mặt với tường chịu phạt đứng.
Hành Cao Cư đâu đâu cũng có con rối hình người lắc lư đi loanh quanh, y không dám lười biếng, sợ bị chúng nó giám thị, lén đi báo cáo cho lô đỉnh nhà mình, đến lúc đó lại bị đánh bù một trận, thế là cái được không đủ bù cái mất.
Ngân Nhung cứ như vậy dưới ánh kiêu dương như lửa, đứng đến khi mặt trời lặn về đằng Tây, rốt cuộc cũng chờ được thấy Thành Dương lão tổ trở về, mở miệng vàng lên tiếng: “Đi theo ta.”
Ngân Nhung đứng lâu quá, vừa mới cử động, hai chân đều có hơi không nghe sai khiến, lảo đảo một cái suýt nữa té ngã.
Thành Dương Mục Thu tuy rằng không đến đỡ, nhưng cũng dừng một chút, chờ khi Ngân Nhung đuổi tới còn thoáng thả chậm bước chân.
Chỗ cần đến thế mà lại là phòng ngủ của chưởng môn Tiên tôn, Ngân Nhung chần chừ dừng ngoài cửa ra vào không dám vào.
“Là ta cho ngươi tiến vào.”
Ngân Nhung “dạ” một tiếng, thấp thỏm đi vào theo, mới vừa vào cửa, lập tức bị một quyển sách đổ ập xuống đập ngay giữa mặt, “Cầm đi học, ba ngày sau kiểm tra.”
Ngân Nhung: “!!!”
Đó là cuốn “Luyện khí nhập môn”.
Ngân Nhung kêu khóc nói: “Dày như vậy, ta học không nổi!” Một trong những nguyên nhân mà yêu tộc sa sút, cũng là bởi vì không có công pháp truyền thừa đàng hoàng ra dáng.
Ngân Nhung chỉ đi theo sư phụ học được mị thuật, bởi vì tư chất không tốt, ngay cả bói toán cũng chưa từng học qua.
Thành Dương Mục Thu vừa chậm rãi cởi áo chuẩn bị ngủ, vừa lạnh lùng nói: “Sai một chữ, đánh một cây.”
Ngân Nhung sợ đến hai cái tai nhọn trên đỉnh đầu cụp xuống áp sát vào đầu, ôm sách xoay người rời đi: “Vậy ta đi đọc sách.” Trong phòng quá tối, bên ngoài ít nhiều gì còn có ánh trăng.
Thế nhưng cửa phòng ngủ lại tự động đóng lại, Thành Dương Mục Thu một mình nằm xuống giường chạm hoa rộng rãi, chỉ tay vào cái đệm nằm trong góc xó, “Ngươi ngủ chỗ đó.”
Ngân Nhung: “…”
“Bản tôn sẽ không cho ngươi đi ra ngoài làm bậy, ” Thành Dương Mục Thu nói,”Sáng sớm ngày mai học cho thuộc, khi nào tu vi tăng trước khi ngươi độ đan, thì lúc đó mới được đi.”
Ngân Nhung: “………”
Xem ra thì vị tổ tông này đang định dùng cách dạy học để bù đắp lại nửa viên yêu đan cho y rồi.
Theo lý mà nói, có đại năng tự mình chỉ điểm như vậy, là cơ duyên tốt mà người bình thường nằm mơ cũng không cầu được.
Nhung Ngân Nhung vẫn tự mình biết mình, y thấy cho dù là đại la thần tiên hạ phàm đến dạy, thì khúc gỗ mục y đây cũng chả khắc ra được hoa.
“Thế này thì phiền toái quá, thật ra chùng ta song tu năm lần nữa, à không, ba lần, ba lần là có thể, là ta lấy lại được yêu đan rồi, sẽ không làm phiền ngài nữa rồi.”
“…đừng nhắc lại câu đó nữa.”
Theo kinh nghiệm của Ngân Nhung, khi lô đỉnh nhà mình dùng loại giọng nói này để nói chuyện, nhất định mặt sẽ đỏ.
Nhưng trong phòng rất tột, lại có rèm che ngăn cách, y hoàn toàn không nhìn thấy mặt của Thành Dương Mục Thu.
Nhưng mà nghĩ cũng biết, lô đỉnh quân vượt xa quá khứ, phiền y còn không kịp, làm sao có có thể đỏ mặt chứ?
Ngân Nhung ủ rũ nói: “Không thì ngài đừng báo ân, ta rất ngốc, không học được.”
“Câm miệng, ” Thành Dương Mục Thu quả quyết nói, “Ngủ.”
“…”
Ngân Nhung ngậm miệng, ngồi xổm trong góc xó liếc nhìn bồ đoàn —— cái đó chính là đệm chó, hình người chẳng thể nào mà ngủ được.
Thành Dương Mục Thu nằm trên giường, nhưng chưa ngủ ngay như thường ngày.
Cách tấm màn tơ nhìn thấy thiếu niên tai hồ hóa thành cục lông nhỏ, sột sột soạt soạt bò lên trên đệm.
Cái đệm đó không lớn, y phải cuộn mình lại rất tròn, trông bông xù mềm mại, một cục lông xù bông bông nho nhỏ.
Sau mấy ngày, Ngân Nhung quả nhiên ngoan hơn không ít, buổi tối hóa thành tiểu hồ ly trên đệm cách Thành Dương Mục Thu xa xa ngủ, ban ngày thì ngay dưới mí mắt Thành Dương lão tổ mặt mày ủ rũ học thuộc sách.
Không còn đi đào hố trong ruộng thuốc nữa, hoặc là cắn xé áo choàng của con rối, nếu như còn có khuyết điểm, thì là đó Ngân Nhung sẽ theo thói quen kêu một tiếng “ca ca”, dạy mãi không sửa.
Nhưng phần lớn thời gian, một người một hồ ly chỉ có yên tĩnh đọc sách, có thể gọi là hài hòa.
Trong lòng Thành Dương chưởng môn cực kỳ an bình, thậm chí cảm thấy có một con tiểu linh sủng như vậy ở bên người cũng có thể chấp nhận được.
Như là ở cùng với người khác, không khó chịu đến vậy.
Loại yên tình tươi đẹp đó kéo dài thẳng đến chạng vạng ngày thứ ba.
Ngay trước khi Thành Dương Mục Thu kiểm tra bài tập, Ngân Nhung đưa lưng về phía Tiên tôn quỳ xuống, lấy đầu đập đất, mông vểnh lên cao.
Lần này y tuân thủ lời hứa, biến ra một cái quần trong rất mỏng, mỏng đến mức có thể phác họa được đường viền của cánh mông cong vểnh đầy đặn, chắc chắn không có cơ hội đệm bông dối lừa.
Chỉ có một cái đuôi to xù lông, bất an vung qua vung lại.
“Thật sự không học nổi, chưởng môn ca ca, ngài đánh ta đi.”.